Sáng thứ hai, công tác dọn nhà rất thuận lợi, công ty chuyển nhà cho một
chiếc xe tới là xong tất tần tật, bởi mấy thứ đồ trong nhà cũng chẳng cần
mang theo, chỉ lấy đồ cá nhân là đủ. Mà căn nhà này Hướng Nhật để lại cho
mỹ nữ lão sư cùng em trai nàng. Dù sao đi thuê nhà làm sao thoải mái bằng
nhà của mình được? Căn nhà ở khu biệt thự Chân Long khá lớn, phòng rất
nhiều. Đại gia đình của Hướng Nhật chuyển tới vẫn còn rộng thênh thang nên
cuối cùng hắn đã thoát khỏi cảnh gia chủ ôm ghế salon.
Nhưng sau khi dọn nhà liền xuất hiện vấn đề, một là phòng quá lớn, dù chín
người Sở Sở, An Tâm, Thạch Thanh, Thiết Uyển, Liễu Y Y, Phạm Thải Hồng,
Anna cùng với Hướng Nhật, cả khi Hướng mẫu tới Bắc Hải vẫn còn hơi lạnh lẽo.
Có lẽ phải thuê thêm người giúp việc. Hướng Nhật vừa nghĩ liền quyết định.
Đột nhiên nhớ tới Hác gia ở gần đây, nhà nàng còn trống hơn, chỉ có ba mẹ
con cũng không biết bình thường họ sống ra sao. May là an ninh khu biệt
thự Chân Long hạng nhất, ra vào phải báo tên, nếu không có chủ nhân mời
thì người ngoài không thể vào nên không phải lo trộm vặt hay móc túi.
Nhưng vấn đề thứ hai cần phải giải quyết là khu biệt thự Chân Long cách xa
trường học, nếu hàng ngày mà đi bộ thì tiêu cái chân luôn. Có lẽ phải mua
xe, đúng, phải mấy cái chứ một thì không thể đủ.
Mặc dù trước đó Sở Sở cùng An Tâm đều có xe nhưng cũng không phải tiền của
các nàng mà là cha đưa cho, mà trước nhà ở gần trường nên xe phải để ở
nhà. Giờ đi theo mình thì Hướng Nhật cảm thấy mình nên có nghĩa vụ mua
tặng họ mấy chiếc xe, hẳn là mỗi người một chiếc mới công bằng.
Sắp xếp xong xuôi Hướng Nhật liền nói với mọi người chuyện mua xe, nhưng
hiển nhiên các đại tiểu thư không vội bởi còn đang bận bịu trang trí phòng
mới của mình. Hướng Nhật thở dài, có lẽ chuyện nhỏ nhặt này mình xử lí cho
rồi, mua về rồi các nàng cũng không thể nói được gì. Rời khỏi biệt thự
Chân Long, Hướng Nhật đi tới khách sạn Trung Thiên bởi đã hẹn với Monica
sẽ đi gặp vị hôn phu của nàng ở sân bay quốc tế Bắc Hải.
Ở đại sảnh, Hướng Nhật buồn bực đứng ở bên nhìn trộm Monica đang mặc bộ đồ
văn phòng. Mỹ nữ mặc bộ đồ đen làm lộ ra đường cong mỹ lệ hoàn hảo, cặp
kính đeo chếch che nửa khuôn mặt cùng dôi giày cao gót khiến Hướng Nhật
liên tục dòm trộm mà xuýt xoa, mỹ nữ gợi cảm như vậy không làm tình nhân
của mình thì quá phí. Nhưng hắn cũng hiểu Monica không hứng thú với đàn
ông lăng nhăng, nếu không phải tối qua mình giúp nàng thì có lẽ người ta
vẫn hờ hững với mình.
Hướng Nhật không dám hy vọng xa vời nữa, nhiệm vụ quan trọng lần này lấy
phá rối làm chính, không cho Monica lấy chồng:
- Monica tiểu thư, cô đã thấy hình củ hắn, có đẹp trai không?
Buồn chán Hướng Nhật liền hỏi.
- Rất đẹp trai.
Tuy cảm thấy Jack tiên sinh hơi kì lạ nhưng Monica cũng không nghĩ gì sâu
sa, Hướng Nhật lại cảm thấy khó chịu, thì ra lại là một thằng mặt trắng. Vẻ
mặt bình thản hỏi:
- Monica tiểu thư, tôi cũng không thể cứ gọi cô như vậy, tên ở nhà
của cô là gì? Là tên thân mật mà người nhà hay gọi ấy.
