Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 151: Chương 151: Kế hoạch truy sát 36F (1)




- Tiểu Hào!

Một tiếng quát thô lỗ vang lên, nơi cửa phòng học đã xuất hiện mấy người. Người dẫn đầu là một thanh niên có cái đầu trọc bóng loáng, miệng ngậm điếu thuốc, một tay đút túi quần, thân hình tầm thường. Phía sau là mấy tên mặt mày bất thiện, trên cánh tay trần xăm đầy các hình thù với nhiều màu sắc như: người đẹp, hoa có chân, nhưng nhiều nhất vẫn là các mãnh thú dữ tợn.

- Anh Sơn Kê, anh đã đến?

Lâm tử Hào khuôn mặt tươi cười nghênh đón.

- Ừ.

Thanh niên đầu trọc bóng lãnh đạm lên tiếng, nhìn lướt qua phòng học, khi nhìn thấy hai nữ sinh đáng yêu, mắt sáng lên:

- Thì ra ở đây còn có hai cô em xinh xinh.

- Đúng vậy, anh Sơn Kê, để em giới thiệu.

Lâm Tử Hào nói, một ngón tay chỉ Hác Manh:

- Đây là đại tỷ của em, xinh đẹp nhất.

- Nguyên lai là "đại tỷ". Thất kính, thất kính! Lúc nào có thời gian ra ngoài uống vài chén, anh mời!

Sơn kê khề khà ra vẻ nói.

- Không cần, ta bình thường không uống rượu.

Hác Manh cau mày từ chối. Từ lúc nhìn thấy cái đám côn đồ này, trong lòng đã cảm thấy chán ghét, nếu đối phương không phải là "người cùng phe". Dám làm như vậy, nàng đã sớm đá ra khỏi cửa rồi.

- Vậy cũng không quan trọng, uống nước ngọt cũng được.

Sơn Kê cợt nhả huýt sáo, sau đó quay đầu nhìn Lâm Tử Hào:

- Tiểu Hào, mày nói tên nào ngứa thịt, vừa lúc anh đang ngứa tay, thuận tiện giúp hắn điều trị.

Lâm Tử Hào chỉ hai người đang sợ hãi ngồi giữa phòng học:

- Bên đó, chính là cái thằng tóc hai-lai xanh, anh Sơn Kê còn nhớ nó không?

- Thì ra là "lông xanh" à!

Sơn Kê cười quái dị nói tiếp:

- Thật đúng lúc, tao chính là lo lần trước đánh không đã tay, không nghĩ bây giờ lại đụng phải. Tao nói này "lông xanh", mày lăn qua đây cho ông mày đánh, hay là muốn ông mày qua đó đánh! Nói rõ một chút, nếu như mày lăn qua đây cho ông mày đánh xem như mày biết nghe lời sẽ nhẹ tay một chút, nếu để ông đây đi đến đó thì không chết cũng bị lột da!

Tên tóc xanh nghe vậy da đầu tê dại, cả người run lên không ngừng, chỉ đưa ánh mắt về phía đại tỷ của mình khẩn cầu.

Tằng Niếp bị hắn nhìn như vậy có chút mất tự nhiên, thấy đối phương đáng thương cầu khẩn mà không đành lòng, hơn nữa nàng không muốn nhìn bạn cùng lớp bị đánh, quay lại đối mặt với “anh Sơn Kê”:

- Ta nói tên đầu trọc ngươi, có phải lần trước ăn đòn còn chưa đủ, lần này lại tới đòi đánh?

Tằng Niếp vốn miệng lưỡi cũng hoạt bát, muốn là nói không ngần ngừ, huống chi trước mắt chính là “người quen”, chính mình lần trước đã cầm cán chổi gõ vào cái đầu bóng loáng của hắn không ít.

- Cái con nhóc tỳ nhà ngươi dám…. a?

Sơn Kê đột nhiên ngừng lại, con mắt gắt gao săm soi khuôn mặt xinh đẹp của đối phương:

- Là ngươi?

