Hướng Nhật chăm chú nhìn cô nàng tóc đen đang vừa la hét cừa chạy đến gần, cẩn thận nhìn nhất cử nhất động của nàng, nhưng ngoài bộ dạng đang cắn răng hận không giết người được của nàng, hắn cũng không thấy bất kỳ động tác nào khả nghi.
Chẳng lẽ mình gặp ảo giác, trong tiềm thức cho rằng có người công kích mình? Điểm ấy Hướng Nhật tuyệt đối không tin, trực giác nhạy cảm cho hắn biết, vừa rồi quả thật có người tập kích hắn.
Nhưng mà người kia rốt cuộc là ở đâu? Hướng Nhật nhìn bốn phía chung quanh, người gần nhất chỉ có cô em tóc đen kia, một số người khác thì còn cách xa mà ai cũng đôi lứa nói cười, cũng không phải là đối tượng đáng để đề phòng.
- Rất tốt, ngươi cuối cùng cũng dừng lại, nhanh chóng đền lại đồ cho ta!
Cô nàng tóc đen đến gần, trợn trừng mắt nhìn Hướng Nhật, trong tay còn cầm một đống mảnh vụn của cái camera vừa mới bị Hướng Nhật phá hỏng, ngay cả tâm tình muốn bắt đối phương xin lỗi vì dám chửi mình cũng không có.
Cái camera này chính là kết quả cả một buổi sáng mà nàng chuẩn bị, cứ như vậy mà biến thành một đống đồ vô dụng bỏ đi, vô luận thế nào cũng không cam tâm.
Với lại, riêng cái máy camera công nghệ cao mới nhất bây giờ này cũng đã tiêu hao hết một tháng tiền lương của nàng, bây giờ đã bị hỏng, quả thực nuốt cục tức này không trôi a.
- Bồi thường đồ cho cô? Cô có lộn không đó?
Hướng Nhật mặt thì ra vẻ sừng sổ, nhưng trong lòng lại đang cảnh giác bốn phía.
Hắn từ biểu lộ của cô nàng tóc đen này nhìn ra, vừa rồi người đánh lén hắn không phải là nàng.
Bởi vì nếu như là cô nàng, không có khả cô nàng lại tới gần mình như vậy mà tiếp tục diễn trò.
Như vậy, nhất định là còn có người thứ hai phát động tập kích, mà người này nếu không có ở chung quanh đây thì nhất định có thể đang ở xa, dùng cái thủ đoạn tấn công tầm xa nào đó để công kích mình.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Hướng Nhật ngay lập tức nhìn ở khoảng cách xa, quét mắt dùng hết khả năng của mình để tìm kiếm nơi kẻ địch đang ẩn nấp mà mình có thể không để ý.
- Nếu như ngươi không bồi thường, ta ngay bây giờ sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát!
Cô nàng tóc đen vẫn gắt gao như cũ mà quan sát nhất cử nhất động của Hướng Nhật, sợ hắn lại như vừa rồi chạy mất.
- Tiểu thư, cô nên rõ ràng, cái thứ kia căn bản ta chưa từng chạm qua, cô lại đem cái tội làm hỏng nó đổ lên đầu của ta, điều này thực quá vô lý? Nếu như cô muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, ta cũng không có cách nào, nhiều nhất thì thẩm tra đối chiếu dấu vân tay, nếu lúc đó mà không nghiệm ra dấu vân tay, cô đúng là có tội vu cáo!
Biết rõ bên cạnh còn có kẻ địch đang giương giương mắt hổ, Hướng Nhật cũng không có tâm tình đấu khí cùng với cô nàng tóc đen, huống chi vừa rồi hắn ngôn từ của hắn dùng cũng hơi quá đáng nên giờ giọng nói có phần nhẹ nhàng rất nhiều.
