Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 905: Chương 905: Khách không mời!




- Mẹ nó. Thằng nào dám nhúc nhích?Hướng Nhật nổi điên lên, nếu không phải đây là chỗ không nên vọng động thì hắn đã khử hết bọn này. Đám đầu gấu kia bị tiếng quát của Hướng Nhật làm sợ hãi, mà thủ đoạn hung tàn của hắn càng hằn sâu vào tâm trí chúng, ba người thì hai đứa bất tỉnh, một kẻ thương tích trầm trọng, nhìn cánh tay biến dạng của hắn thì phải bó thạch cao cả tháng chứ đứng nói tới tiếng rên rỉ rùng rợn kia.

Không kẻ nào dám xông tới xin chết, đứa con nít trong mắt chúng lúc này hiện giờ đã biết thành sát thần cực độ hung tàn. Mà Từ Trân, vị khách hàng xinh đẹp và Hoắc Vãn Tình cũng bị sự hung bạo của Hướng Nhật làm cho sợ hãi, những việc này do hắn làm sao?

Thân thể còm nhom như vậy, tuổi thì bé tí, sao lại ác độc đến nhường này chứ? Hướng Nhật không quan tâm người khác nghĩ gì, hắn muốn cho kẻ khác biết dám động đến người của hắn thì phải chuẩn bị nếm lửa giận hắn trút xuống.- Đánh người của tao, hôm nay đừng mong rời đi.Đây là lời thứ hai Hướng Nhật thốt ra, cũng thể hiện sự cường thế của hắn. Đám đầu gấu lo lắng, không ngờ chỉ đùa giỡn vài cô gái mà xảy ra việc này, sợ rằng không dễ dàng giải quyết. Chúng đã thấy sự hung tàn của Hướng Nhật, lời đối phương nói chúng không dám nghi ngờ.

- Anh bạn, cho người khác cơ hội sau này sống vui vẻ với nhau.Một trong ba kẻ cầm đầu, gã thanh niên đầu trọc lóc dùng tiếng phổ thông nói. Thực ra với tính tình của hắn sẽ không nói như vậy, nhưng bất đắc dĩ vì đối phương quá mạnh nên hắn không dám đi vào vết xe đổ của đồng bọn.- Vừa rồi chúng mày ăn hiếp mấy cô gái kia, có nghĩ như vậy chưa?Hướng Nhật lạnh lùng nhìn hắn, lại tìm đối tượng khác.- Anh bạn, đây là Hồng Kông, không phải đại lục.Gã đầu trọc thẹn quá hóa giận, đối phương không thèm nể mặt hắn, phải biết rằng hắn là kẻ coi trọng danh dự, chưa từng có ai không nể mặt hắn, không ngờ lúc này lật thuyền trong mương mà còn dưới tay một tiểu tử đại lục.- Dù là nơi nào thì chúng mày cũng đừng mong yên lành ra ngoài.Ánh mắt Hướng Nhật sắc lạnh,chỉ hơn mười tên côn đồ, hắn nghiêm túc thì chưa đầy hai giây đã giải quyết xong.- Thằng ranh, mày quá kiêu ngạo, mày biết bọn tao là ai chứ?Kẻ còn lại trong ba tên cầm đầu đã lên tiếng, hắn là kẻ duy nhất ăn mặc bình thường trong đám này. Âu phục giày da, tóc chải chuốt gọn gàng, trên cổ đeo nơ nhìn rất có dáng vẻ thân sĩ, nhưng lời nói thì chẳng có chút tố chất nào.- Tao không cần biết mày là ai, nhận lấy hậu quả đi.Hướng Nhật nhìn hắn, muốn hù dọa ai? Thực buồn cười.- Thằng ranh, nghe qua Hồng Hưng chưa? Bọn tao người của Đông ca, Hồng Hưng.Kẻ kia vẫn không từ bỏ ý định, chiêu bài “Hồng Hưng” ở Hồng Kông rất nổi tiếng, không có mấy người dám không nể mặt.- Hồng Hưng phải không?Hướng Nhật đã mất kiên nhẫn, mắt lóe lên hàn quang, bước tới túm cổ áo đối phương, bởi có chiếc nơ nên bắt lấy rất dễ dàng. Hướng Nhật không thèm khách khí, nện một đấm tặng cho hắn hai cái lỗ mũi ăn trầu.- A…..Kẻ đeo nơ hét thảm thiết, hai tay bịt mũi nhưng không hề có tác dụng, hai bàn tay cũng đầy máu.- Giờ còn kêu Hồng Hưng với tao không?Hướng Nhật cười lạnh, kẻ này thuộc dạng cáo mượn oai hùm, cố tỏ ra mình là đầu gấu nhưng lại kém xa đám đầu gấu, ít nhất bọn chúng không sợ chết như vậy.- Đông ca sẽ không bỏ qua cho mày, trưởng phòng cảnh sát cũng sẽ không tha cho mày.Gã đeo nơ không như Hướng Nhật dự đoán, ánh mắt tràn ngập sự điên cuồng:- Trưởng phòng cảnh sát?Hướng Nhật sửng sốt, việc này dính dáng tới trưởng phòng cảnh sát, đối phương lại là lãnh đạo Hồng Kông, chẳng lẽ là Hoàng Thiệu Hùng? Nhưng lúc này mình còn chưa ra tay với Hoàng Thiệu Hùng, trưởng phòng cảnh sát làm gì có thần thông mà tính kế chứ?

