Bên sườn phải, cách xa tàu Flamingo khoảng một hải lý, trên đỉnh cao
nhất của siêu tàu sân bay khổng lồ - niềm tự hào của hải quân Mỹ, Đô Đốc Ernst Lindemann đang ngồi ăn sáng một mình với trứng ốp la, pizza và
nước ép trái cây. Gã đàn ông da đen ấy ngồi rất thư thái trên bộ bàn ghế gỗ màu kem, loại bàn ghế mà người ta đặt trên những bãi biển dùng vào
việc tắm nắng, nghỉ ngơi và thư giãn. Một chiếc ô to màu xanh lá đặt
ngay sau cái ghế, vừa che nắng vừa tăng thêm cảm giác tươi mát của buổi
sáng trên mặt biển xanh biếc, lộng gió.
Chợt hắn nghe có tiếng ồn vọng xuống từ phía trên, theo bản năng hắn ngước mắt lên nhìn, bỗng bắt gặp một vệt sáng kéo dài đi qua, khoảng cách không quá cao. Hắn nghĩ
thầm: “Chẳng lẽ lại là sao băng?”
Trên tàu Flamingo, chẳng còn
thấy Hướng Nhật đâu nữa, có mỗi mình Phương Nghi đứng ngẩn ngơ chả hiểu
chuyện gì. Còn nàng Laura cười ha hả, bộ dạng sung sướng, sảng khoái
lắm.
- Ta đã nói rồi mà, không biến mất thì cũng tan xác. A ha ha...
- Này bé à, là con gái phải cười dịu nhẹ, từ tốn nghe không. Kiểu a hi hi... ấy.
Ồ, nụ cười của nàng còn chưa dứt đã bị xen ngang bởi giọng nói giễu cợt
của Hướng Nhật, tuy nhiên nhìn quanh thì chẳng thấy người đâu, mãi một
lúc sau hắn mới xuất hiện cũng là ở chỗ cũ.
Hướng Nhật, tuy rằng
nhìn cái bản mặt của hắn thì chả có tí ti biểu hiện gì, thế mà ở trong
suy nghĩ, hắn lại không tiếc lời khen cho thằng khốn khiếp nào làm ra bộ giáp. Nó đích thực là món hàng xịn. Được dệt từ sợi, không rõ là loại
vật liệu gì nhưng bóng bẩy lắm, đường nét cắt may khéo léo ôm chọn vẹn
cơ thể nóng bỏng đầy vẻ gợi dục của cô nàng, còn hơn cả mấy bộ đồ hàng
hiệu, nhìn cực đã con mắt.
- Tao là siêu xạ thủ...
Laura
cất súng trường sau lưng, lại rút từ hai bên hông ra hai khẩu súng ngắn, loại ổ xoay Nagant M1895 huyền thoại. Nó chỉ là loại súng rất bình
thường, thậm chí đã lỗi thời, nhưng Laura cực kỳ ưa thích vì độ bền,
trọng lượng nhẹ, cùng sự tiện lợi khi nạp đạn và thao tác linh hoạt
trong chiến đấu.
- Mày nghĩ mày là ai, mà dám huênh hoang trước mặt tao? Hả?
Laura mang vẻ mặt cực ngầu, nàng đi thật chậm, thật vững chắc, đôi mắt tinh
anh nhưng không bao giờ ngắm bắn bằng mắt, nàng ngắm bắn bằng trái tim.
Cứ thế, đôi tay thoải mái múa may không để phí một động tác thừa thãi,
những vệt sáng lóe lên rồi lại tắt liên tiếp không ngừng.
Ốiiiiiii... Bà chằn nổi điên thật rồi, chạy mau...
Cái đám nhốn nháo bu lại xung quanh, mặt đứa nào đứa đấy hốc hác, tái mét,
chạy còn không kịp, chả còn tâm trạng đâu mà xem phim “bom tấn” nữa.
Leng kengggg... tách táchhhh... cắc cắccccccc... bùm bùmmmmm...
Rối tiếng đạn va đập liên tiếp vào thành tàu, song chấn, khung sườn, đua nhau tạo thành một bản nhạc kinh dị.
Hướng Nhật vật vã nãy giờ, mệt đến đổ cả mồ hôi, thật không ngờ mới vừa nãy
còn phong độ chán, thế mà giờ đến hắn cũng phải thở hồng hộc. Số là
đường bay của viên đạn và đường bắn của súng khác nhau hoàn toàn, chả
biết đâu mà lần. Cô nàng chủ đích giảm tối đa lực bắn vào thành tàu,
song chấn... để tạo lực đẩy vừa đủ cho phép bật viên đạn trở lại đúng
mục tiêu là Hướng Nhật, theo một góc độ tính toán chính xác tuyệt đối.