Lời vừa mới nói, lập tức đảo mắt xung quanh, không phát hiện ra sự tồn tại của người kia, Sơn Kê lúc này mới yên tâm.

- Đúng vậy chính là ta?

Đối với vẻ khác thường của tên đầu trọc, Tằng Niếp biết rằng hắn rất sợ một người nào đó, nếu không thì sẽ không có tật giật mình ngó quanh.

- Thì ra là con nhóc này, vậy cũng tốt. Lần trước có người giúp mày, lần này thì là ai đây? Ông mày tính luôn một thể.

Trong mắt Sơn Kê lộ ra hung quang, hung tợn nói.

- Cũng không nhất định a!

Tằng Niếp ra vẻ thần bí nói:

- Anh của ta lúc nào cũng có thể xuất hiện.

- Ngươi nói người đó là anh ngươi?

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tằng Niếp, Sơn Kê không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng trên mặt hắn lại viết dòng chữ không tin to tướng, theo tình huống lần trước, con nhóc này rõ ràng được tên biến thái kia giúp đỡ, thế nào giờ lại thành anh của nó? Chẳng lẽ nó định mượn tên kia để hù dọa mình? Nghĩ tới đây, Sơn Kê trong lòng đã có quyết định, trên mặt nở một nụ cười tà ác:

- Nhóc con như mày cũng biết gạt người, mày nghĩ rằng ông mày sẽ tin sao? Lần này ông mày đòi cả vốn lẫn lãi!

Vừa nói hắn vừa sờ cái đầu bóng loáng, hắn còn nhớ kỹ, lần trước mang cái đầu phật đà trở về, cơ hồ làm trò cười cho cả bang, phải trị thương mất mười ngày mới dám ló mặt ra ngoài.

- Ngươi dám...

Tằng Niếp giận dữ kêu lên, nhưng trong lòng… đã có ý sợ hãi, nàng không nghĩ đối phương sẽ không sợ những lời uy hiếp của mình:

- Ngươi qua đây ta sẽ kêu lên đó, nơi này là trường học.

- Mày kêu đi, hắc hắc , kêu khản cả cổ cũng không ai đến giúp đâu!

Sơn Kê hắc hắc cười dâm đãng:

- Nhưng nếu làm bạn gái của anh thì anh sẽ bỏ qua cho, hơn nữa cũng cam đoan từ nay về sau sẽ không có ai dám khi dễ cô em! Thế nào?

- Ngươi nằm mơ à! - Tằng Niếp oán hận nói.

- Như vậy thì không có biện pháp gì khác rồi.

Sơn Kê xoay xoay nắm tay, đột nhiên đứng dậy:

- Lần trước hại ông đây bi thảm, lần này xem ai sẽ giúp!

Vừa nói vừa chậm rãi đến gần đối phương.

Bên cạnh, tên tóc xanh đột nhiên nơm nớp lo sợ mở miệng nói:

- Anh...Sơn...Kê, anh đừng làm bậy, Tằng Niếp… Nàng ta có anh trai rất lợi hại, nếu như anh, anh dám đánh nàng, anh của nàng ấy sẽ… giết anh!

- Có đúng không?

Sơn Kê nhất thời hung hăng nhìn về phía tên tóc xanh:

- Vậy ông mày đánh mày trước!

Nói xong, một tay lấy cái ghế phi thẳng về phía tên tóc xanh.

Tên tóc xanh vội vàng nhảy sang bên, né cái ghế đang bay tới. Nhưng cái bàn mỏng đặt ngay ngắn đằng sau đã bị đập vỡ, nghiêng qua trái, nghiêng qua phải rồi đổ xuống đất. Hác Manh chứng kiến cảnh này, mày nhíu chặt lại, nhìn thủ hạ của mình:

- Lâm Tiểu Hào, không phải nói bọn họ chỉ đánh cảnh cáo thôi sao? Như vậy với giết người có gì khác nhau! Còn không mau ngăn cản, dù gì thì bọn Tằng Niếp cũng là bạn học với chúng ta!