Ý nghĩ vừa sinh ra liền bị Hướng Nhật gạt bỏ.- Người vừa bị mày đánh bất tỉnh, thằng tóc dài kia là cháu ruột trưởng phòng cảnh sát. Mày cứ chờ hậu quả đi.Gã đeo nơ chỉ kẻ hò hét lúc trước, hắn nhiều tóc nhất nên được gọi là tóc dài.- Vậy thì liên quan gì tới mày? Nói rõ tao nghe xem nào.Dù biết kẻ kia là cháu ruột trưởng phòng cảnh sát thì sao? Dù gì thì sớm muộn cũng sẽ đối đầu, chẳng cần quan tâm thời gian.- Tao…Gã đeo nơ định nói tiếp, nhưng thấy hai người bước vào, ánh mắt lộ rõ sự kinh hỉ.- Phong ca, Phong ca cứu mạng, Quang ca bị bọn chúng đánh ngất rồi.Gã đeo nơ vội vàng nói với người đứng bên phải trong hai kẻ mới vào, sắc mặt kẻ kia tái nhợt nhưng thân thể cường tráng, ánh mắt cực kì sắc bén.- Câm miệng!Người kia quát lên, không thèm nhìn Quang ca nằm trên mặt đất, nhìn về phía Hoắc Vãn Tình vẫn chưa nói gì, lời nói đầy ý lấy lòng:- Hoắc tiểu thư, tại sao cô lại ở đây?- Tôi ở đây có gì lạ à?Hoắc Vãn Tình thản nhiên hỏi, từ lúc thấy kẻ này sắc mặt nàng xấu đi, hiện rõ sự chán ghét cùng thống hận. Hướng Nhật cũng cảm thấy tò mò, kẻ nào có thể khiến Hoắc đại tiểu thư căm hận như vậy mà còn có thể xuất hiện trước mặt nàng, chẳng lẽ cũng là con cháu đại gia tộc?

Thực ra vừa rồi Hướng Nhật cũng thấy đám đầu gấu gọi điện, xem ra đối phương đã gọi người, Hướng Nhật cũng không ngăn cản nhưng không ngờ chỉ có hai người. Mà một gã thanh niên, một gã trung niên chẳng hề có chút uy hiếp.- Đương nhiên không lạ, Hoắc tiểu thư muốn đi đâu cũng được. Đúng rồi, Hoắc tiểu thư, chuyện lần trước thực sự là hiểu lầm, chén nước kia không phải tôi làm, là một người bạn của tôi đưa tới, thực sự tôi cũng không không nghĩ hắn gài tôi, lại khiến cô hiểu lầm. Tôi đã dạy dỗ hắn một trận.Gã thanh niên sắc mặt tái nhợt, thân thể cường tráng, âm thanh trầm thấp. Hiển nhiên bề ngoài không tệ nhưng bên trong đã trở nên tàn tạ. Rõ ràng là một tên nhị thế tổ tửu sắc quá độ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.