Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 684: Chương 684: "Khẩu vị đậm"




Ăn xong cơm trưa, Hướng Nhật đưa con gái đi đến trường, sau đó lại gọi điện cho Hác Tiện Văn, biết được nàng đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể tự mình cử động liền dặn nàng chiếu cố tốt cho bản thân. Sau đó, Hướng Nhật cũng chuyển thân đến trường.

Bởi vì muốn đưa con gái đến trường, nên đi trước Sở Sở mấy nàng một lúc, khi đến trường học, Hướng Nhật trực tiếp đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm lớp.

Thứ nhất là vì đã đi xa mấy ngày, giờ trở về cần phải báo cáo cho chủ nhiệm lớp một tiếng. Thứ hai là vì hắn biết bình thường thì lúc này Nhâm đại tiểu thư sẽ ở đó.

Trước gõ gõ cửa rồi Hướng Nhật mới đẩy cửa mà vào, tuy là trải qua sự kiện Hướng mẫu lần trước đến trường gặp mặt, chủ nhiệm lớp Trần Tiểu Phân cũng đã chính thức trở thành mẹ vợ, quan hệ đã tiếng một bước lớn, nhưng lẽ phép lịch sự vẫn là cần phải có.

Chẳng qua làm Hướng Nhật ngoài ý là mẹ vợ không có ở trong phòng làm việc, mà Nhâm đại tiểu thư lại đang ngồi viết cái gì đó ở trước bàn làm việc của mẹ nàng, dường như rất chăm chú, ngay cả Hướng Nhật đẩy cửa vào cũng không phát hiện, hoặc là có phát hiện nhưng là lại xem Hướng Nhật trở thành mẹ nàng nên cũng cho là không sao cả, vẫn như cũ chăm chú làm chuyện của mình.

Hướng Nhật bị gợi lên lòng hiếu kỳ, không rõ nha đầu này làm gì mà chăm chú như vậy, liền nhẹ nhàng bước đi, lách người đến phía sau Nhâm đại tiểu thư.

Nha đầu này lại không hề có cảm giác gì, Hướng Nhật lòng hiếu kỳ càng tăng, liền ngó đầu nhìn qua.

Chỉ thấy Nhâm đại tiểu thư đang viết cái gì đó lên quyển vở trông giống như nhật ký, đã viết được một đoạn trên trăm chữ. Hướng Nhật xem từ đầu, quả nhiên là nhật ký, chẳng qua nói thật, nha đầu này viết văn không ra gì, y như là học sinh tiểu học làm tập làm văn vậy.

"Hôm nay tên vô lại kia gọi điện thoại cho mình, nói hắn đã trở về rồi, mình rất vui. Nhưng có một chuyện làm mình rất bực, lúc hắn trở về cũng không gọi điện thoại cho mình đến đón. Khẳng định là gọi cho mấy nàng Sở Sở, bảo các nàng đến đón, khó trách Sở Sở các nàng hôm nay đều xin nghỉ. Hừ, nếu mình mà nhìn thấy tên vô lại kia, nhất định phải cắn hắn một miếng thật đau, không như vậy thì sao có thể bớt sự tức giận trong lòng?"

Đến chỗ này còn chưa hết, nhưng Hướng Nhật cảm giác cũng không cần nhìn tiếp nữa, bởi vì phía sau chắc chắn là nha đầu này nghĩ muốn “thu thập” chính mình như thế nào.

Trong lòng he he cười, Hướng Nhật vươn ra hai tay, đo sẵn khoảng cách, xác định có thể có thể ôm chặt Nhâm đại tiểu thư, liền đột nhiên hạ thủ, từ phía sau ôm trọn cả người nàng.

“A!”

Đột nhiên bị người ôm chặt từ phía sau, Nhâm Quân bị dọa hét lên chói tai, theo bản năng liền dãy dụa thoát ra.

- Quân Quân, là anh.

Hướng Nhật cúi đầu ghé vào bên tai nàng nói một câu.

Nhâm đại tiểu thư thân thể nháy mắt mềm nhũn ra, miệng thở gấp, bởi vì nàng cảm thấy tay của nam nhân không có quy củ, đang di chuyển ở một số bộ vị mẫn cảm của nàng:

- Hỗn đản, sao anh lại hù em.

- Vậy sao? Đang làm cái gì vậy, sao lại chăm chú thế?

Hướng Nhật cười he he, giả vờ cúi đầu nhìn xem nàng viết cái gì.

Nghe hắn nhắc nhở, Nhâm Quân mới ý thức được đồ vật bí mật của mình, nhanh chóng vươn tay gấp nhật ký lại, lại quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn nam nhân:

- Viết nhật ký đó, mau khai ra, vừa vặn có phải anh nhìn lén hay không?

- Thề với trời, tuyệt đối không có.

Hướng Nhật một tay chỉ trời, tay kia còn không quên làm loạn.

- Còn dám nói không có, nhất định là anh đã nhìn lén.

Nhâm đại tiểu thư một tay đẩy tay của nam nhân đang sờ loạn trên người mình ra, từ trên ghế đứng lên, ưu thế thân cao làm cho nàng có thể dễ dàng nhìn thẳng vào mặt nam nhân:

- Nói xem anh đã thấy được bao nhiêu, đừng có nói là anh chưa xem qua, tới đã lâu như vậy cũng không phát ra thanh âm nào, khẳng định là nhìn lén. Anh nhanh nói cho em biết đã nhìn được bao nhiêu, nếu như dám gạt em thì em sẽ cho anh biết răng nanh của em sắc nhọn ra làm sao.

