Hướng Nhật cuối cùng cũng ngồi trên máy bay đi Pháp, là đại diện cho công ty Hướng Nhật qua Pháp thị sát chi nhánh công ty đồng thời bàn bạc một số hợp tác làm ăn, cùng đi tháp tùng còn có một người khác đó chính là Phương đại thư ký.
Chuyện trong nước cơ bản đều đã giải quyết ổn thỏa, tuy rằng ngay từ đầu nữ sĩ quan cảnh sát cực lực phản đối việc hắn xuất ngoại, nhưng sau khi Hướng Nhật trước mặt nàng biểu diễn kỹ năng mới lĩnh hội kia, rốt cuộc mới qua được sự "miễn cưỡng" đồng ý của nàng, nhưng nàng vẫn hết sức yêu cầu hắn chú ý đặt an toàn bản thân lên trên hết, thậm chí còn đồng ý để cho hắn mang khẩu Desert Eagle theo bên mình. Nhưng Hướng Nhật ngay lập tức gạt bỏ đề nghị này, thực ra mà nói hắn cũng muốn mang theo, nhưng máy kiểm tra vũ khí tại sân bay cũng không phải là vật để trang trí, một khi bị phát hiện chỉ có một kết quả - đó là "được mời" vào trong đồn cảnh sát uống trà.
Về phần đồ đệ, Hướng Nhật bịa một lời nói dối nho nhỏ, nói mấy ngày này muốn ra nước ngoài xả stress, đồng thời còn dặn nàng đừng nói lại với Sở sở, tránh để đối phương lo lắng.
An đại tiểu thư thì một lòng muốn giết hắn diệt khẩu, Hướng Nhật càng làm cho cô nàng hoàn toàn muốn phát điên khi để lại tờ giấy nhắn tin: “Ngực cô quá nhỏ, tôi xuất ngoại du lịch thuận tiện coi xem có áo ngực màu đen sẽ giúp cô mua một cái”. Đương nhiên, phần sau vẫn không quên nhắc nhở đối phương không nên ở lại nơi đó nữa, để tránh bị sát thủ "nhớ nhung" mà đến hỏi thăm.
Sau khi hết thảy đều thu xếp đâu vào đấy, Hướng Nhật lúc này mới yên tâm thoải mái lên máy bay, nhưng không phải máy bay của nữ hoàng mà là máy bay chuyên dụng, chuyến bay xuất phát sớm trước một tiếng. Hướng Nhật cũng không lo lắng tìm không được nữ hoàng bệ hạ, bởi vì hắn có số điện thoại di động của nàng trong tay do nữ sĩ quan cảnh sát đưa cho hắn. Nghe đâu là do nữ hoàng bệ hạ vì nghĩ đến Thiết Uyển nhiều ngày qua chiếu cố bảo vệ cho nàng, do đó nàng cố ý đưa cho Thiết Uyển, hy vọng một ngày nào đó Thiết Uyển nếu có kđến Pháp có thể dùng nó để liên lạc.
Trên máy bay, nếu nói một người nào đó quả thực đang rất buồn chán thì đó chính là lưu manh, tuy nói hắn ngồi bên cạnh người đẹp sở hữu vòng số một vĩ đại 36F, nhưng đối phương y hệt như một cái cọc gỗ không hơn không kém, thủy chung không hề mở miệng, một chút cũng không thèm để ý đến hắn. Hướng Nhật cũng không tìm được cơ hội tốt để nói chuyện, tuy không phải thân thiết gì với nàng ta nhưng ít ra cũng có một ít xung đột nho nhỏ.
Nhận một tờ báo từ tay tiếp viên hàng không, Hướng Nhật cũng chỉ có thể đọc cái này để giết thời gian, nhưng khi hắn mở báo ra xem, cô nàng bên cạnh hình như cũng không muốn để cho hắn dễ chịu, lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Ngươi biết tiếng Pháp sao?
Hướng Nhật liếc xéo nàng một cái, tiếp tục đọc tờ báo trên tay, rồi giả bộ kinh ngạc hỏi:
- Có người nào đó đang nói chuyện với tôi sao?
- Ngươi...