Hắn bây giờ chỉ muốn biết, kẻ đánh lén mình rốt cuộc là ai? Thuộc về thế lực nào? Có thể hay không là cái tổ chức phía sau bức màn đã phát hiện mình? Hướng Nhật rất lo lắng điều này cuối cùng cũng trở thành sự thực, bởi vì cái cừu hận lớn giữa hai phía này, mặc cái thế lực sau bức màn vì mình có thể sẽ trọng thương nguyên khí khá lớn, nhưng thế nào cũng sẽ tìm tên đầu sỏ như mình để tính sổ.
Hướng Nhật cũng không muốn cả ngày bị một đám dị năng giả như chó điên bu lấy.
Mà ở đối diện, vừa nghe Hướng Nhật muốn thẩm tra đối chiếu dấu vân tay, cô em tóc đen nhất thời cũng không còn dám hung hăng càn quấy như vừa rồi.
Bởi vì nàng mặc dù là ở trên thang xếp, nhưng cũng âm thầm giám thị phản ứng của đối phương, biết Hướng Nhật từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi phạm vi của chiếc thang một bước.
Nhưng mà, đối phương làm sao biết ở đó có gắn một cái camera, với lại tại sao sau khi mình trở về chỉ còn lại một đống rách nát?
- Nếu như không phải là ngươi, ngươi làm sao biết ở đó có cái gì?
Cô nàng tóc đen không vì vậy mà từ bỏ ý định, bởi vì vừa nãy chỉ có một mình Hướng Nhật đứng ở chỗ này, lân cận cũng không có người khác, không phải hắn thì là ai? Nhất định là dùng cái thủ đoạn nào đó mà mình không biết, cách camera vài mét mà vẫn có thể làm hỏng nó.
Cho dù có loại suy đoán này nhưng mà cô nàng tóc đen cũng không dám 100% khẳng định, nhưng mà cô nàng vốn có ấn tượng xấu về Hướng Nhật, bây giờ vật yêu thích trong lòng mình lại bị hủy, người thứ nhất đi tìm chính là hắn rồi.
- Có cái gì là cái gì chú? Ta chỉ là tùy tiện chỉ loạn thôi.
Hướng Nhật lộ ra vẻ mặt vô lại, đồng thời mắt nhìn chăm chú vào cô nàng tóc đen, âm thầm đề phòng, bởi vì cái loại cảm giác nguy hiểm lúc nảy lại tới gần.
Cô nàng tóc đen tức giận gần như phát điên, bộ ngực đầy đặn cũng theo sức thở hổn hển của nàng mà căng lên, đang muốn đem cái tức giận trong lòng của mình biến thành lời lẽ sắc bén giáo huấn cho tên lưu manh trước mặt một trận.
- Lui ra!
Hướng Nhật đột nhiên đẩy nàng ra, sau đó chính mình cũng vọt sang một bên.
Hô một tiếng, giống như vừa có một trận gió thổi qua, tại chỗ dưới chân của Hướng Nhật vừa rồi xuất hiện một khe hở dài hẹp, chừng một thước, giống như bị dao cắt.
Cô nàng tóc đen không rõ chuyện gì đã xảy ra, Hướng Nhật mặc dù không chế lực đạo tốt, nhưng nàng cũng chỉ là người thường, do luồng cự lực ở dưới, cả người liên tục lùi lại bảy tám bước, sau đó gần như ngã xuống đất.
Điều này làm cho nàng vô cũng phẫn nộ, tên lưu manh kia, không bồi thường đồ đạc cho mình, lại còn dám động thủ đánh mình? Đang muốn đứng lên cùng đối phương liều mạng, lại bỗng nhiên nghe tên lưu manh đáng ghét đó hô:
- Đi mau!
Cô nàng tóc đen nhất thời sửng sốt, đoán rằng có phải đối phương đầu óc có vấn đề chăng?
Nhưng mà, một âm thanh kỳ lạ vang lên bên cạnh người, làm cho nàng hoảng sợ không thôi:
- Hắc hắc, ngươi quả nhiên không phải người thường.
Một ngón tay lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve lên cổ nàng, lạnh tới nỗi mà nàng phải run lên, theo sát đó là cảm giác yết hầu căng thẳng, muốn kêu cứu mạng nhưng mà không thể kêu được.
