Thằng xấu trai Gian Ma lướt qua Hầu tử, tung một cước đá văng một thằng đàn em run rẩy đứng bên cạnh hắn:
- Đm nó đứng yên cho lão tử, để tao biết thằng nào lẻn đi báo cảnh sát, tao chém cả nhà nó!
- Gian Ma, mày đem nhiều người tới làm gì?
Hầu Tử mặc dù người ít, nhưng không hề sợ, sau lưng hắn còn có một siêu cấp cao thủ, sợ cái đếch gì!
- Tao đi dạo mát không được hả? Đm, mày cho mày là ai mà đòi hạch sách tao?
Gian Ma nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, mang theo đám đàn em tiến về chỗ quầy bar nơi mỹ nữ kia đang ngồi.
- Gian Ma, dù sao đây cũng là địa bàn của tao, vuốt mặt nể mũi chút!
Hầu Tử cũng không phải là đứa nhát gan, vung mã tấu cản hắn lại.
- Thằng chó! Vài ngày không gặp, mày ăn gì mà gan lớn ra, dám quơ mã tấu trước mặt tao nữa à? Mẹ mày, hỏi tụi đàn em tao đã!
Gian Ma kệ cây mã tấu xẹt qua quần áo, tiếp tục tiến tới trước.
- Ma ca, Ma ca, Ma ca...
Hơn ba chục thằng đồng thời rút mã tấu với thiết côn ra giơ lên, hư trương thanh thế.
- Mày tính phá quy củ của bang phái hả?
Hầu Tử dẫn người đuổi theo, đứng trước phía quầy bar, nhìn Gian Ma lạnh lùng nói.
- Quy củ? Lão tử nhổ vào mấy cái quy củ chó chết. Chém mày rồi sao? Chơi gái của mày thì thế nào? Mẹ mày!
Gian Ma vừa nói vừa nhổ tiếp một bãi nước bọt.
- Mẹ nó! Mở mắt chó của mày nhìn đi, chỗ này là tài sản chung của bang chứ không phải của riêng ai! Mày tự dưng đem đàn em xâm phạm địa bàn người khác quản lý, khiến khách hàng sợ hãi không đến đây vui chơi, chính là làm tổn hại tới lợi ích của toàn bang, hình phạt “Ba đao, sáu đinh” mày không biết hả Gian Ma?
Hầu Tử lạnh lùng cười.
- Biết cái con c.! Tưởng cái gì to tát, hóa ra là cái này.
Gian Ma quay lại nhìn một nữ tiếp viên đang đứng sau một ghế salon đá cho một cước, làm cô nàng ngã cắm đầu xuống đất, khóe miệng chảy máu, xong hắn rống to:
- Toàn bộ đứng lên cho tao, làm cái gì thì tiếp tục làm cái đó, đứa nào còn không vui vẻ trở lại thì tao chém chết mẹ nó!
Mọi người dưới sự uy hiếp đầu đường xó chợ của hắn, lục tục đứng lên ngồi lại chỗ cũ, nhưng không có không khí náo nhiệt như lúc trước, mặt ai cũng bối rối, lo lắng, lỡ mã tấu thiết côn bay lạc địa chỉ thì khốn.
- Thấy không, Hầu Tử? Đâu có chuyện gì xảy ra chứ, ông đây cũng không có phạm vào bang quy. Nói cho mày biết, ông mày hôm nay đi tìm thú vui! Chỉ cần mày giao ra con nhỏ kia, tao lập tức dẫn người đi.
Gian Ma vẻ mặt dâm ô nhìn Thiết Uyển.
- Đó là bồ của đại ca tao, mẹ mày, trừ phi dẫm qua xác của lão tử...
Gian Ma nhìn thấy thần tài đại ca đang ngồi sát mỹ nữ đẹp nhất trong khu này, thầm khen ánh mắt đại ca lợi hại, đồng thời cũng hơi thấy ghen ghét. Bất quá hắn tự biết thân biết phận, rồi chợt nhớ tới túi tiền không đáy của đại ca, hắn hùng dũng vỗ ngực đứng ra cản đường Gian Ma, không chừng thần tài đại ca cao hứng thưởng cho vài chục triệu thì…mẹ nó, sướng muốn thăng luôn!
- Đại ca mày? Cuồng Lang hả? Mẹ mày định hù ai thế? Gái của Cuồng Lang tao lại không nhận ra à? Mà nếu là gái của Cuồng Lang thì làm đéo gì còn trinh ngây thơ thế này?
Gian Ma chửi vung vít với cái lý luận trời ơi đất hỡi về gái của hắn.
Hướng Nhật nâng ly rượu điềm nhiên uống, vừa hân thưởng người đẹp đang đứng ở phía bên trái mình. Gian Ma quả nhiên không hổ là đại ca, cũng có chút tài mọn, ngay cả cô nàng còn là xử nữ cũng nhìn ra. Ngẫm lại gái hai mươi mà vẫn còn trinh, lại còn xinh đẹp vậy, tại Bắc Hải hay thậm chí cả nước coi như là động vật quý hiếm, tìm đỏ mắt cũng khó ra.
