Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 931: Chương 931: Lần thứ 2!




“ Không có người”. Hướng Nhật chỉ muốn hét lên như vậy nhưng không thể làm được bởi hắn phát hiện kẻ hại hắn bị lộ chính là người áo đen đánh lén hắn trong phòng hôm qua, dù lúc này đối phương khôi phục lại hình dáng mập ú nhưng liếc mắt hắn vẫn nhận ra:- Là ngươi?- Nói thật nhé, trang phục của ngươi cũng chẳng khác gì cả.Kẻ mặc áo đen nói, giọng khàn khàn nhưng ý tứ trào phúng không hề che giấu. Vì muốn tiện cho việc hành động hoặc do tâm lí đề phòng sau khi bị kẻ này đánh lén nên Hướng Nhật mặc một bộ đồ đen, lúc này hai người chẳng khác gì nhau, nếu không dựa vào dáng người thì chẳng phân biệt nổi.- Khác cái con em ngươi!Hướng Nhật thầm hận đối phương phá rối kế hoạch của mình nên lập tức thuấn di tới đồn hết sức lực đánh ra. Kẻ mặc áo đen cũng thuấn di tránh sang, thừa lúc Hướng Nhật lỡ đà liền nói:- Đừng ra tay vội, người ủy thác cho ta giết ngươi đã hủy giao dịch, ta đã trả lại 100 triệu USD rồi. Không phải ngươi nói chỉ cần ta không giết ngươi thì có thể trả thù lao gấp đôi sao? Bây giờ đã đến lúc thực hiện lời hứa rồi.- Thực hiện cái vếu!Hướng Nhật quát lớn rồi thuấn di tới, nhưng lần này không dùng nắm đấm mà dùng hai tay ôm chặt bởi hắn biết đánh đấm vô dụng với đối phương, chỉ dùng chiêu thực vô lại thì may ra có tác dụng.

Hiển nhiên kẻ mặc áo đen vô cùng ấn tượng với chiêu này của Hướng Nhật và bản thân nàng cũng rất sợ chiêu này nên vội vã thuấn di né tránh rồi nói:- Không trả tiền thì đừng trách ta lấy mạng ngươi miễn phí.- Ngươi muốn thì giết đi rồi tính.Hướng Nhật hừ lạnh rồi lại lao tới, hắn biết mình không phải đối thủ của kẻ này nhưng nếu đối phương muốn giết hắn cũng chẳng hề dễ dàng như vậy. Mà hắn nhớ mình có một ưu thế, cũng không biết kẻ này có ưu thế đó hay không.

Hai người đánh nhau khí thế ngất trời, đám Hoàng Thiệu Hùng và Hainke cũng lao tới nên nhìn thấy cảnh náo nhiệt trên nóc. Hoàng Thiệu Hùng kiêu hùng một phương, dù không mang theo dị năng giả nhưng thủ hạ đều có vũ khí nóng, cả đám đồng loạt rút súng chuẩn bị nã đạn vào hai người trên nóc nhà.- Hoàng tiên sinh, tốt nhất nên bảo thủ hạ của ông đừng manh động.Hainke là dị năng giả nên liếc mắt liền nhận ra hai kẻ trên nóc là dị năng giả, mà đẳng cấp đều rất cao. Tuy không biết vì sao họ đánh nhau ở đây nhưng lúc này không thể rước vạ vào thân nếu không có lẽ chẳng còn mấy người có thể sống sót.

Đương nhiên Hoàng Thiệu Hùng cũng nhận ra hai người trên nóc nhà là dị năng giả, nếu không làm sao gây ra động tĩnh lớn như vậy? Hắn vội vàng dặn thủ hạ không được nổ súng khi chưa có lệnh. Hiển nhiên hai bên đều không có ý rời đi, có lẽ muốn xem cuộc chiến khó gặp giữa dị năng giả, cũng có thể cả hai đều có tính toán của riêng mình.

Hướng Nhật cùng kẻ mặc áo đen đánh khí thế ngút trời nhưng vẫn chẳng ai làm gì được ai, Hướng Nhật thầm mắng kẻ mặc áo đen nhưng cũng thầm tính toán xem có nên sử dụng ưu thế của mình hay không, nếu đối phương không có thì không chừng hắn sẽ chiếm thế thượng phong.

