Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 117: Chương 117: Em trả lời vấn đề này cho cô




- Ngồi đi.

Hướng Nhật thản nhiên nhìn thoáng qua cô nàng cao như cây gậy trúc.

- Cảm ơn!

Nhâm Quân mỉm cười ngồi xuống bên cạnh hắn. Con mắt của Đầu củ tỏi trợn to muốn lòi ra ngoài, hắn không dám tin vào chuyện đang xảy ra trước mặt, đại ca từ lúc nào lại dụ dỗ thêm được một người đẹp như vậy?

- Tìm tôi có việc à?

- Không có, sáng này lớp tôi không có tiết, cho nên tới đây nghe giảng một chút.

- Vậy vừa đúng lúc, vào tiết ngay bây giờ đây.

Hướng Nhật vừa nói xong, tiếng chuông đã vang lên. Một giáo sư trung niên đi từ ngoài cửa vào, trên tay đang cầm vài quyển sách.

Hướng Nhật không nhịn được nhìn thoáng qua "cây gậy trúc", thấy trên mặt nàng cũng không có vẻ gì khác thường, hắn mới quay đầu về phía bục giảng.

Trần Tiểu Phân hôm nay đi dạy mà tâm trạng không bình tĩnh được như bình thường, bởi vì bà phải quan sát một sinh viên, đối với bà mà nói, điều này có chút khó tin. Bình thường khi bà đi dạy cũng không chú ý trong phòng học có bao nhiêu người, nhưng hôm nay… Bà quét ánh mắt tới từng xó xỉnh trong phòng học, sau khi phát hiện bóng dáng của người đó mới hài lòng gật đầu.

Nhưng bà có hơi sửng sốt, lại liếc mắt về chỗ kia, trong ánh mắt lộ ra chút kinh ngạc. Cô gái ngồi bên cạnh hắn là… Quân Quân? Con bé sao lại ở chỗ này? Buổi sáng không có tiết sao? Từ bục giảng nhìn lên, chỗ ngồi cuối cùng mặc dù có hơi xa, nhưng vì nằm ở nơi cao nhất, cho nên cũng không phải là không thấy được.

Trần Tiểu Phân phát hiện khoảng cách giữa hai người rất gần, nhất là tay bọn chúng, không ngờ đều không đặt trên bàn. Dựa vào quan hệ của hai người, bà đoán cả hai đang ngồi thân mật với nhau, trên mặt con gái còn lộ ra vẻ hạnh phúc đặc biệt chỉ xuất hiện trên mặt các cô gái đang yêu say đắm, còn nam sinh viên bên cạnh con bé xem ra có chút hồn nhiên chất phác, ừm, chắc là do tính cách của hắn. Trần Tiểu Phân nghĩ như vậy.

Cảm thấy cao hứng giùm con gái nhưng đồng thời bà cũng có chút tức giận. Bình thường thời gian rảnh bọn chúng làm vậy thì không tính đi, nhưng trong giờ học, lại còn trong tiết của mẹ mình mà không biết kiềm chế một chút, điều này làm cho bà rất bất mãn! Bất quá bây giờ có nhiều người, không thể trực tiếp vạch trần, nếu không con gái mình với da mặt mỏng như vậy có thể sẽ không chịu được sự xấu hổ, mà thanh niên hiền lành kia không biết đến lúc ấy khuôn mặt đỏ đến chừng nào nữa?

Nghĩ tới đây,Trần Tiểu Phân đột nhiên có chút bốc đồng, bà thật muốn nhìn một chút phản ứng của hai người khi chuyện thân mật của họ bị vạch trần trước mặt nhiều sinh viên ở đây. Nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng tình cảm, sau khi trong lòng suy nghĩ một hồi, bà bắt đầu dạy học.

Đầu củ tỏi nhìn đôi nam nữ bên cạnh một cách kỳ quái, từ lúc chuông vào tiết đến giờ, hai người bọn họ không nói với nhau một lời nào. Theo như hắn biết, với tính cách của người nào đó đúng là không thể duy trì sự trầm mặc lâu đến vậy, lúc bình thường đi học nếu không phải ngủ thì cũng phải nói đủ chuyện trên trời dưới đất. Nhưng hôm nay… hình như có hơi khác thường.