- ….. Đại tỷ, chắc sẽ không xảy chuyện gì đâu?

Lâm Tử Hào vẻ mặt hơi sợ hãi, bảo hắn đi ngăn cản? Hắn nào có đủ dũng khí.

- Cái gì mà chắc với không chắc?

Hác Manh tức giận nhìn hắn, mắt thoáng thấy tên đầu trọc ngày càng tới gần Tằng Niếp, lập tức oán hận la lên:

- Tên khốn kiếp kia, xem ta thu thập ngươi!

Nói xong, đang định ra tay ngăn cản Sơn Kê.

Một giọng nói tức giận cực độ tại cửa phòng học vang lên:

- Cái trường khốn khiếp! Mịa kiếp! Tìm mỗi cái phòng học cũng khó khăn! F*ck!

Sau khi nghe thấy giọng nói này, phản ứng của mọi người hoàn toàn khác nhau.

Tay Sơn kê run lên, suýt nữa làm rơi cái ghế đang cầm, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không dám nhúc nhích, trên mặt lộ vẻ sợ hãi như nhìn thấy quỷ.

Mà Tằng Niếp trước mặt hắn thì vừa vui mừng vừa sợ hãi lại có chút xấu hổ, bởi vì vừa nãy nàng trong lòng đã thề độc, nếu như lưu manh xuất hiện cứu nàng, nàng sẽ chịu làm bạn gái của hắn, không nghĩ khi lời thề vừa mới dứt lưu manh lại tự nhiên xuất hiện! Trời ơi, chẳng nhẽ đây là duyên phận sao?

Tên tóc xanh cùng tên đeo khuyên tai vui sướng cuồng nhiệt, nhìn thấy anh trai Tằng Niếp xuất hiện, kích động như sắp khóc.

Lâm Tử Hào cùng Quan Quang vẻ mặt phức tạp, khiếp sợ, không tin, kích động, sùng bái, khát khao có đủ cả, nghiêm chỉnh mà nhìn chăm chăm vào cánh tay băng bó của tên đeo kính đứng ngoài cửa. Cao thủ võ lâm, không ngờ lại là cao thủ võ lâm mà bọn họ định cướp tiền lúc trước, thật sung sướng…

Hác Manh lập tức dừng lại, quay lại phía sau, rất nhanh chạy về phía cửa phòng học, miệng hô lớn:

- Thầy!

- Đừng nhiệt tình như vậy!

Hướng Nhật lập tức lấy tay ngăn cản nàng, vốn có một cô gái động lòng người như vậy nhảy vào lòng hắn tự nhiên sẽ không có ý kiến gì, nhưng đối phương lao đến mạnh quá, hắn sợ nàng sẽ đụng vào tay phải của mình.

- Thầy, thầy thật đáng ghét!

Hác Manh hờn dỗi không thôi, nhưng trên mặt sự vui mừng không thể giấu được, bởi vì có người thầy là “võ lâm cao thủ” này thì mọi chuyện đều có thể giải quyết. Mặc dù không hiểu vì sao hắn tới trường mình, nhưng còn có vấn đề cần hắn giúp đỡ giải quyết nên nói:

- Thầy, thầy vào mà xem, có người ngoài trường tới khi dễ tụi em.

- Thật không? Ai dám lớn mật như vậy, dám khi dễ em, xem anh dạy dỗ hắn!

Hướng Nhật vẻ mặt căm phẫn, bị cô bé kéo vào phòng học.

Lúc này, Tằng Niếp cũng chạy tới, thấy lưu manh bị con bé ngu ngốc kéo cánh tay, trong lòng chợt tức giận, đây chính là “bạn trai” do ông trời chọn lựa cho nàng. Nhưng, thực không vui khi con nhỏ kia…

Trên mặt nàng lại cười ngọt ngào:

- Anh!

Sau khi gọi, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay phải của đối phương.

- Nhóc em cẩn thận một chút.

