Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 142: Chương 142: Lại thêm một người dọn tới ở chung (trung)




- Mọi người, xin giữ yên lặng một chút!

Sau khi cùng đại ca thương lượng tốt đến từng chi tiết của câu chuyện, Tiểu Ngũ liền đứng ra nói chuyện cùng mọi người còn lại bên trong đại sảnh:

- Tên ngoại quốc mà hiện tại cảnh sát đang bắt giữ đây quả thật là một phần tử khủng bố quốc tế, hy vọng mọi người không nên đem chuyện này nói ra. Nếu như đánh động đồng bọn của hắn nghe thấy được, chuyện này sẽ mang nhiều phiền toái cho công việc điều tra của cảnh sát chúng tôi, cho nên xin mọi người cần phải thay chúng tôi giữ kín bí mật này. Mọi chuyện mới vừa rồi coi như chưa từng xảy ra!

Thực ra, đây là do Hướng Nhật trước đó đã dặn dò kỹ lưỡng Tiểu Ngũ, bởi vì mới vừa rồi mọi người ở đây tận mắt chứng kiến lưu manh một cước đá hộc máu "phần tử khủng bố" kia té ngã xuống đất, cho nên vì để cho mấy tay cảnh sát trẻ này có thể thuận lợi thụ hưởng "công lao" to lớn này và vì để tránh xuất hiện việc tiếm công do những lời khai "bịa đặt" nên hắn không thể không chuẩn bị những chuyện trên.

Mặc dù mọi người rất hoài nghi người nước ngoài kia có phải là phần tử khủng bố hay không, nhưng từ trên người hắn có che giấu súng ống thì xem ra cái tên này đúng là nhân vật nguy hiểm. Đối với đề nghị từ phía cảnh sát bọn họ cũng vui vẻ chấp nhận, dù sao mọi người ra vào nơi này có thể không có cùng ý nghĩ, cho dù nhìn ra chuyện này có chút quái dị, nhưng bọn họ cũng sẽ không truyền bá tin tức đem tình trạng thật ra nói lung tung khắp nơi. Nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện!

Cô nàng tiếp tân vẻ mặt càng thêm cảm kích nhìn cái anh chàng cảnh sát đang nói chuyện kia, đã giúp nàng bảo toàn danh dự của công ty đến thế này, trong nháy mắt nàng như có một loại cảm giác đang từ địa ngục đi đến thiên đàng vậy, nước mắt cũng không ngăn lại được mà tuôn ra, nhưng đó là nước mắt vui mừng!

Phương Oánh Oánh có chút xuất thần nhìn tên cảnh sát "tàn phế" vẻ mặt đang say mê vuốt ve cây súng trên tay. Hắn -- cái thằng con ông cháu cha kia là cảnh sát sao? Thật sự là tức cười, chuyện này so với nhìn thấy heo nái biết leo cây còn muốn làm cho người ta kinh ngạc hơn! Cứ việc cho dù có mấy người cảnh sát làm chứng, Phương Oánh Oánh vẫn kiên trì tin tưởng "người nào đó" không phải là cảnh sát. Lấy chính bản thân họ đối với "gia thế" của hắn thì "hiểu rõ", đừng nói mấy người cảnh sát trẻ con kia mà dù là bất cứ ai trong cục cảnh sát nhìn thấy hắn cũng muốn tới mà "vỗ mông ngựa" nịnh nọt, giúp hắn làm chứng thì cũng không phải là chuyện gì ly kỳ lạ lẫm.

Một chuyện quan trọng hơn nữa chính là Phương Oánh Oánh từ cách xưng hô của bọn họ nghe ra có chút vấn đề. Xem mấy người cảnh sát trẻ kia đối với tên "công tử bột" có thái độ cung kính, nhưng gọi hắn không phải là "quan lớn" mà là "đại ca", nên từ đó cũng có thể suy ra tên "công tử bột" kia tuyệt đối không phải là cảnh sát. Về phần hắn "chơi đùa" nhuần nhuyễn với súng ống thì cũng rất dễ dàng mà giải thích thôi, nghĩ coi, con cái của gia đình giàu có nào mà không rảnh rỗi không có chuyện làm chứ? Có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, học thêm kỹ thuật sử dụng súng cũng là thường. Chỉ là có một điều không nghĩ ra, hắn tại sao lại đi trợ giúp cảnh sát vây bắt "phần tử khủng bố", đây chính là công việc rất nguy hiểm, chẳng lẽ là vì tìm kiếm kích thích sao?