- Lôi Thiến.
Monica khẽ đáp.
- Lôi Thiến, tên rất hay.
Hướng Nhật cũng không hiểu tên thế nào là đẹp, chỉ cần biết tên thân mật là
được rồi.
- Lôi Thiến, giờ cô cần đổi thói quen gọi tên tôi trước kia, ngàn
vạn lần không được gọi là “tiên sinh” .
- Cứ gọi là Jack đi
Monica lẩm nhẩm dường cảm thấy rất kì quái.
- Đúng là như vậy. Mà biểu hiện của chúng ta phải thân mật một chút,
cô cách tôi xa quá rồi.
Hướng Nhật chủ động ép sát vào cách Monica mấy centimet, dường như nàng
hơi mất tự nhiên uốn éo thân thể nhưng cuối cùng lại không từ chối. Hướng
Nhật mừng rỡ, đã thành công được một nửa rồi. Rốt cục cửa hành khách đã có
người đi ra, Monica đứng thẳng lên nhìn chung quanh. Hướng Nhật thừa lúc
nàng không chú ý liền lùi ra sau một bước rồi dịch lên phía trước làm nửa
người ẩn phía sau lưng nàng, nửa còn lại vẫn ở tại vị trí ban đầu, thoạt
nhìn thì sự thân mật cũng tăng thềm vài phần.
- Richard.
Một lúc sau đột nhiên Monica gọi một tiếng, Hướng Nhật nhìn về phía nàng
nhìn. Là một gã thanh niên da trắng cao lớn, nụ cười rạng rỡ quả đúng như
Monica nói, hắn rất đẹp trai, khuôn mặt của Beckham, mắt sâu, mũi thẳng,
da trơn nhẵn. Mặc áo phông màu xám quần kaki vàng nhạt khiến người ta cảm
nhận được sức sống mãnh liệt.
Dường như tuổi hắn nhỏ hơn Monica một chút.
- Monica?
Gã da trắng tháo kính xuống, mắt sáng rực nhưng nhanh chóng nhìn thấy
Hướng Nhật ở bên cạnh Monica một cách thân mật thì biến sắc:
- Vị này là?
- Là bạn của em, Jack.
Nhìn vẻ mặt của hắn Monica liền cảm thấy đắc ý, mị lực bản thân rất lớn.
- Anh khỏe chứ, tôi đã nghe Lôi Thiến nhắc tới anh.
Hướng Nhật liền nhân cơ hội bắt tay hắn, thân thể vô tình chạm vào cánh
tay Monica. Gã da trắng thấy cảnh này cùng với việc Hướng Nhật gọi tên
thân mật của Monica thì nhíu mày, bình tĩnh rất nhanh rồi rút cánh tay
về, không hề phản ứng với Hướng Nhật mà quay sang phía Monica:
- Anh còn có một người bạn, em chờ một chút.
- Không sao.
Monica gật đầu, Hướng Nhật thấy vậy thì nhăn mặt, xem ra nàng rất hài lòng
với vị hôn phu này, đột nhiên cảm thấy chua chua, gã mặt trắng này tốt ở
chỗ nào?
- Ha ha, Richard, em đã sớm nói với cậu là không cần chờ, tôi sẽ
tìm cậu... A, mỹ nữ kia là ai?
Lại một gã thanh niên da trắng xách theo hai túi hành lí đi ra, nhưng
nhìn thấy Monica thì giật mình rồi mắt sáng lên:
- Anh khỏe chứ, tôi là hôn thê của Richard, đây là bạn tôi, Jack.
Monica chủ động giới thiệu, biểu hiện rất dịu dàng. Richard nghe vậy thì
cười rạng rỡ, nhìn Hướng Nhật với ánh mắt khiêu khích. Hướng Nhật bĩu môi lơ
đãng liếc phía sau gã đàn ông kéo hành lí, là một cô bé da trắng, dáng
người ma quỷ cùng gương mặt đẹp như thiên thần, quần áo nóng bỏng, váy ngắn
cùng áo thun màu lam bó sát, tất chân dài màu vàng càng làm lộ ra những
điểm hoàn mỹ hấp dẫn kinh người. Hướng Nhật nhìn đối phương thì sửng sốt, là
Fiona Lois(Ngang Na Y Ty thì phải) đã lâu không gặp. Không phải nàng
đang học sao? Đi Mỹ lúc nào vậy?