Điều đáng báo động là khi viên đạn bật trở lại nhắm vào Hướng Nhật, nó
mang theo lực giống như phát súng đầu tiên. Tuy rằng không thể làm Hướng Nhật bị thương nhưng sẽ khiến Hướng Nhật tiêu hao lực lượng, rồi mất
dần sức lực.
Quái lạ. Hướng Nhật lẩm bẩm. Cả cái khẩu súng giỏi
lắm được bảy viên đạn. Làm sao cô ta bắn nhiều đến vậy mà có thấy nạp
đạn đâu. À, đây rồi. Cô ả còn chẳng thèm dùng tay để nạp đạn, cứ quăng
nguyên hộp đạn lên không khí rồi hai khẩu súng cứ thế lắc lư qua lại để
nhặt đạn vào. Thật đáng kinh ngạc, phi nhân loại, tốc độ nạp đạn còn
nhanh hơn cả cái bóng của chính cô ả rồi. Tiếc rằng, hết giờ chơi đùa
rồi cô bé à.
Hướng Nhật không thèm né tránh nữa mà dùng Lĩnh Vực đẩy từng viên đạn văng hết ra ngoài.
- Anh thừa nhận bé con là một xạ thủ giỏi đấy. Có thể khiến anh đổ mồ
hôi, bé con là duy nhất rồi đó. Tốc độ, sức mạnh không còn điểm nào để
chê.
Hướng Nhật nói ra câu này tự nhiên thấy hổ thẹn, từ trước
đến giờ, hắn phải thú nhận có không ít người làm hắn đổ mồ hôi. Đầu tiên phải kể đến lão yêu bà Âu Dương, người có thể khiến hắn sợ chết khiếp
ngay cả trong mơ, kế đến là La Nhứ, rồi cái lão Dương sư phụ gì đó nữa
với các tuyệt học của Tiêu Dao cũng không tầm thường, còn chưa kể đến
cái đám đầu sỏ của Vatican, rồi mong manh nghe đến nhóm người bất tử tổ
tiên gì đó của Lưu Phi. Ôi nhắc tới mà thấy ngán ngẩm, ngày tháng sau
này không biết còn bao nhiêu kẻ khiến hắn lật đật đối phó đây? Mà kệ
chứ, sức mạnh mới mà hắn vừa ngộ ra không phải là thứ tầm thường giống
trước đây, nó là thứ vô hạn, vô tận, vô đối.
- Nhưng...
Hai chân Hướng Nhật dạng ra, một trước một sau, dáng đứng thật vững chắc,
biến Phách Không Quyền thành Phách Không Chưởng đánh thẳng về phía
trước.
Cái dáng người gầy gầy, bé bé ấy sao mà xuất một chưởng
lại khiến cả trời đất cũng muốn hùa theo, làm rung động cả một vùng
biển. Mặt nàng Laura tái mét, cảm giác như tử thần đang lao về phía
mình, ngu gì mà lấy thân đỡ đòn, cặp chân thon dài cố hết sức bình sinh
chạy ngay đến nơi an toàn.
Thế là một chưởng đó của Hướng Nhật
nhắm thẳng vào tầng hai của con tàu, nơi tụi thủ lĩnh đang tụ tập. Lão
thuyền trưởng đời nào để yên cho Hướng Nhật phá tàu, không một chút do
dự lão phi như chớp rút kiếm ra chặn đứng ngay dòng Lĩnh Vực tử thần.
Thanh kiếm của lão rút từ từ ra khỏi vỏ, dưới ánh nắng của mặt trời nó
lấp lánh ánh bạc, thứ ánh sáng không hiếm nhưng với thanh gươm này nó
đẹp mê hoặc mọi cái nhìn. Lão chém ngang một cái phá tan dòng Lĩnh Vực
của Hướng Nhật, rồi mọi chuyện chở về yên ắng như chưa từng có gì xảy
ra.
- Ồ, mày cũng mạnh nhỉ?
Hướng Nhật phải công nhận sức
mạnh của lão thuyền trưởng thuộc loại mạnh nhất trong tất cả những kẻ
hắn từng giao đấu. Kẻ đó, với thanh gươm đẹp lộng lẫy kia có thể cản
trực tiếp một chưởng hắn. Nên nhớ một chưởng của hắn có thể làm gãy cả
con tàu khổng lồ bọc thép. Đúng là không thất vọng chút nào, sức mạnh
của lão đúng như những gì hắn đã tiên đoán lúc trước.