Thấy đối thủ tránh bị ôm, Hướng Nhật không vội vàng công kích mà nện một đấm xuống sàn xi măng, âm thanh sụp đổ truyền tới, sàn nhà xuất hiện vết nứt rồi vỡ tung ra.- Ngươi làm gì… Ngươi muốn phá hủy nó?Kẻ mặc áo đen cũng nhìn ra tính toán của Hướng Nhật nên muốn ngăn cản. Đáng tiếc Hướng Nhật vẫn nhanh hơn, một đấm tiếp theo của hắn đã khiến nóc nhà sụp xuống. Kẻ mặc áo đen kinh hãi thét lên muốn thuấn di nhưng không có điểm mượn lực nên bị ngã xuống.

Hướng Nhật mừng rỡ, nhân lúc đối thủ lấy thăng bằng liền lao tới. Ánh mắt kẻ mặc áo đen sáng lên, lập tức hiểu Hướng Nhật muốn ôm lấy mình nhưng nàng có thể bị bắt dễ như vậy sao? Dù không có chỗ mượn lực nhưng kẻ mặc áo đen vẫn có năng lực đặc thù của mình.

Đột nhiên thân thể khựng lại tựa như dính chặt giữa không trung, trong mắt lóe lên tia sáng yêu dị, hai tay đan vào nhau tạo thành tư thế nhập định. Hướng Nhật lao tới muốn ôm đối phương nhưng lực lượng khổng lồ truyền tới nện vào ngực khiến thân thể hắn bắn ngược lại.

Lăn xuống đất, cảm giác khí huyết vẫn sôi trào. Nhìn kẻ mặc áo đen như thiên thần hạ phàm trong lòng Hướng Nhật càng cảm thấy bất lực, cảm giác vừa rồi không phải đối phương công kích mà là chính hắn chủ động lao vào, kẻ mặc áo đen kia tựa như có một ngọn núi vô hình sừng sững chống đỡ.

Với lực lượng vô hình này Hướng Nhật cũng biết sơ sơ, nhưng hắn không hiều vì sao đối phương lại làm được. Cảm giác này không như lĩnh vực bởi đối thủ đã từng dùng lĩnh vực đối phó với hắn, chỉ cần Hướng Nhật đem lĩnh vực trải khắp cơ thể thì chằng hề bị ảnh hưởng. Cảm giác va chạm vừa rồi rất chân thật, không như lực lượng vô hình tạo ra, cảm giác rõ mồn một.- Tiểu tử, muốn bắt ta ư, ngươi còn non và xanh lắm.Kẻ mặc áo đen có chút hả hê nhưng âm thanh khàn khàn không che giấu được hơi thở gấp gáp, hiển nhiên vừa rồi hắn cũng không dễ dàng gì.- Có gan thì đừng chạy.Hướng Nhật cũng nhận ra thủ pháp đặc thù vừa rồi của đối phương sử dụng cũng không dễ dàng gì.- Chạy? Tại sao lại phải chạy?Kẻ áo đen bình tĩnh nói, đột nhiên quay đầu nhìn về cửa kho hàng:- Nhưng những kẻ bên ngoài kia có lẽ đang muốn chạy đấy.Hướng Nhật nhìn sang, quả nhiên Hoàng Thiệu Hùng và đám Hainke đang muốn chạy về xe của mình. Nghĩ tới động tĩnh lớn khi nóc kho hàng sụp đổ, có lẽ cảnh sát cũng đã đánh hơi ra, giao dịch thứ hàng kia sao có thể không chạy cho nhanh?

Hướng Nhật nghĩ ra nguyên nhân đối phương muốn chạy, nếu để đám người kia trốn mất thì kế hoạch của hắn cũng coi như công toi.- Chuyện hôm nay coi như xong, ngày mai chúng ta lại đánh tiếp.Hướng Nhật nhận thua với kẻ mặc áo đen. Thực ra hắn cũng đã biết đối phương không có ác ý gì, âm thanh vừa nãy có lẽ cũng chỉ là đùa dai mà thôi, nhưng hắn nghĩ mãi không ra mình đắc tội với dị năng giả cường đại như vậy vào lúc nào.- Tốt thôi!Kẻ mặc áo đen gật đầu, nàng cũng biết Hướng Nhật không muốn ra về trắng tay, mà nàng vốn căm thù việc buôn bán thứ kia tận xương tủy, lần này cũng coi như làm việc thiện. Nhưng nàng cũng cảm thấy buồn cười, một Mật giả đẳng cấp Chấp năng giả lại còn đích thân đi làm việc “hớt tay trên này” rõ là ngàn năm có một.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.