- Ngươi tốt nhất là đừng lên tiếng, nếu không ta không dám cam đoan là sẽ cắt đứt cái cổ mỹ lệ của ngươi.
Âm thanh kì lạ kia tiếp tục nói.
Từ đáy lòng của cô nàng tóc đen dấy lên một cảm giác sợ hãi kinh khủng, nàng không chút nghi ngờ gì về lời nói của đối phương, nếu như mình thực sự có cái hành động gì, mình nhất định sẽ tạm biệt thế giới này.
Mặc dù căn bản không nhìn được người phía sau trông như thế nào, nhưng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, người kia nhất định là ma quỷ.
Nếu không, đối phương làm sao có thể không một dấu hiệu mà đột ngột xuất hiện sau lưng mình, vừa rồi bên cạnh mình trong vòng năm mét căn bản không có bất cứ một sinh vật nào, một người sống thì căn bản không có khả năng mà mình nhìn không thấy.
Kết hợp với tên lưu manh đối diện đang nhìn mình, cô nàng tóc đen nghĩ tới vừa rồi đối phương đột nhiên kêu gào, cũng không phải vì đầu óc hắn có vấn đề, mà chính là do hắn phát hiện đã có ma quỷ đến gần.
Giờ khắc này, nàng hy vọng những gì mới vừa xảy ra chỉ là hư ảo, đó chính là một giấc mộng, tỉnh mộng, tất cả đều kết thúc.
Đáng tiếc, thực tế luôn tàn khốc như vậy.
Hướng Nhật cuối cùng cũng nhìn thấy chân diện mục của người ẩn nấp trong bóng tối kia, kẻ này khuôn mặt rất tuấn tú, hai mắt lóe điện quang, chỉ có điều đôi môi đỏ tươi, giống như là vừa mới uống máu xong.
Đồng thời, Hướng Nhật cũng hiểu được thủ đoạn công kích của người này, đối phương cũng không phải là từ xa đánh lén mà căn bản là từ đầu đến cuối vẫn luôn đi theo, chỉ là, đối phương còn có cái nghịch thiên dị năng—Tàng Hình.
Hướng Nhật lần đầu tiên thấy kẻ địch lại có khả năng tàng hình, hắn bây giờ nghĩ lại còn có một chút sợ hãi, nếu như mình không có ý thức nhạy cảm siêu cường kia, hậu quả của tình huống nguy hiểm vừa nãy thật sự không dám nói.
Nếu cái tên nam nhân mắt lóe điện quang kia có thể dùng cái dị năng nào đó làm một lỗ máu trên người mình, mà nhục thể mình vẫn chưa phải là cái loại kim cương bất toại 100%, thì hẳn mình sẽ thua thiệt rất lớn a.
Cái khe hở nhỏ hẹp dài ở dưới chân là minh chứng tốt nhất, Hướng Nhật cho rằng, loại công kích như thế này tuyệt đối không có khả năng là viên đạn tạo thành.
Mặc dù đạn không cách nào làm tổn thương đến thân thể hắn, nhưng loại công kích này, hắn cũng không dám cam đoan nó có thể xé thân thể mình ra thành hai mảnh hay không?
- Nói cho ta biết, người phương Đông kia, Massey ở đâu?
Nam nhân môi đỏ như máu kia nhẹ nhàng đặt cánh tay lên cổ của cô nàng tóc đen, một cánh tay thì nắm lấy hông cô nàng, phía ngoài nhìn thì tựa như là một đôi tình nhân, ở trên đường cũng không sợ bị người khác phát hiện có gì không ổn.
- Ta không biết ngươi đang nói ai.
Cho dù Hướng Nhật có thể căn cứ vào tướng mạo mà phán đoán ra chuyện gì, nhưng vẫn ra vẻ không biết.
Nam nhân trong mắt bắn ra quang mang lạnh nhạt:
- Người nam nhân đêm qua tới tìm ngươi đó.