Hướng Nhật
không hề biết thanh gươm đẹp lộng lẫy kia có tuổi đời nhiều gấp mười mấy lần hắn. Thanh gươm mà hàng trăm năm qua đã làm biết bao kẻ ôm mộng
được sở hữu nó để rồi bỏ mạng, chôn vùi thân xác dưới đáy biển sâu. Đó
là một trong số những thanh gươm huyền thoại.
Sự yên lặng nhanh chóng bị phá vỡ bởi tiếng “wow...” “ồ...” đầy kinh ngạc. Ai cũng ngước nhìn
thanh gươm bằng cặp mắt ao ước, khát vọng, thèm đến nhỏ nước dãi. Đã lâu lắm rồi, không còn nhớ nổi lần cuối cùng bọn chúng nhìn thấy thanh gươm được rút ra khỏi vỏ là khi nào nữa. Trong ký ức của chúng, lần cuối
cùng ấy, là một trận đánh long trời lở đất giữa Teach và đám đặc vụ của
Liên Hiệp Quốc.
Trên tầng hai, Oxidane Alan (một pháp sư, sở
trường Băng Thuật, tuổi 30, xuất xứ Pháp,) hỏi gã đứng bên cạnh trong
khi mắt vẫn dán vào thanh gươm, lúc này đã nằm yên trong vỏ:
- Ê, thằng người điện, thanh gươm đó là gì? Sức mạnh của nó, tao có thể cảm
nhận được cái gì đó... giống như tạo vật của thần linh vậy, ẩn chứa thứ
sức mạnh kinh hoàng lắm.
Tranzito Weather (một phù thủy, sở
trường điều khiển thời tiết, tuổi 30, xuất xứ Anh quốc) nhăn mặt, biểu
tình khó chịu nhưng vẫn trả lời:
- Cái gì mà người điện, tao là
phù thủy điều khiển thời tiết, nhưng tao giỏi vận dụng tia chớp, nên mọi người gọi tao là Tia Chớp, hiểu chưa hả?
Alan xì một tiếng, rồi chẳng thèm đếm xỉa đến lời nói của gã:
- Rồi, rồi! Giờ nói đi.
- Hừ! Nó tên là Sword of white light (Bạch quang kiếm.) Lịch sử kể rằng,
SWL được rèn bởi một nữ phù thủy xinh đẹp tên là Doris. Nàng là kẻ thù
của Merlin, người đã rèn ra thanh Excalibur. Nàng tạo ra thanh SWL với
mục đích là đánh bại thanh Excalibur kể cả hình dáng lẫn sức mạnh ma
pháp. Chính vì vậy, qua bàn tay khéo léo của nữ phù thủy xinh đẹp mà
thanh SWL mang một vẻ đẹp lỗng lẫy, quyến rũ, ngọt ngào, bắt mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng ẩn chứa một ý chí sắt thép cũng như sức mạnh
kinh hoàng của Doris. Tuy nhiên nàng đã phải mất rất, rất lâu mới hoàn
thành được tuyệt tác của mình, đến khi nàng đem theo thanh kiếm tìm vua
Arthur giao đấu thì vua Arthur đã qua đời. Nàng buồn bã đi tìm Merlin
với hy vọng sẽ có cơ hội đánh bại thanh Excalibur lúc bấy giờ đang ở
trong tay ông ta, nhưng tìm mãi, tìm mãi cũng không thấy. Cho đến già,
nàng vẫn không có cơ hội được so sánh sức mạnh của SWL với Excalibur.
Thời điểm ấy, lòng thù hận của nàng cũng không còn nữa, nàng bèn ném
thanh gươm xuống biển, vùng biển vì thế mà nổi dông bão suốt bảy ngày
liền. Vì SWL chưa có cơ hội chứng minh sức mạnh của mình, nên con người
vẫn cho rằng Excalibur là thanh gươm mạnh nhất mà họ có. Mãi đến đầu thế kỷ 18, hải tặc Râu Đen tình cờ nhặt được thanh gươm khi săn lùng kho
báu ở vùng biển gần Luân Đôn. Đó như là định mệnh của Râu Đen. Khi ấy,
SWL vẫn sáng lấp lánh dù bị chôn vùi cả ngàn năm dưới đáy biển, không có một chút dơ bẩn. Với kinh nghiệm về kiếm, thuật đấu kiếm, Râu Đen nhận
ra ngay sức mạnh kinh hoàng của thanh gươm và nhanh chóng tìm ra cách sử dụng nó. Từ đó cái tên Râu Đen trở thành nỗi ám ảnh của toàn nhân loại. Sau này, trải qua bao nhiêu thế hệ, thanh SWL bây giờ vẫn nằm trên tay
hậu duệ của Râu Đen, chính là thuyền trưởng vĩ đại của chúng ta. Hiểu
chưa, cái thằng ở trần tắm mưa?
