Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 501: Chương 501: Đừng nhớ đến anh, bảo bối




- Thiếu một cái?

Nhìn toa ăn trống không, trong mắt cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim hiện lên chút bối rối. Không có dù, tức là ngay cả hy vọng sống sót nàng cũng không có.

- Đừng lo.

Bà tiếp viên hàng không lớn tuổi lên tiếng an ủi, bà có vẻ rất trấn tĩnh, nói với người bên cạnh:

- Đi hỏi Warton tiên sinh ( cơ trưởng ), xem có rơi cái nào chỗ ông ấy không?

Một nhân viên bảo vệ phía sau gật đầu, đi vào trong, không bao lâu sau lại vội vàng đi ra, lắc lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ, tất cả mọi người đều biết như thế là có hàm ý gì.

Bà tiếp viên hàng không lớn tuổi vẫn không bỏ cuộc, quay sang hỏi hành khách xem có thừa dù hay không, nhưng đáp án nhận được lại làm cho người ta tuyệt vọng.

Nhìn cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim không có gì trên tay, lại kết hợp với câu hỏi của bà tiếp viên hàng không lớn tuổi, các hành khách cũng ý thức được là thiếu một cái dù, đây đúng là một điểm chết người ― đương nhiên, chỉ đối với người không có dù. Trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, may mà dù được phát cho hành khách bọn họ trước, bằng không người không có dù chính là một trong số bọn họ.

Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim tối sầm mặt, cả người mềm nhũn ngã ngồi xuống sàn, trong mắt còn tràn ngập sợ hãi. Bất kì ai, khi biết mình không thể thoát khỏi cái chết, đều không có cách nào chịu được sự đả kích ấy. Nhất là đối với một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp còn cả một quãng đời dài phía trước, sự đả kích ấy càng tăng lên gấp bội.

Các hành khách cũng lâm vào trầm mặc, dường như cũng thấy bùi ngùi khi chứng kiến một sinh mệnh ngay trước mắt sắp phải ra đi. Nhưng bùi ngùi thì bùi ngùi, cũng vẫn không ai có ý định trợ giúp. Bởi vì một khi đứng ra giúp, cũng có nghĩa tính mạng của bọn họ sắp đến hồi kết.

Nhưng chuyện bất ngờ thường hay xảy ra, tỷ như hiện tại, có một người không sợ chết quyết định nhường dù.

- Cô dùng cái của tôi đi.

Hướng Nhật bước tới, đưa túi dù cho cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim đang ủ rũ ngồi trên sàn. Đương nhiên, hắn cũng không vĩ đại đến mức chịu hy sinh bản thân vì người khác. Trên thực tế, với kỹ năng bay trên trời, hắn hoàn toàn không cần lo lắng, kể cả không có dù thì hắn rơi xuống cũng không chết được. Đã như vậy, không bằng nhường dù cho người khác, ít nhất có thể cứu được một sinh mệnh.

- Anh nhường cho tôi sao?

Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim hết sức kinh ngạc, nhìn Hướng Nhật với vẻ không dám tin.

Bà tiếp viên hàng không lớn tuổi và mấy nhân viên bảo vệ cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, vừa rồi bọn họ cũng cảm thương cho người đồng nghiệp của mình, trên thực tế còn định rời đi, nhưng không ngờ chỉ sau chớp mắt đã có bước ngoặt to lớn đến vậy. Các hành khách cũng kinh ngạc không thôi, lại có người tình nguyện dùng mạng mình để đổi lấy hy vọng sống sót cho người khác. Chuyện như thế tuy không phải không có, nhưng chỉ xuất hiện trên phim ảnh. Nên biết rằng, trong cuộc sống, kể cả là người thân với nhau cũng chưa chắc đẫ làm được như vậy, huống chi còn là người dưng không quen biết gì.

- Nhường cô đấy.

Hướng Nhật nhấn mạnh, đồng thời đẩy túi dù về phía trước một chút.

- Cầm đi.

Nhìn túi dù trước mặt, trong mắt cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim ánh lên một tia khát vọng, có điều dường như có gì e ngại nên không đưa tay ra nhận.

- Nếu tôi lấy của anh thì anh sẽ ra sao?

- Cô không cần quan tâm tôi làm sao, trước hết cứ lo cho mình đi đã.

Hướng Nhật đã hơi sốt ruột.

- Tôi không thể lấy.

Đưa ánh mắt có phần lưu luyến nhìn qua túi dù, cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim đột nhiên nói một cách kiên quyết, nỗi sợ hãi vì vừa rồi biết mình sắp đối mặt với cái chết giờ cũng biến mất tiêu.

Cho cô hy vọng sống sót, thế mà còn rề rà như vậy, Hướng Nhật tức khí nói:

- Nói nhảm, cô còn trẻ, biết không? Chắc cũng chưa có bạn trai phải không? Trên thế giới này còn rất nhiều thứ tốt đẹp mà cô chưa từng nếm thử, mau cầm lấy đi!

Vừa dứt lời, Hướng Nhật cương quyết đưa túi dù cho nàng.

Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim lại đẩy trở về:

- Chẳng lẽ tiên sinh đã có bạn gái?

Câu này hiển nhiên là nhắm vào mấy lời tức khí Hướng Nhật.

- Đương nhiên.

Thấy nàng thà chết cũng không chịu nhận, Hướng Nhật có chút dở khóc dở cười. Đồng thời càng cảm thấy mình không cứu lầm người, một người vì lo lắng cho an toàn của người khác mà có thể dễ dàng bỏ qua hi vọng sống sót, hẳn là rất có nhân phẩm. Nếu đổi lại là một người có lòng dạ tầm thường, chỉ sợ đã nhanh nhanh chóng chóng giành lấy, ôm chặt không buông.

