- Dượng?
Hác Manh không hiểu như đang đối diện với câu hỏi hóc búa nhất thế giới:
- Tại sao ta phải gọi thầy bằng dượng?
- Ngốc ạ, không phải em có dì út mang họ Thiết sao? Anh là bạn trai nàng, em không gọi anh là dượng thì gọi là gì?
Hướng Nhật á khẩu, nha đầu kia thông minh như vậy, sao giờ lại ngớ ngẩn thế?
- Dì út họ Thiết?
Hác Manh vẻ mặt mờ mịt, tiếp theo khẳng định nói:
- Không có, em không có dì nào mang họ Thiết!
Nhưng khi nói chuyện, trong mắt rõ ràng hiện lên tia giảo hoạt.
- Nhóc con, có phải em muốn đùa anh?
Hướng Nhật giận tím mặt, con nhóc kia có vẻ không thành thật, chính mình lần đầu tiên cũng đã bị lừa:
- Không nói thật, cẩn thận anh đánh em!
Vừa nói vừa làm động tác gõ tới.
- Không nên...
Hác Manh rụt cổ lại, lùi lại vài bước, hùng hồn nói:
- Thầy, thầy thật không biết đùa! Vốn đang nghĩ thầy muốn nói bí mật gì, thì ra là cái này, lại làm ra vẻ thần bí, sớm biết thế em đã đi cùng Tằng Niếp! Em mặc kệ, em không gọi dượng, vẫn gọi thầy cho dễ nghe!
- Em muốn gọi gì thì gọi.
Hướng Nhật không nhịn được phất tay, nghiêm chỉnh nói:
- Nhưng bây giờ anh có chuyện muốn hỏi em, em nên trả lời cho tốt, đừng có bất cứ chủ ý quỷ quái gì, biết không?
- Biết rồi! - Hác Manh bĩu môi nói.
- Em gần đây có gặp dì út không?
- Có ạ, dì út cách vài ngày lại tới nhà em, mang cho em rất nhiều đồ ăn!
- Vậy dì út em thích nhất cái gì?
- Ừ…… Để em nghĩ một chút.
Hác Manh làm bộ trầm tư, lát sau bỗng nhiên nói:
- Em biết rồi, dì thích nhất là bắt người!
- Bắt người?
Hướng Nhật đổ mồ hôi lạnh, vậy cũng coi là sở thích sao?
- Đúng vậy, bắt người xấu! Bắt rất nhiều rất nhiều người xấu!
Hác Manh khoa trương nói.
Hướng Nhật chết lặng nói:
- Anh hỏi nàng thích cái gì, ví dụ như đồ ăn, quần áo, hoặc thích làm gì? Xem phim gì? Bình thường hay đi đâu?
- Thì ra là hỏi cái này!
Hác Manh vẻ mặt ngơ ngác làm cho người nào đó không cách nào tức giận được:
- Thầy sớm nói như vậy có tốt không? Hết lần này tới lần khác hỏi khó hiểu như vậy, hại người ta trả lời sai! Thầy, thầy thật là đáng ghét!
- Nhóc con, đừng nhiều lời, mau nói cho anh biết!
Trán Hướng Nhật nổi gân xanh.
- Cái này…. Em không phải không biết!
Nói tới đây, Hác Manh không biết xấu hổ cười rộ lên:
- Thầy cũng biết, trí nhớ em rất kém, rõ ràng đã nhớ kỹ, nhưng được một lúc lại quên ngay. Nhưng…..
- Em rốt cuộc muốn gì?
Nhìn cách cười gian xảo của con nhóc, Hướng Nhật có dự cảm xấu.
- Ai da, thầy thật đáng ghét, chờ em nói hết đã!
Hác Manh bất mãn nhìn hắn:
- Em thật sẽ nói, nếu như thầy đồng ý một chuyện, em có lẽ sẽ nhớ ra.
Có một cơ hội tốt như vậy mà không lợi dụng, Hác Manh ta đây sẽ không phải là một cô gái thời đại xinh đẹp đáng yêu và thông minh nữa. Cô bé ngấm ngầm nghĩ như vậy.
- Nói đi, chuyện gì!
Hướng Nhật thản nhiên nói, sớm đã biết con nhóc này sẽ làm như vậy.
- Thầy, thầy làm bạn trai của em có được không?
Hác Manh vẻ mặt chờ đợi nhìn hắn.
- Cái gì?
Mắt Hướng Nhật mở lớn, tí nữa thì té xỉu. Không nghĩ tới con nhóc kia nhỏ như vậy đã nghĩ tới nam nhân, điều này làm hắn cảm thấy kì quái, giống như nhìn thấy cảnh một nữ sinh chạy ra gọi to “ông xã”. Nhưng khi nhìn cái thân thể mềm mại đang phát dục kia, trong lòng không khỏi rung động:
- Nhóc con, em bây giờ còn nhỏ, chờ mấy năm nữa, thầy sẽ làm bạn trai của em được không?