Phương đại thư ký nghẹn họng, quay đầu đi thở phì phò. Thực ra chính bản thân Phương Oánh Oánh cũng không muốn cùng tên công tử bột đàng điếm đồng cộng sự, tiếc rằng đây lại là yêu cầu của thủ trưởng, hơn nữa lại năm lần bảy lượt nhấn mạnh tầm quan trọng của nhiệm vụ lần này, nếu như hoàn thành được tốt thì chi nhánh tại Paris sẽ có cơ hội cực tốt để phát triển. Từ khi lên máy bay, nàng chỉ lén lút quan sát phản ứng của tên công tử bột đàng điếm, thấy hắn vài lần muốn nói chuyện với mình đều bị ánh mắt của mình ngăn trở nên phải ngậm bồ hòn, Phương Oánh Oánh cảm giác trong lòng từng đợt thống khoái. Nhưng hiện tại, chỉ vì một câu nói của đối phương, trong lòng cảm thấy tức nghẹn không thôi.
- Đừng cứ ta ta ngươi ngươi, xem cảnh đẹp ngoài trời đi.
Hướng Nhật ngẩng đầu lên nói một câu, rồi lại cúi xuống tiếp tục xem báo.
Phương Oánh Oánh tức cành hông, giọng điệu châm biếm nói:
- Có một số người rõ ràng là không biết tiếng Pháp, nhưng lại cứ thích ta đây.
Hiện tại nàng nghĩ bản thân sở dĩ bị cấp trên yêu cầu cùng theo gã này đến Pháp, ngoài chuyện bàn thảo hợp tác làm ăn tự nhiên là chuyện không thể tránh khỏi, chỉ sợ nàng còn phải “kiêm thêm” công tác phiên dịch, bởi vì có đánh chết nàng cũng không tin, một tên nào đó “học chẳng hay, cày chẳng biết” ngoại trừ quốc ngữ làm gì có trình độ nói tiếng nước khác.
- Cô biết không?
Hướng Nhật cũng không thèm để ý đến vẻ châm biếm của nàng, đặt tờ báo sang một bên, nhẹ nhàng thoải mái nói:
- Quả thật cô được nuôi dưỡng lớn lên cũng không tệ chút nào, hơn nữa bộ ngực cũng khá lớn…
Nói tới đây, Hướng nhật cố ý dừng một chút, cũng không thèm chú ý tới vẻ mặt của nữ thư ký nào đó ngày đang càng sầm xuống, lắc đầu thở dài nói tiếp:
- Đáng tiếc tính tình hơi kém một chút, suy nghĩ vẫn có chút nông nổi, muốn tôi làm ông xã của cô…
- Đáng tiếc ngươi lại không phải!
Hướng Nhật còn chưa nói xong, Phương đại thư ký đã lạnh lùng cắt đứt lời nói của hắn.
- Cái này chỉ là ví dụ…
- Ví dụ cũng không có cơ! Ta nói cho ngươi biết, cho dù lấy heo lấy chó ta cũng sẽ không gả cho ngươi!
Phương Oánh Oánh nói như chém… đinh chặt sắt, đồng thời người rụt lui vào chỗ ngồi bên trong, để tránh bản thân cùng thằng cha bên cạnh có bất cứ tiếp xúc thân thể nào.
Nhưng nàng không ngờ tới bởi vì âm thanh quá lớn, làm cho mọi người ngồi xung quanh quay ngó sang bên này.
Trước mặt nhiều người như vậy, lại bị một cô gái cự tuyệt, mặc dù Hướng Nhật cũng không có cái ý tứ kia, nhưng ít nhiều gì thì hắn cũng từng là đại ca bọn lưu manh, do đó có chút tức khí không nhịn được:
- Dù cô có muốn gả, ông đây cũng đếch thèm!
Nói xong, hắn cũng không thèm để ý tới phản ứng cuẩn cô nàng thư ký ngực bự, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Phương Oánh Oánh cũng quay mặt ra ngoài cửa sổ, lòng buồn phiền không thôi. Sự trầm mặc của hai người cũng làm mọi người xunh quanh nguyên đang nhàm chán chờ xem kịch vui giờ không thấy có gì không khỏi thất vọng thu sự chú ý trở về, tiếp tục nói chuyện linh tinh hoặc theo dõi chương trình trên TV, chỉ có một số gã vẫn nhìn hau háu vào bộ ngực to cực phẩm của cô nàng.
Vừa lúc đó, chợt có bốn gã cao lớn từ chỗ ngồi đứng lên, vừa đi ra chỗ ngồi, mỗi người rút ra một khẩu súng chỉ bốn hướng, lớn tiếng quát:
- Cướp đây, không được cử động!