Hướng Nhật lo lắng la một câu, mặc dù hắn thấy cô bé đem lời nói đùa của hắn thành thật, nhưng có được cô em gái đáng yêu như vậy cũng không sao, ít nhất thì hiện tại trên cánh tay phải đang truyền đến một cảm giác rất mềm mại, đừng cho là con bé này còn bé, thật ra vẫn còn đang phát triển tiếp! Nếu đợi mấy năm nữa, rất có thể cực kỳ lớn.

- Biết rồi!

Tằng Niếp lè lưỡi, chuyện lần trước phát sinh tại quán bar hiện lên, biết đối phương bị thương ở tay, cho nên cũng cố gắng tránh vị trí bị thương của hắn ra.

- Vậy thì tốt rồi.

Hướng Nhật thấy cô bé cẩn thận không chạm tới chỗ bị thương, lúc này mới hài lòng, tiếp theo lại nhìn vào mấy tên không phải là học sinh có mặt trong phòng học:

- Tiểu Manh, có phải vừa rồi mấy thằng này khi dễ em không?

Trong khi hỏi, ánh mặt Hướng Nhật dừng lại ở tên đầu trọc.

- Không sai, chính là bọn chúng.

Hác Manh khẳng định nói.

- Ha ha, vừa ăn cắp vừa la làng, có vẻ người nào đó quên là tại mình gây ra chuyện?

Tằng Niếp châm chọc nói, đồng thời có chút bất mãn với lưu manh, bởi vì hắn không hỏi mình mà đi hỏi cái con bé ngu ngốc kia làm nàng khó chịu.

- Mi nói cái gì, Tằng Niếp!

Hác Manh trừng mắt.

- Mi sợ ta nói sao? Rõ ràng là mấy người này là do mi gọi đến!

Tằng Niếp không chút sợ hãi trừng mắt lại.

- Mi dám vu khống?

- Vu khống cái gì, sự thật là như vậy!

- Ta......

- Được rồi, đừng ầm ĩ nữa!

Hướng Nhật ngăn cản hai cô bé đang chuyển từ động khẩu sang động thủ, đem sự phẫn nộ đang bốc lên cuồn cuộn nhìn mấy thằng kia:

- Mấy thằng khốn lăn qua đây cho anh! Nói, cuối cùng là có chuyện gì? Tự nhiên lại đến trường học quấy rối, không biết ông đây ghét nhất là rác rưởi trong trường học sao?

Sơn Kê đầu rụt lại, nhưng vẫn “giải thích”:

- Đại ca, không liên quan đến tụi em, tụi em cũng là….

- Câm miệng! Cái gì không liên quan đến bọn mày? Mịa kiếp, rõ ràng tới gây phiền toái, bảo anh mày mù mắt hả?

Hướng Nhật la hét.

- Đúng vậy, anh, chính là cái tên đầu trọc bóng này, vừa rồi hắn định vác ghế đập em!

Tằng Niếp bỏ đá xuống giếng.

Sơn Kê hối hận tới mức muốn tự tử, hắn không nghĩ tới con bé kia là em gái tên biến thái, sớm biết như vậy, cũng không dám làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy. Đáng tiếc hối hận không kịp nữa rồi, đành phải thành khẩn xin tha thứ.

Hướng Nhật khoát tay:

- Cầu xin anh đây làm gì, phải xem ý tứ của "em gái” anh kìa, nếu như nàng tha thứ cho các tụi bay thì anh đây bỏ qua.

Sơn Kê lập tức quay đầu lại, đầy đau đớn thương cảm nhìn cô bé đáng yêu vừa rồi còn là “con mồi” của mình:

- Đại tỷ, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, hãy bỏ qua cho tụi em đi!

- Bỏ qua cho các ngươi cũng được!

Cô bé đắc ý vuốt cằm, khi nhìn tới cái đầu trọc thì liền nảy ra một ý lập tức nói:

- Nhưng lần trước cái đầu trọc bóng loáng của ngươi làm ta rất ấn tượng, ngươi không ngại cho ta gõ vài cái chứ?

- A?