Nhìn bộ dạng đối phương như vậy, Hác Manh mặt đỏ bừng:
- Thầy, thầy hiểu lầm rồi, ý em chỉ là giả bộ thôi, không phải là thật…..!
Hướng Nhật:
- #•%¥......¥%*-%
Hác Manh cứ thế tiếp tục nói, không thấy da mặt dầy của người nào đó không được tự nhiên:
- Thật ra ở trường em có một kẻ thù không đội trời chung, mỗi lần đều so cái này đọ cái kia, thật đáng ghét! Gần đây, nàng có một tên bạn trai hệt như tinh tinh vậy, đánh nhau rất lợi hại, mỗi ngày đều trước mặt em ra vẻ cho nên… thầy, thầy biết rồi đó!
- Thì ra là như vậy.
Hướng Nhật rất muốn nói, hắn thật sự đối với việc này rất nhàm chán, nhưng nhìn thái độ của cô bé thì không đồng ý không được, vì vậy đành xuống nước:
- Được rồi, anh đồng ý….
Nói tới đây, Hướng Nhật kỳ quái nhìn cô bé:
- Em hình như biết anh có thể đánh nhau à?
Hoài nghi của Hướng Nhật không phải không có nguyên nhân, với thân thể này không thể làm người ta chú ý, tay còn bị thương nữa mà sao con nhóc kia lại biết chứ?
- Cái này…. do em đoán thôi!
Hác Manh có chút bối rối.
- Đoán...? - Hướng Nhật kéo dài giọng hỏi.
- Đúng vậy! Chẳng lẽ thầy không nhớ chuyện ở trường học sao? Bọn xấu đó rất sợ thầy, cứ như là con mèo nhỏ vậy, cho nên, em đoán thầy đánh nhau rất lợi hại!
Hác Manh trấn tĩnh đáp.
- Có đúng không?
Hướng Nhật hơi hơi tin, hắn thấy con bé thông minh như vậy nhìn ra được cũng không phải là khó! Nhưng lại không hợp lý, cuối cùng là làm sao?..... Dừng lại một chút, Hướng Nhật nhớ tới chỗ nào đó không đúng. Con nhóc này lúc đầu không biết năng lực của mình thì sao lại có thể khẳng định mình có thể thu thập bọn côn đồ kia? Nhìn bộ dạng vội vã của nàng, rõ ràng đã biết trước năng lực của mình, nếu không sao lại như trút đi được gánh nặng, còn nói có người ngoài trường khi dễ, rõ ràng là muốn mình giúp nàng “báo thù”, nếu không biết rõ năng lực của mình, liệu còn có biểu hiện đó không? Đáp án là không! Nói cách khác, con nhóc này đang có điều gì đó giấu mình!
- Nhóc con, em không phải còn có cái gì chưa nói sao?
Hướng Nhật gắt gao nhìn mặt nàng.
- Được rồi, em nói! Không cần nhìn em như vậy!
Hác Manh như ngồi trên thảm gai, thành thật nói:
- Thầy, thầy còn nhớ buổi tối hôm nào có đám học sinh uống rượu muốn cướp của thầy không?
- Em có ở trong số đó?
Hướng Nhật cuối cùng đã biết vì sao con bé thay đổi nhanh như vậy, rõ ràng ngày đầu còn trêu đùa mình, nhưng ngày thứ hai lại biến thành một học sinh ngoan, thì ra là sau khi mình khai triển “thần uy” thì cố gắng lấy lòng mình. Như vậy có thể giải thích khi mình xuất hiện ở trường học lại vui vẻ như vậy, chính xác là có một “tay đấm” siêu cấp như thế còn sợ cái gì?
- Thầy, thầy thật thông minh!
Hác Manh nhanh chóng vỗ mông ngựa, cũng không vì việc nói dối vừa rồi mà đỏ mặt.
- Đừng vuốt mông ngựa nữa.
Hướng Nhật khó chịu trách, nếu như mình không làm tới không chừng lại bị con bé lừa:
- Bây giờ em có thể nói cho anh biết dì út em thích gì được chưa?
- Em thật sự không rõ lắm!
Cô bé ủy khuất nói, nhưng lại thấy “cao thủ” sư phụ đang dữ tợn nghiêm mặt, lập tức nói:
- Nhưng em biết dì út thường xuyên tới một chỗ.
- Chỗ nào?
Hướng Nhật hai mắt sáng lên. Biết rõ chỗ nào là tốt rồi, chỉ cần mình lượn ở đó vài vòng, làm bộ vô tình gặp đối phương, sau đó thì sẽ ngon ngọt dụ dỗ, nếu không được thì nói mắc bệnh nan y hoặc là rơi vào trạng thái chết giả, với tâm lý của nữ cảnh sát chẳng lẽ sẽ nhìn mình chết trẻ như vậy sao? Nhất định sẽ trở về bên mình cùng sống nốt đoạn đời “cuối cùng” này!
Đúng, nên làm như vậy!