Hướng Nhật ngồi rất nghiêm chỉnh, hắn cảm nhận được ánh mắt đặc biệt của cô giáo. Từ lúc bắt đầu bước vào phòng học, ánh mắt của bà luôn nhìn về phía mình. Theo lẽ thường mà nói, mình cũng không làm chuyện gì vi phạm nội quy trường học, bà ấy hình như chả có lý do gì… Đột nhiên vẻ mặt Hướng Nhật trở nên cứng đờ, nhìn khuôn mặt ám muội của đối phương, hắn nhận thấy một tình huống quen thuộc lại xuất hiện.

Nhìn thoáng qua "cây gậy trúc" bên cạnh, lưu manh lắc đầu cười khổ, hình như lại bị “hiểu lầm” rồi!

Nhâm Quân giống như không hề thấy ánh mắt khác thường của mẹ mình quét về phía này, dáng vẻ trông rất chăm chú nghe giảng, thậm chí đôi khi còn khe khẽ cười, giống như muốn nói với mọi người rằng nàng đã hiểu.

- Đại ca, chủ nhiệm giảng hay như vậy sao? Nhìn vẻ mặt hai người say mê đến thất thần.

Đầu củ tỏi rốt cuộc chịu không nổi bầu không khí im ắng này, cuối cùng phải buột miệng hỏi thăm.

- Quả thật rất hay, sao, chú mày nghe không hiểu gì à?

Hướng Nhật không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn "cây gậy trúc" bên cạnh một cái, trong mắt lóe lên một tia khác thường.

Đầu củ tỏi không hề biết mình đã bị trúng kế, mồm “bắn liên thanh” không ngừng:

- Không thể nào, đại ca? Thế mà hay à? Em không cho là vậy, chủ nhiệm giảng khô khan quá, chả có chút sinh khí gì, chẳng khác nào một xác chết đang kể chuyện xưa… Anh xem, bà ấy vừa làm cái động tác phất tay kia, ôi giời, khó nhìn quá! Dáng điệu trông chán quá đi mất, nếu bà ấy trẻ lại hai mươi tuổi…

- Đầu củ tỏi!!!

Hướng Nhật không thể không cắt ngang lời hắn, bởi vì nếu để hắn nói tiếp có thể đụng chạm tới vấn đề nhạy cảm, để tránh bị liên lụy dù chỉ là ngồi nghe, lưu manh không còn cách nào khác phải mở miệng.

- Sao vậy, đại ca?

Giọng của Đầu củ tỏi có chút bất mãn, dường như đang trách người nào đó không cho hắn nói hết lời.

- Chú mày biết cô ta là ai không?

Hướng Nhật hất mặt về phía "cây gậy trúc" bên cạnh sắc mặt đã tối sầm hỏi.

- Em biết, đại ca. Cô ấy là quản lý đội bóng rổ, Nhâm Quân, chà… người đẹp có tiếng trong trường đấy.

Đầu củ tỏi không rõ tại sao đại ca lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn thành thật trả lời, hơn nữa câu cuối còn vỗ mông ngựa một cái. Nhưng hiển nhiên hắn không thể ngờ, khi mà hắn vỗ mông ngựa thì lại càng khẳng định thêm tính chất “thật lòng” của mấy lời vừa rồi.

- Vậy chú mày biết quan hệ giữa cô ta và cô chủ nhiệm không?

Hướng Nhật vẫn nói bằng một giọng đều đều, trên mặt đã xuất hiện nụ cười nham hiểm.

- Hả?

Đầu củ tỏi choáng váng, nhìn sắc mặt người đẹp ngày càng u ám, trong lòng mơ hồ có một dự cảm xấu, hình như ngay từ đầu mình đã rơi vào một âm mưu to lớn của ai đó. Vì thế, hắn cay đắng liếc mắt nhìn cái người một tay bày ra âm mưu này.

Nhưng chuyện cũng không chấm dứt như thế, câu nói kế tiếp của lưu manh hoàn toàn đẩy hắn rớt xuống vực sâu:

- Hình như anh nghe thấy cô ta gọi cô chủ nhiệm là “mẹ”.