Người này quả nhiên cùng với tên nam nhân tối qua là cùng một bọn! Hướng Nhật trong lòng nghĩ vậy, nhưng bên ngoài biểu hiện vẫn không biến sắc:
- Đêm qua quả thật có người tới tìm ta muốn một món đồ, tuy nhiên…
Vừa nghe Hướng Nhật thừa nhận, nam nhân môi đỏ có chút không kiên nhẫn được, liền hỏi:
- Tuy nhiên cái gì?
- Hắn bị người khác mang đi rồi.
Hướng Nhật lạnh nhạt nở nụ cười, biết đối phương không phải là người của tổ chức đứng sau bức màn nên trong lòng hắn cũng thoải mái hơn nhiều.
- Ai?
- Từ Vatican đến, là một lão đầu tóc vàng với danh xưng Matthew giáo chủ.
Hướng Nhật không chút lưu tình nào mà bán rẻ Matthew giáo chủ, dù sao lão nhân kia cũng nhận được lợi từ hắn, thay hắn ngăn cản một chút tai ương cũng chẳng sao? Huống chi, người đích thật là bị hắn mang đi, chỉ là trong lúc bắt thì không rõ ràng là ai tham gia mà thôi.
- Vatican?
Nam nhân môi đỏ trong mắt đột ngột hiện ra sát ý, cũng dường như biết đồng bọn mà rơi vào tay Vatican thì chắc chắn không có cái gì tốt lành.
- Bọn họ làm sao có thể tới nơi đó đúng lúc như vậy?
- Ta đây không rõ ràng lắm.
Hướng Nhật nhún vai, làm ra bộ ta làm sao biết được.
Nam nhân môi đỏ hai mắt thẳng tắp nhìn Hướng Nhật, giống như rắn độc đang nhìn chằm chằm con mồi, im lặng suy nghĩ một hồi lâu, lúc này mới hỏi:
- Cái kia đang ở đâu?
Hướng Nhật biết đối phương ám chỉ cái kia chính là cái gì, cũng không thèm che giấu:
- Ở trong tay ta.
- Giao nó cho ta!
Nam nhân môi đỏ giọng nghiêm túc, hai mắt bắn ra vẻ tham lam, hoàn toàn quên việc đồng bọn của hắn bị người của Vatican mang đi.
- Dựa vào cái gì?
Hướng Nhật hỏi lại.
- Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn cô gái này chết sao?
Nam nhân môi đỏ cánh tay siết chặt hơn, cô nàng tóc đen nhất thời mắt trợn trắng, máu dồn lên mặt, càng trở nên đỏ rực.
Hướng Nhật làm ra vẻ chẳng có gì khiến hắn phải quan tâm, giọng thoải mái nói:
- Dù sao ta cũng không biết cô nàng, với lại, nàng mới vừa rồi còn dự định tìm ta tính sổ, nàng có chết hay không thì liên quan gì đến ta chứ?
Cô nàng tóc đen nghe được lời này, không tránh được lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, nhưng cũng không hoàn toàn vứt bỏ hết thảy.
Mắt càng không ngừng nháy với Hướng Nhật, lộ ra vẻ mặt cầu khẩn, nàng biết, chỉ có tên lưu manh trước mặt mày mới có thể cứu mình, nên đem tất cả hy vọng đặt vào người hắn.
Tuy nhiên Hướng Nhật lại quay đầu sang một bên, hoàn toàn không chú ý đến hành động cầu cứu của cô nàng tóc đen.
Nam nhân môi đỏ âm u nở nụ cười, mặt đầy vẻ tàn nhẫn:
- Phải không? Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi!
Nói xong, trên tay đã tăng thêm lực bóp.
Hướng Nhật vội vàng gọi hắn lại:
- Chậm đã, ta có thể cho ngươi, tuy nhiên ta muốn cam đoan an toàn của nàng.
Vừa rồi những cử chỉ của hắn chỉ là lấy lệ, Hướng Nhật cũng không đành lòng để cho một mỹ nữ trước mặt mình chết đi.
Với lại trong lòng hắn còn có cái dự định khác.