- Hử! Ở trần là sở thích của tao, mày có ý kiến gì không thằng người điện?
- Mẹ mày!
- Á đù!
Hai thằng cùng lúc cùng túm áo người kia và ghì mặt vào nhau. Bất ngờ chúng nghe thấy tiếng quát cùng với một cơn đau giáng xuống đầu.
- Hai người im ngay!!!
Đó là tiếng của nữ thuyền viên xinh đẹp người Ukraine, tên Mashka, cô nàng chỉ mới 23 tuổi, trẻ nhất trong nhóm thủ lĩnh. Mashka là một người bình thường, nhưng sức mạnh của cô được biết đến với các đòn đánh thuộc thể
thuật. Cô cũng là bạn thân của hai gã gàn dở vừa bị đập.
- A... Nàng Mashka xinh đẹp! Hì hì...
Hãi gã mặt tái mét, rồi giả đò vỗ vai nhau ra vẻ thân lắm. Đừng có đùa. Con mụ này không khác gì hiện thân của chúa quỷ. Không, còn kinh khủng hơn
thế. Hai gã đã sớm bị đánh bại một cách tâm phục, khẩu phục dưới tay
nàng mà không chút ân hận.
Người phụ nữ này ấy à, luôn luôn sexy
đáng kinh ngạc với những bộ đồ thiếu vải khoe cơ bụng sáu múi, làn da
nàng bừng sáng, đôi chân dài miên man gợi dục. Mái tóc nâu dày với phần
đuôi tóc vàng óng buông lơi sau lưng. Cuộc sống của nàng cũng hấp dẫn,
thú vị hệt như ánh mắt của nàng. Và ánh mắt ấy lơ đãng nhìn xuống dưới,
nơi Hướng Nhật còn đang tò mò về gã thuyền trưởng. Nàng chưa từng thấy
ai như hắn, nếu con người không luyện tập thì không thể nào có được sức
mạnh như vậy, kẻ trước mắt nàng như là một tạo vật hư cấu.
- Chàng trai trẻ, sức mạnh không tệ.
Giọng lão thuyền trưởng vang rền nhưng mượt mà. Lão bước dần tới chỗ Hướng Nhật.
- Ba ba à, cứ để hắn đấy cho con xử lý.
Laura cau mày gọi ba nuôi, nàng không muốn ông ta xen vào chuyện của mình.
- Ha ha... con không thắng được cậu ta đâu, cùng lắm cũng chỉ hòa mà thôi. Bỏ qua đi con gái ngoan.
Lão thừa biết thực lực của con gái lão, nhưng thực lực của thằng nhóc này
đến cả SWL cộng thêm Lực Lượng của lão cũng chỉ đủ để phá giải đòn đánh
của nó. Sức mạnh này là thứ quái quỷ gì đây? Từ trước đến nay, lão chưa
từng gặp kẻ nào mạnh đến vậy.
- Vậy ba tính làm gì?
- Này, chúng mày xem tao như người thừa chắc, về nhà mà thể hiện tình cha con
nhé. Ở đây tao đếch quan tâm, mà vấn đề là tao muốn biết câu chuyện kỳ
lạ của ngày trước. Chúng mày, một trong hai mau giải thích nhanh!
Hướng Nhật không khỏi bực bội chuyện cha con nhà chúng nó. Cái đéo gì mà hỏi“tính làm gì?” Làm như bố là vật nuôi không bằng. Định mệnh! Đã thế tao
tẩn từng đứa một.
Mắt Hướng Nhật bắt đầu để ý đến nhóm ba người
trên tầng hai, chủ yếu tập trung vào gã pháp sư Alan, cái gã mà hồi ở
ngọn núi lửa Nhật Bản đã khiến hắn chả còn mặt mũi nào để đối diện với
hai em gơ xinh như mộng, con của thủ tướng. Mà hai đứa nó giờ thế nào
rồi nhỉ? Nhã Lan, Tú Linh.