Thiết Uyển nghe Gian Ma nói xong sắc mặt trắng bệch, hối hận sao không đem súng theo, nếu không thì không nguy như bây giờ. Nàng đã nghe nhiều về cái thằng Gian Ma biến thái ở khu Đông Thành này, đáng tiếc không có chứng cứ trong tay, không thể tống cổ tên này vào ngục. Không ngờ lại có ngày mình thành đối tượng để hắn "bình phẩm" và tranh cướp. Chẳng lẽ mình phải lộ thân phận sao? Không được! Trước hết có nói ra thân phận chắc cũng không nói ai tin, cho dù có tin nói không chừng còn kích thích thú tính của bọn nó.
Thực lực của mình đánh nhau với mười tên đã khó, giờ lại còn cả một lũ ô hợp mã tấu thiết côn đầy người. Hy vọng duy nhất chỉ còn cái tên thần bí mà Hầu Tử gọi là "đại ca" bên cạnh, không biết sao đứng cạnh hắn thì lại cảm thấy an toàn, thầm mắng không biết thần kinh mình có vấn đề gì hay không?!
- Gian Ma, cái lỗ tai chó nào của mày nghe tao nói là anh Cuồng Lang? Ngu hơn lợn! Không biết nhục là gì hả? Giờ khôn hồn thì cút ra ngoài, có khi đại ca tao còn...
- Nói sai rồi, Hầu Tử! Nó chỉ có thể trườn ra thôi.
Một giọng nói cuồng vọng pha chút uể oải từ sau lưng vọng tới ngắt lời Hầu Tử.
- Đại ca...
- Mẹ kiếp, đừng làm bộ xả thân hi sinh nữa, lăn qua bên cho tao!
Hướng Nhật gạt Hầu Tử qua một bên, nhìn về phía Gian Ma.
- Mày là đại ca của con khỉ ốm đó?
Gian Ma hoài nghi đánh giá hắn từ trên xuống dưới, nhìn qua cũng chỉ là thằng con nhà giàu ăn mặc bảnh bao, dù nhỏ tuổi nhưng ngay cả Hầu Tử cũng gọi hắn là đại ca thì chắc là có thân phận đặc biệt, thế nhưng thằng ranh con dám trước mặt nhiều đàn em tuyên bố sẽ cho mình trườn ra ngoài, không phải mất mặt sao? Nhìn sang con nhỏ bên cạnh nó thật làm người ta khó nhịn nổi, cho dù có đắc tội với Diêm Vương cũng không hối tiếc.
- Cứ cho là vậy đi.
Hướng Nhật uống một ngụm rượu, lấp lửng trả lời.
- Đại ca!
Hầu Tử hơi bất mãn kêu lên.
- Câm miệng! Đem chai rượu lại đây, uống chén nhỏ đéo quen.
Hướng Nhật quẳng ly rượu không cho Hầu Tử rồi xoay người tiến lên phía trước..
- Không ngờ Hầu Tử cũng biết nghe lời vậy, hắc hắc … vị “đại ca” này muốn chạy đi đâu đây?
Hắc Cẩu tuy nhe hàm răng nham nhở cười nhưng mặt vẫn có chút thắc mắc nhìn Hướng Nhật. Theo quan sát của hắn thì thái độ của Hầu Tử với vị "đại ca" này chẳng khác gì nô bộc và chủ nhân, nếu thân phận người này quá cường hãn thì cũng nên lùi một bước là hay nhất.
- Âm đạo!
Hướng Nhật hắn là người đã chết một lần rồi, cũng tính là từ âm phủ trở về, không phải là từng qua "âm đạo" sao?
Thiết Uyển phía sau đang uống một hớp rượu liền phun ra, nhìn hắn trông nhã nhặn như thế mà mồm miệng thô bỉ tởm lợm muốn ói, lưu manh đúng là lưu manh mà, một chút xấu hổ cũng không có.
- Mày chơi tao hả?
Gian Ma mắt lóe lửa giận.
- Đại ca, rượu tới!
Lúc này Hầu Tử cầm chai rượu đi tới.
Hướng Nhật cầm lấy chai rượu trong tay Hầu Tử, nhìn thoáng qua thấy là chai Whiskey. Mẹ kiếp, muốn đốt chết anh mà? Hắc hắc, nhưng lão tử không cần uống làm gì, sẽ dùng nó cho việc khác. Hướng Nhật quay người lạnh lùng nhìn thằng khốn xấu xí trước mặt thốt:
- Chơi mày thì sao?
- Đcm mày!
Gian Ma rốt cục bộc phát, rống lên một tiếng kinh thiên.
- Tụi mày lên! Chém chết mẹ thằng bốn mắt này cho tao!
- Mụ nội nó, xẻ nó ra!
- Ma ca, phế nó luôn!
...