Sơn Kê suýt nữa lăn ra đất, chẳng lẽ hôm nay lại phải mang cái đầu phật đà này về, vậy thì so với chết còn tốt hơn. Đang muốn tiếp tục xin tha thứ, “đại tỷ “ đã được một người đưa cho một cây chổi, xem ra đã sẵn sàng nhớ lại khoái cảm khi “gõ mõ.”

Sơn Kê thấy không còn cách nào khác, chỉ còn cách đưa đầu cho người ta gõ, dù sao thì còn hơn là bị kẻ biến thái kia đánh, cái này vẫn “có lợi” nhiều lắm, nhiều nhất là trở về bị cười nhạo một trận, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi. Hắn đã từng nhìn thấy thảm cảnh của đại ca Hắc Cẩu, cơ hồ bị người dánh đến nỗi không thể nhận ra, sau khi từ bệnh viện trở về lại bị ông chủ lớn Gấu Xám hạ lệnh chôn sống.

- Hi hi, ta đây cần phải gõ!

Tằng Niếp xoa xoa tay, trên mặt nở nụ cười sáng lạn như hoa, nhưng trong mắt mấy tên hỗn trướng kia thì không khác ác quỷ bao nhiêu, nhưng trong lòng chúng cũng thầm hô may mắn, may là không có để đầu trọc như đại ca Sơn Kê, nếu không thì mình cũng phải chịu chung số phận với hắn.

Hướng Nhật thấy mọi chuyện đã được giải quyết,…..

Nóng lòng kéo Hác nhị tiểu thư ra khỏi phòng học, bởi vì hắn có chuyện muốn hỏi nàng.

Tằng Niếp đang có ý định gõ cái đầu trọc bóng loáng kia lại thấy người do ông trời “chỉ định” đi cùng nữ nhân khác ra khỏi cửa, lập tức thôi đánh người, phân phó một tiếng, gọi tên tóc xanh đến chấp hành nhiệm vụ, còn mình vội vã đuổi theo!

- Thầy, thầy tìm em có việc gì sao?

Thấy thầy kéo mình ra ngoài, Hác Manh biết đối phương nhất định có chuyện gì tìm nàng.

Hướng Nhật ho một tiếng:

- Là thế này, anh muốn hỏi em….

- Anh, sao đi lại không nói với em một tiếng?

Lưu manh còn chưa nói hết, phía sau Tằng Niếp đã đuổi tới, nhào tới người hắn, kéo cánh tay phải của hắn.

- Em không phải là muốn đánh người sao? Như thế nào lại ra đây?

Hướng Nhật có chút miễn cưỡng nhìn thân trên của cô bé, nhưng hai cái gò trước ngực nàng quả thật không bé tí nào.

- Đánh người làm gì! Nhìn anh đi ra đây đương nhiên em muốn đi theo, cũng sợ anh bị người ta câu dẫn!

Cô bé tức giận nói.

- Tằng Niếp, ý mi là sao? Anh ấy là thầy ta.

Hác Manh làm căng kéo cánh tay của lưu manh, làm cho chủ nhân của nó rung động: cô bé này hình như cũng không nhỏ.

- Hừ hừ, cũng chỉ là thầy mà thôi, anh ấy là anh của ta đấy! Mi ôm lâu như vậy làm gì, còn không mau buông ra!

- Anh của mi? Lừa ai chứ? Thầy ta họ Hướng, mi họ Tằng, hoàn toàn không có liên quan!

- Chẳng lẽ không liên quan thì không thể làm anh sao? Hơn nữa không nghe thấy anh ấy gọi ta là em gái sao?

- Bởi vì mi không biết xấu hổ……

- Ok!

Hướng Nhật thấy hai cô bé chuẩn bị choảng nhau, lập tức dùng lời hấp dẫn xen vào nói:

- Hiện tại cũng đã muộn, chúng ta đi ăn gà rán Kentucky (Kentucky Fried Chicken - KFC), thế nào?