Không khí vốn náo nhiệt bất chợt bởi vì tiếng quát của bốn gã này trở nên yên ắng, sau một lúc sửng sốt, mọi người lúc này mới bắt đầu phản ứng, hơn nữa còn hoảng sợ hét lên, thậm chí một số cô gái tính tình có chút nhát gan sợ đến phát khóc, nhưng cũng không được sự thông cảm của bốn tên cướp, ngược lại bọn chúng còn hung hăng dùng báng súng đáng mấy người, mấy vị hành khách bị đánh đau khóc nức nở, lúc này mọi người mới bình tĩnh lại.
Hướng Nhật từ lúc nghe được tiếng quát “cướp đây” liền mở mắt ra, nhưng trong lòng hắn thật ra cũng không lo lắng gì, chỉ bình tĩnh ngồi yên tại chỗ của mình, quay sang nhìn cô nàng bên cạnh thấy nàng mặc dù đang cố kiềm chế bản thân, nhưng vẻ mặt lại trắng bệch đồng thời thân thể còn đang run lên nhè nhẹ, hiển nhiên nội tâm đang cực kỳ sợ hãi. Nhưng khi nàng thấy hắn nhìn mình thì lại hung hăng trừng mắt một cái, sau đó thân thể cũng theo đó mà bình thường trở lại.
Hướng nhật không khỏi buồn cười không thôi, chẳng lẽ trừng mình một cái sẽ không còn cảm thấy sợ hãi? Mình chắc không cường đại đến mức chỉ liếc mắt là có thể làm cho người khác an lòng đấy chứ? Hướng Nhật sau một hồi suy nghĩ kỹ liền hiểu được đạo lý bên trong, xem ra cô nàng thấy mình không có lộ vẻ sợ hãi ra ánh mắt, cho nên cô nàng háo thắng vì không muốn thua thiệt mới phải “cưỡng chế” bản thân bình tĩnh trở lại, thật sự sĩ diện quá xá!
Hướng Nhật vẫn có một chút không hiểu được, mấy gã này cầm súng cướp máy bay, nhưng bọn hắn làm sao có thể đem vũ khí lên máy bay? Phải biết rằng, máy kiểm tra vũ khí cũng không phải trưng bày cho đẹp mắt, nếu không mình đã sớm giấu khẩu Desert Eagle mang theo qua Pháp.
Nhưng tình huống hiện tại không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, chỉ thấy một trong bốn gã to lớn có một thằng người da trắng cầm súng thoạt nhìn hình như là thủ lĩnh của cả bọn lớn tiếng nói:
- Các vị, chúng tôi cũng không muốn làm thương tổn các vị, chỉ cần mọi người có thể hợp tác, tôi cam đoan mọi người nhất định sẽ được an toàn! Hiện tại nghe tôi ra lệnh, rõ rồi chứ, là ra lệnh, tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào có chút chần chờ, nếu không đạn trong súng của tôi sẽ nói chuyện… Tốt lắm, mời tất cả lấy những gì đáng giá trong người ra, đô la, bảng Anh, đồngro đều phải toàn bộ giao ra, à, đúng rồi, còn có thẻ tín dụng… một cái cũng không thể thiếu!
Sau khi nói xong, hắn phân công hai người trên tay cầm theo túi plastic đi dọc theo hành lang hai bên dãy ghế hành khách đi xuống.
Hướng Nhật cẩn thận nhìn chăm chú tên đầu sỏ người da trắng kia nói chuyện, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, hắn cũng không cho rằng mấy kẻ có gan, không sợ nguy hiểm như vậy lại chỉ vì món tiền cỏn con này mà làm ra vụ cướp bóc trên máy bay, có cho ngươi nghèo đến độ điên khùng cũng sẽ không làm việc ngốc như vậy. Rõ ràng ngay cả có cướp máy bay thì cũng nên xác định địa điểm bay tới, sau đó buộc chính phủ đưa tiền chuộc, như thế so với cướp bóc nho nhỏ kiếm được nhiều hơn. Nhưng trước mắt mấy gã này lại không để ý đến điều đó, hắn hoài nghi bọn này giấu đi mục đích chính.
Nghĩ tới đó, Hướng Nhật không nóng nảy động thủ, mặc dù thu thập mấy tên này chưa tới một phần mười phút, nhưng hắn muốn xem một chút bọn chúng mục đích cuối cùng là gì.