Nói xong liền nhe răng, y như một chú cún con đang nổi giận.

- Không có mà, anh thật không nhìn thấy gì hết, mà cho dù có thấy đi chăng nữa thì em cũng không cần phải dùng răng nanh để trả thù anh như vậy chứ?

Hướng Nhật giả vờ cười khổ nói.

- Có nói hay không!

Nhâm Quân không thể tin nam nhân sẽ thành thật như vậy, thấy mình đang viết nhật ký mà không nhìn lén thì đúng là heo nái cũng biết leo cây.

- Thật sự không thấy gì hết.

Hướng Nhật đưa hai tay lên làm ra vẻ bất đắc dĩ, thừa nhận cũng không đáng sợ, hơn nữa việc bị cắn cũng không đau, nhưng hắn sợ răng nanh của Nhâm đại tiểu thư sẽ bị gãy hết. Không đợi nàng tiếp tục nổi giận, Hướng Nhật lập tức tóm lấy hai tay nàng hỏi:

- Mẹ em đâu?

- Ra ngoài mua bữa trưa cho ta. Này, anh đừng có nghĩ chuyển sang chủ đề khác...

- Em còn chưa ăn cơm?

Hướng Nhật tiếp tục giả ngu.

- Anh nghĩ rằng em với anh giống nhau sao, mỗi ngày đều có người ở nhà nấu cơm chờ anh về ăn hay sao?

Trong giọng nói cũng không phải không có ý ghen tỵ, nhưng Nhâm Quân cũng đã bị nam nhân pha trò làm giảm không ít khí giận rồi, nghĩ lại cho dù hắn nhìn thấy nhật ký của mình thì sao? Hừ, không chừng càng tốt ấy chứ, để cho gia hỏa này biết rằng oán niệm của mình rốt cục lớn đến đâu.

Hướng Nhật cười ngây ngô, từ lúc nhìn thấy nhật ký cũng đã biết nàng ghen tuông lớn đến độ nào:

- Quân Quân, chúng mình hình như lâu rồi không có thân mật thì phải?

- Hỗn đản, lại nghĩ muốn làm chuyện xấu.

Nhâm Quân hơi đỏ mặt, chỉ biết rằng gia hỏa này chưa nói ba câu thì đã chuyển tới cái đề tài kia, nhất là tình huống lúc này ở trong phòng làm việc lại chỉ có một mình mình.

- Dù sao thì mẹ của em cũng là mẹ vợ của anh lúc này không có ở đây, không bằng chúng mình…

Hướng Nhật còn chưa nói xong, đúng lúc Nhâm đại tiểu thư có dự cảm không hay định trốn ra, liền ôm chặt lấy nàng, đem nàng đặt lên bàn làm việc.

Cũng may trên bàn làm việc không có vật gì, nếu không khẳng định sẽ làm nàng đau.

Nhìn thấy Nhâm đại tiểu thư nằm ở trên bàn công tác đang ngượng ngùng giãy dụa, Hướng Nhật càng thêm hưng phấn, đôi tay duỗi ra, đặt lên trên bộ ngực càng ngày càng đầy đặn của Nhâm đại tiểu thư, tiếp theo cả cái đầu cũng rúc vào trong đó mà dụi lấy dụi để, hơi ấm thân thể hòa quyện vào nhau.

Hai người một hồi cuồng nhiệt, cũng không nghĩ đến đúng lúc then chốt, cửa phòng làm việc lại bị người khác mở ra. Người bước vào thấy đến một màn này náo nhiệt, suýt chút nữa làm rớt hết đồ đang cầm trong tay.

- Quân Quân, Tiểu Hướng?

Người đẩy của vào chính là chủ nhân của phòng làm việc này, Trần Tiểu Phân, chỉ là đi ra ngoài mua cơm trưa mà thôi, lúc trở về thì trong phòng lại đã biến dạng, con gái lại đang cùng con rể ở trên bàn làm việc của mình làm cái việc vô cùng xấu hổ kia.

Trần Tiểu Phân âm thầm cảm thán mình trở về không đúng lúc, đồng thời đối với hai đứa nhỏ cũng có chút không hài lòng, nhìn hai người hoảng hốt đứng lên, đặt cơm trưa lên bàn làm việc, lúc này mới nói:

- Hai đứa này, cũng không nhìn xem hiện tại là lúc nào, vạn nhất có người khác đến thì làm sao? Sau này để cho ta làm sao có thể đối mặt với những thày cô giáo khác đây?

Tại phòng làm việc của chính mình mà bị người bắt gặp con gái mình đang cùng học sinh “Trộm tình”, việc này mà truyền ra ngoài thì Trần Tiểu Phân e rằng không còn mặt mũi mà gặp người khác.

- Mẹ!

Nhâm Quân trên mặt lúng túng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn nam nhân bên cạnh, bộ răng trắng chỉnh tề nhe ra, ẩn chưa sự sắc bén khiến người khác cũng sợ hãi. Trong lúc này, nàng hận không thể cắn chết cái tên người xấu này.

Hướng Nhật cũng cảm giác có chút xấu hổ vô cùng, mặc dù cũng không phải là lần đầu tiên cũng Nhâm đại tiểu thư thân mật bị mẹ vợ tương lai bắt gặp, chẳng qua là lúc trước cùng lắm thì cũng chỉ là ôm ấp với hôn môi, nhưng mà loại tư thế vừa nãy của chính mình thì thật đúng là "Khẩu vị đậm".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.