Để cho hai cô bé dừng lại, thì tới bao giờ? Với lại lúc này bụng hắn cũng đã bắt đầu kêu.

- KFC?

Con mắt hai cô bé sáng ngời, đồng thanh nói:

- Được, chúng ta đi ăn KFC!

olo

Từ quán KFC đi ra, mỗi người đều ôm một hộp thức ăn.

Hác Manh vừa đi vừa ăn nói:

- Thầy, thầy thật tốt, mẹ cũng không cho em ăn cái này!

Tằng Niếp vừa đi vừa ăn nói:

- Anh, anh thật tốt, bố em không cho em tiền mua cái này!

Hướng Nhật như không nghe thấy hai cô bé này đang oán giận, đưa lon Coca-Cola lên một hơi uống cạn, ném cái lon vào thùng rác ven đường, đột nhiên ánh mắt ngừng lại, nhìn thẳng về phía tiệm ăn đối diện. Qua kính cửa sổ, Hướng Nhật nhìn thấy một người quen, là người đẹp có cái vòng số một vĩ đại. Mà nàng, là kẻ đầu sỏ chia rẽ mình và nữ sĩ quan cảnh sát.

Hướng Nhật không nhịn được lửa giận bộc phát, bước nhanh tới tiệm ăn đối diện. Hai cái đuôi kêu lên một tiếng, cuống quít đi theo.

- Thầy, thầy nhìn cái gì vậy?

Hác Manh tò mò hỏi thầy cao thủ đang nhìn qua kính cửa sổ tiệm ăn, không hiểu tại sao hắn đã đến đây lại không đi vào.

- Anh, anh đang nhìn nữ nhân kia.

Con mắt Tằng Niếp sắc bén, theo ánh mắt người nào đó nhìn theo, đã phát hiện thấy mục tiêu.

- Nữ nhân? Là nữ nhân nào?

Hác Manh bị câu nói làm cho tò mò.

- Kia kìa, nữ nhân trước ngực có giấu hai trái bóng ấy!

Tằng Niếp giọng oán giận nói.

- Người nào….. Oa... ngực của nàng thật lớn! Không biết làm như thế nào mà lớn vậy? Ôi chao... nam nhân ngồi đối diện cũng rất đẹp trai! A... còn có nến, thật lãng mạn! Hai người họ đang hẹn hò sao? Nhưng thầy nhìn nàng làm gì?

Hác Manh giả vờ cả kinh nói.

- Làm gì? Đương nhiên là phá bọn họ!

Hướng Nhật âm thầm nói, ngươi phá ông thì xem ông đây chia rẽ các ngươi.

Hác Manh không hiểu:

- Thầy, tại sao lại muốn phá bọn họ? Làm như vậy là không tốt!

Tằng Niếp cũng nghi hoặc:

- Đúng vậy anh, tại sao lại làm như vậy?

- Đừng có ồn ào!

Hướng Nhật lớn tiếng mắng, đột nhiên cảm thấy câu nói của mình khó nghe, lại ôn nhu nói:

- Hai em không biết, nữ nhân kia cùng anh có thù oán, anh nhất định phải trả thù!

- A, em biết rồi!

Hác Manh có chút ủy khuất nói, Tằng Niếp cũng u uất nhìn hắn. Thực ra, hai nàng vừa mới bị sắc mặt của lưu manh dọa cho sợ.

- Biết như vậy là được rồi, hiện tại anh bố trí công việc một chút, chúng ta phải như vầy…. Nhớ kỹ, hai em phải phối hợp tốt với anh, hiểu chưa?

- Hiểu rồi!

- Như vậy bắt đầu hành động, anh đi vào trước, hai em đợi một lát rồi tiến vào!

- Vậy hành động lần này gọi là gì?

Hác Manh biết được vai trò của mình trong đó, lần đầu tiên làm việc này, cảm thấy rất kích thích.

- Kế hoạch truy sát 36F! - Hướng Nhật cười âm hiểm nói.

Chú Thích:

36F = số đo và kích cỡ vòng số một của phụ nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.