Đối phương bây giờ trong tay có con tin làm cho mình muốn giết hắn cũng không cam đoạn được cô nàng kia không xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cần mình đem cái vật kia ném ra , nam nhân mắt lóe điện này chắc chắn sẽ lộ ra chút sơ hở, đến lúc đó, chính là thời cơ tốt nhất để mình công kích.
- Chỉ cần ngươi giao đồ vật đó cho ta, tự nhiên cô nàng sẽ được an toàn.
Có lẽ bởi vì có thứ sắp nắm trong tay, nam nhân môi đỏ kia cũng nói chuyện dễ nghe hơn.
Hướng Nhật thò tay vào lấy cái dây chuyền bảo thạch đó ra, nhẹ nhàng lắc lắc:
- Là cái trâm này phải không?
- Ném qua đây!
Nam nhân hai mắt tỏa sáng, chăm chú nhìn vào cây trâm có viên ngọc kia.
Cô nàng tóc đen cũng nhìn vào cái cây trâm kỳ quái đó, ban đầu nàng cũng cho rằng mình có thể sẽ đi gặp thượng đế, nhưng vào giờ phút cuối cùng thì nàng phát hiện tên lưu manh kia còn có chút lương tâm, không có nỡ trơ mắt nhìn một đại mỹ nữ chết trước mặt.
Mà sau khi nghe được hai người nói chuyện, nàng cũng hiểu rõ tại sao nàng lại bị bắt làm con tin, tất cả đều bởi vì một thứ.
Bây giờ, cái thứ này đã xuất hiện trước mặt mình, mặc dù rất mỹ lệ, rất chói mắt, nhưng mạng của mình cũng có giá trị chừng đó thôi sao? Cô nàng tóc đen không cam lòng nghĩ.
Hướng Nhật không có chú ý đến bộ dáng không vừa lòng của cô nàng tóc đen, mà nhìn vào vẻ mặt tham lam không không chế được của nam nhân môi đỏ:
- Đây chính là hai trăm triệu Mỹ kim, ngươi nói ta dễ dàng ném qua sao? Vạn nhất ngươi không thả người thì ta làm thế nào?
Hướng Nhật cảm thấy rất hứng thú chơi trò mèo vờn chuột này, đương nhiên, hắn chủ yếu là muốn làm cho đối phương sốt ruột lộ ra sơ hở lớn hơn nữa.
- Ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta!
Thấy được đồ vật mình cần, nam nhân môi đỏ tính tình cũng trở lên hấp tấp.
- Được rồi, trước tiên ta có thể cho ngươi thứ này.
Hướng Nhật giả vờ bất đắc dĩ nói, tiếp tục nói:
- Nhưng ngươi muốn có nó, cũng là phải nhặt từ trên mặt đất, nó rơi vỡ hỏng thì chuyện đó không liên quan đến ta.
Vừa nói xong, Hướng Nhật đem nó ném đi, đồng thời đưa thân thể mình vào trạng thái bất cứ khi nào cũng có thể công kích.
Hai mắt chăm chú nhìn vào cây trâm đang chuyển động trên không chung theo quỹ đạo đường pa-ra-bôn kia, nam nhân môi đỏ nhìn chăm chú không chớp mắt, thứ hắn tha thiết mơ ước đã tới tay trong gang tấc, hắn dường như thấy cánh cửa thần bí nào đó đã hoan nghênh hắn làm tân chủ nhân.
Mà cô nàng tóc đen cũng thu hồi lại tâm tình mất mát, nàng khẳng định vừa rồi chính nàng cũng không có nghe lầm, cái trâm kia không ngờ lại có trị giá tới hai trăm triệu Mỹ kim? Thượng đế a! Từ giờ khắc này, nàng không bao giờ cảm thấy tánh mạng của mình có giá trị nhỏ bé nữa.
Hai trăm triệu a, một con số không những lớn mà là rất lớn đó a.
Nếu mà nói cho nàng nhiều tiền như vậy, bán mình nàng cũng cam tâm tình nguyện a.