Vừa nghe nói thế, Đầu củ tỏi lập tức gục đầu xuống bàn, vài giây sau đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất là vô tội:

- Đại ca, hình như vừa rồi em đang mơ, giờ thì tỉnh rồi, hai người cứ nói chuyện nhé, em sang bên kia ngồi một chút.

Nói xong, không dám nhìn người đẹp đang hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, hắn có chút chật vật chuyển sang chỗ khác ngồi.

Chuyện xảy ra đương nhiên lọt vào mắt Trần Tiểu Phân vốn đang chú ý tới cái góc lớp ấy, nhưng bà cũng không nói gì. Từ lúc thấy sinh viên hiền lành kia nói chuyên cùng nam sinh bên cạnh, bà đã có chút bất mãn, hắn dám mặc kệ con gái mình để đi nói chuyện với một đứa con trai khác thì có gì hay ho, nhưng bây giờ phát hiên nam sinh kia rời khỏi chỗ ngồi, bà rốt cuộc đã hiểu "nỗi khổ trong lòng" của người nào đó, thì ra là khuyên bạn tránh đi để khỏi làm phiền hai người thân mật. Quả nhiên, chuyện xảy ra sau đó càng khẳng định suy đoán trong lòng bà, chỉ thấy khuôn mặt con gái đã trở nên đỏ bừng, hình như toàn thân cũng ngày càng run rẩy, mà cậu sinh viên hiền lành kia… Tay trái của nó ở dưới bàn đang di chuyển qua lại… Trời ạ… nó đang làm gì thế?

Trần Tiểu Phân không tiếp tục nhìn lên nữa, trong lòng bà có chút cảm khái, sinh viên bây giờ đều to gan vậy sao?

Hướng Nhật đúng lúc ấy đang gãi đùi cho đỡ ngứa, thấy trên mặt "cây gậy trúc" vẫn còn chút giận dữ, vì không để cho nàng có cơ hội liên tưởng mấy lời “thật lòng” vừa rồi của thằng em là do mình khơi mào, hắn vội vàng đánh trống lảng:

- Đây là lần đầu tiên tôi biết tên cô đấy. "Nhân Quân" phải không? Có thể viết cho tôi xem được không, tôi sợ nghe nhầm tên cô.

Trừng mắt liếc nhìn cái tên đầu như củ tỏi vừa nói năng huyên thuyên nhăng nhít một lần cuối , Nhâm Quân mới không chú ý đến hắn nữa, viết tên mình lên trên tờ giấy trắng.

- Thì ra là như vầy.

Hướng Nhật giờ mới biết mình vừa rồi có chút nhầm lẫn, nhưng cái này cũng phải trách họ của đối phương thật sự rất hiếm gặp, cái tên thì quen thuộc rồi, nhưng cái họ này, chỉ sợ không phải ai cũng có thể nghe một lần là biết chính xác. (Nhân: 人 và Nhâm: 任 đều phát âm là [rén])

- Sao, không hay à?

Nhâm Quân hơi nhíu mày.

- Không… Rất dễ nghe, cực kỳ dễ nghe!

Hướng Nhật khoa trương nói.

- Thật sao?

Thấy đối phương rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo, Nhâm Quân càng nhíu mày, nàng có cảm giác như đang bị đùa giỡn.

Nhưng Hướng Nhật không trả lời nàng mà đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh lại, hắn nói trong khi mắt chăm chú nhìn lên bục giảng:

- Mẹ cô đang nhìn chúng ta!

- Hả!

Vẻ mặt Nhâm Quân chợt trở nên bối rối, lúc này nàng mới nhớ ra là đang trong giờ học, lại còn là tiết do mẹ mình dạy, bây giờ bị bà bắt gặp mình nói chuyện riêng trong lớp… Trời ạ, về nhà chắc chắn sẽ bị mắng chết mất!

- Hướng Quỳ!

Một tiếng quát rõ ràng khiến cho Hướng Nhật vốn đang thầm thở phào nhẹ nhõm vì thoát được sự chất vấn của "cây gậy trúc", lại khẩn trương hẳn lên, “loạt xoạt” tiếng đứng dậy khỏi ghế, chẳng còn cách nào khác, cô trên bục giảng gọi đích danh hắn.

- Em trả lời vấn đề này cho cô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.