Bên ngoài phòng, cách khoảng năm sáu bước là một căn phòng khác. Lúc này cửa nơi đó cũng mở ra, một ả đàn bà trang điểm lẳng lơ đang kéo tay mỹ nữ lão sư miệng thả ra không ngớt lời tục tĩu. Bên cạnh ả mà mấy gã đàn ông, nhìn mỹ nữ lão sư ánh mắt sáng rực nhưng không tiến tới giúp đỡ mà khoanh tay xem kịch hay.
- Bà nói cho mày biết, nếu hôm nay không đền tiền thì đừng mong bỏ đi. Mày biết tao là ai chứ? Chỉ cần tao gọi điện là có thể kéo một đám người tới mày có tin không?
Ả đàn bà kiêu ngạo,,, giọng điệu tựa như ả là một kẻ rất tài giỏi, tùy tiện là có thể dạy bảo người khác. Ánh mắt Hướng Nhật lạnh đi, bước tới kéo cánh tay mỹ nữ lão sư trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Hướng Dương.
Tống Thu Hằng thấy hắn thì khóe mắt đỏ gay, uất ức nên biệt danh trước đó cũng nói ra. Cũng may là Tống Thu Bình chưa tới gần nên cũng không hề nghe thấy. Đám đàn ông đứng xem kịch vui thấy Hướng Nhật tới giúp đỡ mỹ nữ thì không còn lười nhác đứng nhìn nữa mà vây quanh hai người Hướng Nhật.
- Chị, xảy ra chuyện gì?
Lúc này Tống Thu Bình đã chạy tới, đám bạn học cũng ra theo, hơn chục người ở một chỗ cũng rất có khí thế. Mà bên kia thấy bọn hắn đông người thì sắc mặt cũng biến đổi, nhưng thấy phần lớn là đám học sinh mặt non choẹt thì vẻ mặt cũng bình tĩnh lại.
- Chúng mày muốn làm gì?
Tuy rằng ả đàn bà thấy bển Hướng Nhật đông người cũng giật mình nhưng vẫn già mồm, ả cũng nhận thấy phần lớn chỉ là đám học sinh không có mấy kinh nghiệm xã hội nên cũng không quan tâm. Hướng Nhật lạnh lùng nhìn ả, đưa mỹ nữ lão sư ra phía sau lưng, Tống Thu Bình cũng như vậy, hai người đứng che trước mặt nàng.
- A, còn muốn ỷ đông ăn hiếp tao sao?
Thấy hai người không nói gì ả đàn bà kia liền cười lạnh, âm thanhh cực kì ngoa ngoắt:
- Đông người mà tao sợ chắc? Nói cho chúng mày biết chuyện này thế nào tao cũng có lí. Nó giẫm lên chân tao chúng mày biết chứ? Vậy mà còn không biết hối lỗi, hừ, biết đôi giày của tao bao nhiêu tiền không? Năm ngàn! Là năm ngàn đấy! Nhìn xem, mới dùng lần đầu đã bị giẫm lên thành thế này thì làm sao mà đi nữa? Tao không làm khó dễ chúng mày, nôn ra ban ngàn thì coi như chưa có gì xảy ra.
Câu cuối cùng mới lộ ra mục đích thật sự.
- Bà muốn bắt chẹt sao?
Tống Thu Bình nóng mặt nổi giận quát. Đám bạn học ở bên cũng bức xúc. Rõ ràng là ả đàn bà kia đang bắt chẹt mình, mà bọn hắn khí thế bừng bừng là để ra mặt cho mỹ nữ tỷ tỷ, cái này không thể thoái thác, ai cũng muốn lao lên.
Mà thấy mười mấy người muốn đánh mình thì ả đàn bà kia cũng lùi lại, đám đàn ông kia cũng bước tới vẻ mặt nhìn đám học sinh không có ý tốt. Những học sinh này tuy rằng tràn đầy khí thế nhưng cũng không phải đầu đất, thấy đám người này thân thể cường tráng, ánh mắt không có thiện ý thì trong lòng cũng run lên, âm thanh kêu gào cũng giảm xuống.