- Vậy anh càng không thể nhường tôi được.

Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim hiển nhiên có ý nhận lấy cái chết.

- Nếu các cô ấy ở dây, nhất định cũng sẽ đồng ý với quyết định của tôi.

Điều đó là không thể nào, Hướng Nhật thầm bổ sung trong lòng. Hắn quá hiểu chúng nữ, nếu biết mình làm chuyện ngốc nghếch như vậy, nhất định sẽ trách mình chết mất thôi.

Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim không để ý rằng cụm từ "các cô ấy" không thích hợp để hình dung về bạn gái, vẫn kiên quyết lắc đầu.

Thấy cách đưa trực tiếp không ổn, Hướng Nhật bèn chuyển sang phương pháp khác, nhìn thẳng vào cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim, ra vẻ thâm tình:

- Em biết không? Thật ra, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh biết mình đã yêu em sâu sắc.

- A!

Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim nghe thế liền sững sờ, bưng miệng, ngây người nhìn nam nhân.

Những tiếp viên hàng không khác và nhân viên bảo vệ ở một bên vốn định khuyên hai người nhanh lên một chút, nhưng khi nghe thế cũng lộ ra vẻ mặt khác thường, hình như còn đan xen một chút suy tư.

Hướng Nhật cũng mặc kệ cách nhìn của người ngoài, nếu đã bịa thì phải làm bịa lâm ly bi đát một chút, đặt một tay lên vai cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim, nói đầy trìu mến:

- Trước kia, anh chưa bao giờ tin trên thế giới này có chuyện vừa gặp đã yêu, thế nhưng khi anh nhìn thấy em anh ta mới biết được mình đã sai. Cho nên, hứa với anh, phải cố sống sót, nhất định phải sống sót.

- Tôi…..

Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim ngây người khi nghe lời thổ lộ mạnh dạn này, mặc dù có vô số người còn dùng những câu từ hoa mỹ hơn để thổ lộ với nàng, nhưng đều có vẻ sáo rỗng không thực lòng. Mà tình huống trước mắt lại khác, thật sự có một nam nhân toàn tâm toàn ý thổ lộ, hơn nữa, nam nhân này cũng dùng thực tế chứng minh. Có một nam nhân tình nguyện hi sinh tính mạng vì mình, đây là giấc mộng của biết bao cô gái, cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim cũng không ngoại lệ.

Ngay cả các hành khách cũng thấy cảm động, đồng thời hiểu được tại sao thanh niên châu Á lại làm như vậy, háo ra là vì hắn đã yêu cô tiếp viên hàng không xinh đẹp gợi cảm kia, giống như Jack và Rose trong phim Titanic, rất lãng mạn. Một vài nữ hành khách giàu tình cảm đã rưng rưng nước mắt.

- Ngoan, cầm đi.

Hướng Nhật ấn dù vào trong lòng cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim đang có phần ngơ ngẩn, tiếp tục nói đầy thâm tình:

- Em biết không? Được ngồi chuyến bay lần này là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời anh.

Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim nghẹn ngào òa khóc, theo phản xạ có điều kiện định đẩy túi dù lại cho hắn, nhưng Hướng Nhật cậy sức đè chặt nó vào trong lòng nàng.

Khẽ liếc mắt một cái, bởi vì máy bay đã hạ xuống độ cao thích hợp để nhảy dù nên cửa khoang được mở ra, hắn hôn nhẹ lên trán cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim.

- Đừng nhớ đến anh, biết không? Bảo bối.

Nói xong, Hướng Nhật liền lao tới cửa khoang và nhảy ra, trong nháy mắt tan biến vào bầu trời cao mênh mông.

- Không ―

Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim trái tim tan nát, hét lên một tiếng rồi vội vàng đứng dậy chạy theo, may mà bà tiếp viên hàng không lớn tuổi bên canh nhanh tay nhanh mắt giữ lại, bằng không chỉ sợ nàng cũng nhảy ra khỏi cửa khoang.

Cảnh nam nhân bất thình tự tử vì tình khiên các hành khách sợ ngây người. Không ngờ nam nhân kia khi thấy người mình yêu từ chối túi dù thì lại nhảy ra khỏi máy bay trước. Bọn họ đều biết, rơi từ độ cao này xuống là chết chắc, thậm chí còn không được toàn thây.

Trong cabin hoàn toàn yên lặng, chỉ có tiếng khóc vang lên, đó là vài nữ hành khách thấy tình cảnh ấy cũng rơi lệ . Dường như cả gã da đen đầu trọc lúc nãy giở trò sàm sỡ trong toilet cũng có phần cảm động, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

- Em tên là Alice, em hứa với anh, nhất định sẽ sống sót.

Cô tiếp viên hàng không tóc bạch kim thì thào tự nói với mình, rồi lại lão đảo ngã xuống sàn, trong nháy mắt cả người dường như mất hết sức sống, sự đả kích lúc này còn hơn cả vừa rồi khi biết chình mình sắp chết. Lúc này nàng rất hối hận, hối hận vì đã không nói cho nam nhân biết tên khi hắn hỏi, để giờ hắn đến chết cũng không biết tên mình. Nghĩ đến đây, lòng đầy đau đớn, nàng càng khóc lớn tiếng.

Bà tiếp viên hàng không lớn tuổi lặng lẽ đỡ nàng dậy rồi ôm vào trong lòng, bà cũng có vẻ hối hận.

- Có lẽ vừa rồi chúng ta trách lầm cậu ấy.

Một nam nhân có thể hy sinh tính mạng vì người mình yêu thì sao có thể là một hành khách xấu tính thích gây phiền toái cho người khác được chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.