Phần đông hành khách dưới sự uy hiếp của nòng súng đen ngòm dù không tình nguyện cũng phải mang những thứ đáng giá trên người giao ra, tất cả đều ném vào trong túi plastic đang mở của hai tên cướp.
Dãy ghế của Hướng Nhật là những chỗ ngồi phía sau, cho nên tên cướp tạm thời còn chưa đi đến…
Nhìn mấy tên cướp càng ngày càng đến gần, hắn có thể cảm giác được cô nàng bên cạnh càng lúc càng khẩn trương, ngón tay nắm chặt cái bóp nhỏ tùy thân, khuôn mặt trắng bệch, cắt không còn tí máu. Hướng Nhật không khỏi có chút kỳ quái, chẳng lẽ trong bóp của cô nàng này có cái gì đó quan trọng?
Đang suy nghĩ, một tiếng gầm truyền đến:
- Đem đồ vậy kia giao ra đây!
Hướng Nhật ngẩn ra, bởi vì hắn nghe ra tên này không phải nói tiếng Pháp mà là đang nói tiếng Anh, tầm mắt hắn tranh thủ nhìn đến nơi phát ra âm thanh.
Chỉ thấy hành lang phía bên trái kia, tên cướp da đen cầm trên tay túi plastic đang hung tợn bức bách một lão già râu bạc, xem tuổi ít nhất cũng hơn bảy mươi, trên mũi có một cái kính đeo mắt, đỉnh đầu bị hói, rất giống khoa học gia nghiên cứu lâu năm.
- Vật, vật gì?
Lão già râu bạc vẻ mặt dè dặt hỏi.
- Vẫn còn giả bộ!
Vẻ mặt tên cướp da đen dữ tợn hẳn lên:
- Đương nhiên là… vật đáng giá!
- Nhưng tôi đều đã giao ra hết rồi!
Lão già râu bạc trong mắt hiện lên một tia bối rối.
- Đồ chó giữ nhà! Trên tay ngươi cái ví da màu đen kia là cái gì!
Tên cướp da đen hỏi.
Lão già râu bạc càng lộ vẻ bối rối:
- Cái này, cái này… bên trong là một ít tư liệu tâm lý học mà tôi nghiên cứu.
- Đưa cho ta!
Tên cướp da đen thân thủ nhanh chóng đoạt lấy ví da trên tay lão già râu bạc, sau đó lục lọi bên trong, khi nhìn thấy một cuốn sổ màu xanh bên trong mắt lập tức sáng lên, rồi hắn hướng đến gã thủ lĩnh vẫn chú ý bên này đánh mắt, gã kia lập tức đáp lại một ánh mắt hiểu ngầm.
Tên cướp da đen không biến đổi sắc mặt đem cuổn sổ nhỏ màu xanh bỏ vào trong túi plastic, sau đó cầm lấy báng súng đập vào đầu lão già râu bạc một phát, bất chợt chất lỏng màu đỏ bắn tung tóe lên người hành khách bên cạnh, còn lão già râu bạc mềm oặt ra ngã vào chỗ ngồi tắt thở.
Hướng Nhật tận mắt chứng kiến từ đầu đến đuôi, nhất là ánh mắt mập mờ của hai tên cướp nháy nhau, bởi vì vị trí của lưu manh đang ngồi khá thuận lợi nên càng không thể bỏ qua, hắn hiện tại đã có thể xác định gút mắc của vấn đề, tên cướp này đối với người khác không có kiểm tra gắt gao như vậy, chỉ là làm qua loa tới khi người ta giao tiền, nhưng đối với cá nhân lão già râu bạc kia thì khác hẳn, hiển nhiên bọn chúng đã sớm biết trên người lão già kia có vật gì đó, chỉ vì che giấu không muốn người khác phát hiện bọn chúng vì món đồ vật kia mà đến, bọn chúng liền cố ý bày ra một màn diễn xuất cướp bóc tệ hại như vậy, ngay trên máy bay mà cướp bóc.
Mấy tên cường đạo to gan lớn mật này ngay cả việc uy hiếp chính phủ đưa ra tiền chuộc hấp dẫn đều có thể bỏ qua được dễ dàng, nói cách khác cuổn sổ nhỏ màu xanh bên trong có chứa cái gì đó có giá trị hơn hẳn cướp máy bay đòi tiền chuộc. Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Hướng Nhật liền kích động không thôi, lòng tham nổi lên!