Phương Oánh Oánh cau cau mày, vấn đề này quả thật nghĩ không ra. Đột nhiên trong lòng nhớ ra điều gì đó, nàng nhìn về phía cô gái đeo kính mát phía sau tên "công tử bột" kia, đáp án rõ ràng lập tức hiện lên trước mắt. Đúng rồi, nhất định là như vậy! Khẳng định là "người nào đó" muốn tại trước mặt người đẹp tạo "uy phong" lấy le cho nên mới can đảm mà có ý nghĩ bốc đồng làm chuyện mạo hiểm này. Hiện tại xem vẻ mặt của cô gái đeo kính mát kia hiện lên nét ngưỡng mộ vô cùng vô tận thì biết "âm mưu" lưu manh của hắn đã thành công, đáng chết! Tên "công tử bột" này cùng với tên mà trước kia mình nhìn thấy không giống nhau, ít nhất lòng dạ hắn bây giờ thâm hơn nhiều lắm. Từ chuyện năm năm trước đây hắn đồng ý trợ giúp Tô thủ trưởng thoát hiểm mà không cùng nàng giữ liên lạc, từ điểm này có thể thấy được, chiêu thức "lạt mềm buộc chặt" quả lợi hại, bản thân phải chịu đựng trong thời gian dài như vậy, ngẫm lại càng cảm thấy thật đáng sợ!

"Tên tóc dài" trên mặt không có biểu hiện khác thường gì, nhưng trong lòng hắn ý khinh miệt càng chất chứa nhiều hơn. Ban đầu hắn đối với đối phương còn có một chút cố kỵ, nhưng sau khi đã biết đối phương có thân phận là "cảnh sát" thì sự cố kỵ biến mất không còn một mảnh. Chỉ qua là một tên cảnh sát quèn, cho dù có bản lĩnh sử dụng súng lợi hại hơn nữa thì sao, bản thân mình chỉ tùy tiện nói một câu là có khả năng cho hắn hết đường kiếm cơm. Còn muốn tranh hoa đoạt gái với ông? Quả thực là không biết nói gì hơn!

Vẻ mặt Vương Tổng tối sầm lại, do nhìn thấy kỹ năng của đối phương một tay hoàn chỉnh lắp ráp khẩu súng, trong lòng lại càng thêm kiêng dè. Hắn quyết định bỏ đi kế hoạch theo đuổi một người đẹp mê người nào đó. Nói đến cùng, tiền tuy trọng yếu, nhưng còn phải giữ cái mạng mới được!

Và để giải quyết nỗi lo về sau, đám người Tiểu Ngũ lúc này mới đỡ tên "phần tử khủng bố" lên, nhân tiện cũng thu thập "chứng cứ" nằm rải rác trên mặt đất rồi chuẩn bị rút đi, Hướng Nhật mặt mày buồn bã, tay không nỡ buông khẩu súng kia, một công nghệ phẩm hoàn mỹ.

Trông thấy vẻ mặt như không đành lòng rời xa khẩu súng của lưu manh, Tiểu Ngũ đột ngột đi qua thấp giọng nói:

- Đại ca, anh thích cây súng này lắm phải không?

Hướng Nhật trong lòng vui vẻ, bất quá mặt lại tỏ ra nghiêm túc...

Hắn nói:

- Tiểu Ngũ, đây là chứng cớ, chú cũng không nên làm bậy... Tại hiện trường rất nhiều người đã nhìn thấy!

Hiện trường nhiều người nhìn thấy thì thế nào? Mới vừa rồi đều bảo bọn họ rằng không nên đem chuyện này nói ra, cái này không phải nói trắng ra mình rất muốn cây súng này sao?

Tiểu ngũ nghe ra tâm nguyện của ai đó, thần bí cười nói:

- Đại ca, anh yên tâm, em sẽ không làm ẩu đâu! Em trước nhất cầm cái vật này đi, qua hai ngày có thể đưa cho anh.

- Chú chắc chứ?

Hướng Nhật có chút kinh ngạc hỏi:

- Sẽ không bị ai phát hiện...

- Đại ca, anh cứ yên tâm đi! Đến lúc đó em nhất định đem cái đồ vật này mang ra, hơn nữa tuyệt đối sẽ không bị người phát hiện!

Tiểu Ngũ vẻ mặt khẳng định nói.

Trông thấy vẻ tự tin của hắn, Hướng Nhật cũng có phần an tâm. Đối với người có khả năng quyết định "tương lai" của mình mà dám nói đùa sao, cho nên hắn chắc có biện pháp tốt. Nói không chừng hệ thống cảnh sát bên trong có thể có "kẽ hở", mà Tiểu Ngũ lại vừa vặn biết nó. Nghĩ tới đây, Hướng Nhật hưng phấn muốn hô to thành tiếng, AWP a, mình rốt cuộc có thể sở hữu một con "chim to" này. Mười năm trước đây khi cùng thằng kia bất đồng ý kiến tách ra, nghĩ rằng sẽ không còn có cơ hội tiếp xúc qua loại súng này. Chỉ cần hai ngày, qua hai ngày sau, mình có thể cầm nó trong tay. Sướng quá!