Đám đàn em phía sau Gian Ma nhao nhao một trận, mắt lộ hung quang, hận không lập tức tràn lên đem thằng bốn mắt chém thành thịt vụn.
- Hề hề, giỡn chút thôi, làm gì căng thẳng vậy?
Hướng Nhật ngữ khí đột nhiên chuyển sang ôn hòa cười nói.
- Giỡn chút hả? Phải biết rằng có nhiều cái không nên đùa chú em!
Gian Ma trầm giọng, thái độ đối phương chuyển biến vậy làm hắn tưởng là sợ người đông thế mạnh, thầm đắc ý, nhà có bối cảnh thì làm mẹ gì, gặp nhiều mã tấu như vậy cũng rét teo giống nhau thôi.
Mấy người bọn Hầu Tử biết một chút về Hướng Nhật liền nghi hoặc nhìn hắn, lão Đại sao bỗng dưng lại nhũn như chi chi vậy chứ, với thực lực của hắn thì cần gì xuống nước vậy.
Tâm tình Thiết Uyển lại càng nặng nề, nàng suy nghĩ cũng giống Gian Ma, nếu là như vậy thì mình nguy hiểm đến chân, "đại ca" mà hòa hảo với tụi Gian Ma thì Hầu Tử cũng phải đi theo, lúc đó hai bên phối hợp, hi vọng đào thoát của mình chẳng khác gì muốn lên trời sao.
- Phải, phải, giỡn cũng không thể giỡn bậy.
Hướng Nhật cầm chai rượu đến gần Hắc Cẩu, mắt híp lại cười.
- Nói sao thì mày cũng là đại ca của Hầu Tử, chuyện này vậy bỏ qua đi, không sao hết, nhưng đám đàn em dưới tay tao...
Hắc Cẩu không nói hết, nhưng ý uy hiếp, muốn kiếm chác thì tuyệt không thể nghi ngờ.
- Ai da! Vậy mày muốn sao?
Hướng Nhật lén xoay tay, cầm lấy cổ chai.
- Gian Ma tao cũng không phải là thằng không có nhân tình, chỉ cần ‘'đại ca’' để nhỏ này ở với tao một đêm, tao đảm bảo không làm gì...
"Bốp!" Một tiếng, Gian Ma còn chưa nói xong đã nằm thẳng cẳng đo sàn.
- Cẩu ca! Cẩu ca! Cẩu ca!
...
Đám đàn em của Gian Ma như muốn nhào lên.
- Tất cả đừng yên cho tao!
Hướng Nhật tay cầm nửa chai rượu còn sót lại, chĩa phần sắt bén lên cổ họng của Hắc Cẩu.
- Mẹ mày! Mau buông Ma ca ra!
- Tiên sư cha thằng bốn mắt, ông mày phải chém mày…
Đám đàn em của Gian Ma ném chuột sợ vỡ đồ quý, thành ra chẳng thằng nào dám lên chỉ hét la uy hiếp.
Thiết Uyển ngơ ngác nhìn nam nhân vênh váo kia, nói nói cười cười rồi đập một phát làm đối thủ máu tươi đầy đầu. Thật là loại khẩu phật tâm xà, hổ cười giả thỏ mà! Trong lòng nàng lập tức bình phẩm, không khỏi lạnh người, xem ra sau này đối phó hắn nhất định phải cẩn thận.
- Câm miệng hết cho tao!
Hướng Nhật quát to một tiếng.
- Thằng nào la nữa tao xin nó thêm tí huyết ngay cổ họng!
Nói xong đưa tay ép xuống một chút, cắt một nhát trên da cổ Hắc Cẩu.
Đám đàn em lập tức im thin thít, Hầu Tử rụt rè tiến lại gần hắn:
- Đại ca, chỗ này là địa bàn của em, anh đừng giết nó ở đây!
- Yên tâm! Tao không giết nó đâu!
- Cám ơn đại ca nể mặt em...
- Nhiều nhất sẽ cho nó chết khiếp!
"…" Hầu Tử không nói gì. Chết khiếp? Với tính cách đại ca so với chết thiệt thì còn thảm hơn nhiều.
- Mẹ nó hôm nay mày không giết tao, tao sẽ giết mày!
Gian Ma kêu lên. Lúc này nhìn hắn kinh khủng vô cùng, trên đầu máu tươi chảy xuống đầy mặt, cái trán còn ghim rất nhiều miếng thủy tinh vỡ, mặt trước nay đã xấu đau đớn giờ so với mặt quỷ còn tởm lợm, khủng khiếp gấp trăm lần.
- Tới giờ còn dám to mồm à?
Hướng Nhật nhẹ nhàng nhấc chân dứ dứ xuống háng hắn.
- Mày...muốn làm gì!
Gian Ma lộ ra thần sắc sợ hãi.
- Đừng sợ, thiến mày thôi!
Hướng Nhật khinh khỉnh cười, dùng sức ấn mạnh một cái, một tiếng “bụp " nhỏ vang lên.