Ả đàn bà kia thấy đám học sinh sợ hãi thì vẻ mặt càng thêm kiêu ngạo:
- Sao nào? Muốn đánh bà à? Bà nói cho chúng mày biết hôm nay con này giẫm lên giày bà, nhất định phải đền tiền! Ở nơi này ai cũng biết tao, nhìn bộ dạng chúng mày là sinh viên đúng không? Chọc giận bà thì từng đứa một chờ bị đuổi học đi!
Đuổi học? Đám sinh viên liền biến sắc, sự uy hiếp này dù là ai cũng cực kì sợ hãi. Nhất là bọn họ sắp tốt nghiệp, không muốn đến lúc quan trọng lại phí công. Mỹ nữ tỷ tỷ mê người nhưng chẳng phải là đã có chủ sao? Vì cái gì mà phải vì một người phụ nữ không thể theo đuổi mà bị đuổi học, cái này có đáng để mạo hiểm hay không?
Đám bạn học liền lùi lại, Phạm Khang vừa muốn hỏi mỹ nữ lão sư dạy học ở đâu vẻ mặt cũng khó coi lùi ra sau. Chỉ còn Hướng Nhật và Tống Thu Bình không hề cử động, một người thì khinh thường hai từ “đuổi học”, càng không thể trở mắt nhìn người phụ nữ của mình bị bắt nạt, người còn lại thì lo lắng cho chị mình, đừng nói là bị bênh đã nghỉ học, dù có học mà bị đuổi hắn cũng không thèm quan tâm.
- Đôi giày này của bà mà năm ngàn sao?
Hướng Nhật kéo em vợ chuẩn bị bước tới cái nhau vởi người đàn bà này, chỉ chỉ vào đôi giày ả đang đi hỏi. Giày không có nhãn mác, loại cao gót màu đen này nhìn rất bình thường, tùy tiện tới cửa hàng giày dép cho nữ là thấy. Mà đôi giày này cũng không hề có dấu hiệu bị giẫm lên, chỉ hơi dính bụi thôi, cũng không rõ là cọ vào đâu.
Lúc này mỹ nữ lão sư ở sau lưng cũng nói cho hắn biết nàng chưa hề chạm vào ả đàn bà này, đột nhiên đối phương kéo nàng đổ tội.
- Mày nhìn không ra hàng hiệu sao?
Thấy Hướng Nhất hỏi về đôi giày của mình, ả đàn bà kia có chút hoảng loạn nhưng bình tĩnh rất nhanh, chất vấn Hướng Nhật.
- Hàng hiệu à? Nhãn mác đâu? Sao tôi không thấy?
Hướng Nhật đã xác định đối phương cố tình lừa gạt, đáng tiếc là ả lừa ai không lừa lại chọc vào hắn, đúng là không biết sống chết.
- Là tao đặt người làm riêng, làm gì có nhãn hiệu?
Ả đàn bà này khá thông minh, giải thích rất nhanh. Nhưng vì tránh Hướng Nhật tiếp tục dây dưa vấn đề này ả liền đánh bài cùn:
- Đền hay không thì nói một tiếng. Nếu không đền thì hôm nay chúng mày đừng hòng rời đi!
Tay vung lên chỉ vào đám học sinh ở sau. Sắc mặt cả đám liền khó coi, đây đúng là tai bay vạ gió mà, bọn hắn đã tránh ra thế mà vẫn còn bị dính vào. Nhìn bộ dạng ả đàn bà này cùng với ánh mắt hung ác của mấy gã đàn ông bên cạnh thì có lẽ không chịu trách nhiệm thì không xong.
- Được, chúng tôi đền cho bà, ba ngàn đúng không?
Phạm Khang là con nhà tương đối có tiền, tuy rằng đau lòng nhưng vẫn móc hầu bao ra, cũng may bởi đi họp lớp nên trước đó hắn đã lấy ra bốn, năm ngàn tiền mặt, giờ đền ba ngàn cũng không thành vấn đề. Một là tránh phiền toái, hai là có thể giành thể diện trước mặt mỹ nữ tỷ tỷ.