Việc mất đi mà có lại được làm cho Hướng Nhật kích động khó có thể ức chế, nhưng hắn ép buộc mình phải ráng nhẫn nại, vẻ mặt có ý cười nói:

- Tiểu Ngũ, anh đây sẽ chờ tin tức tốt của chú.

- Đi nào!

Tiểu ngũ lên tiếng, tiếp theo kêu mấy người cảnh sát khác cùng nhau rút khỏi đại sảnh.

olo

- Anh là cảnh sát sao?

Mắt nhìn mấy người bọn họ đã rời đi, Hướng Nhật cũng đang có ý định nhân cơ hội này mà chuồn đi, phía sau một giọng nói trong trẻo vang lên hỏi.

Hầu như không chút do dự, Hướng Nhật xoay người lại trả lời:

- Tôi đúng là cảnh sát!

- Nhưng anh mới vừa rồi không phải nói mình là hình cảnh quốc tế sao?

Cô gái mang kính mát tiếp tục hỏi tới.

- Có vậy sao? Cô không nghe lầm chứ?

Hướng Nhật giả bộ vẻ mặt mù tịt, đột nhiên ngẩn ra, cảm giác được có chút quái dị, cô gái này hình như có chút quen quen, lúc này hắn mới nghi hoặc hỏi thăm:

- Chúng ta có phải đã từng gặp qua đâu đó rồi phải không?

- Anh quên rồi sao?

Cô gái tháo kính mát xuống, lộ ra dung nhan cực kỳ xinh đẹp.

Hướng Nhật chợt kinh ngạc hô lên:

- Cô là... Lạc Phi Tử?

- Xem ra anh còn nhớ rõ tôi!

Lạc Phi Tử ngọt ngào cười, một lần nữa đeo kính mát trở lại. Thực ra, từ lúc ban đầu đối mặt nàng đối với cái tên hảo ngọt này nổi lên hứng thú, ít nhất mới vừa rồi một cái ôm kia mang cho nàng cảm xúc rất lớn.

Chỉ vội vã tháo kính xuống rồi mang lại nhưng mọi người ở đây đều có thể nhận ra cô gái kia chính là "Ngọc nữ minh tinh" đương thời, hô to lên một tiếng, nếu không tự biết thân biết phận thì đã sớm đi qua xin nàng chữ ký rồi.

"Tên tóc dài" kia vẻ mặt càng điên cuồng ganh ghét khi biết rõ thằng nhóc kia ve vãn một người đẹp khác chính là Lạc Phi Tử, khó trách hắn lúc đầu không để ý tới cảm giác của "bạn gái" mà nóng lòng cùng nữ nhân khác thân mật, thằng nhóc này đạp phân chó hay sao mà may thế! Phải biết rằng Lạc Phi Tử là hoàn toàn không giống các ngôi sao khác, gần như là chưa nghe nói tới có bất kỳ chuyện yêu đương nào, chính xác là "ngọc nữ"! Có rất nhiều đại gia ra giá thật cao muốn bao nàng nhưng tất cả đều bị nàng cự tuyệt, Mà nếu có ai nghĩ tới muốn cưỡng ép nàng, tất cả đều không ngoại lệ, mặt mày xám xịt, méo mặt thối lui trở về. Mặc dù bản thân Lạc Phi Tử không có bối cảnh gì đặc biệt, nhưng tục truyền nàng có một người bạn tốt cực kỳ lợi hại, còn lợi hại tới trình độ nào thì từ mấy tay tính dùng bạo lực cưỡng ép nàng rồi gặp nạn thì biết, đám kia sau đó nói ra chân tướng nên mọi người ít nhiều cũng biết.

Phương Oánh Oánh thì càng thêm tin chắc vào phán đoán của mình. Ngọc nữ minh tinh này nàng có nghe nói đến, hình như đến bây giờ chưa từng nghe nói đến đã có ai chiếm được tâm hồn thiếu nữ của nàng. Khó trách tên "công tử bột" kia dám liều mình mạo hiểm tới vậy, nguyên lai là vì muốn giành được cảm tình của ngọc nữ minh tinh. Bây giờ xem ra, tên vừa hèn hạ vừa lưu manh kia đã thật sự thành công. Cẩn thận không muốn cho một cô gái tốt như nàng rơi vào trong vòng tay tên kia, Phương Oánh Oánh cảm thấy mình cần phải đi nhắc nhở đối phương một chút. Cho nên, nàng không chút suy nghĩ, đi thẳng qua bên kia.

Mà lúc này phía sau lưng của nàng, một nữ sĩ quan cảnh sát xinh đẹp hiên ngang oai phong cũng đang đẩy cánh cửa bằng kiếng trong suốt tiến vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.