Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 76: Chương 76: Món quà hình chữ




- Ui chao, sao em độc ác thế?

Hướng Nhật lui ra xa xoa xoa ngực, vừa rồi bị Thiết Uyển thoi cho một quyền, mặc dù không "giết" được hắn nhưng cũng khiến hắn đau điếng thở không ra hơi.

- Ta cảnh cáo ngươi, lần sau ta còn chưa đồng ý mà ngươi dám động tay động chân đụng vào người ta thì ngươi sẽ biết khổ là gì!

Thiết Uyển hung hăng đe hắn.

- Không phải chứ? Chỉ là đùa tí xíu thôi mà. Anh chỉ muốn bày tỏ tình hữu nghị của hai chúng ta thôi, cái này cũng không được sao?

Hướng Nhật vẻ mặt giả đau khổ nói.

- Quỷ mới cùng tên vô lại nhà ngươi có cái gì gì hữu nghị!

Thiết Uyển bực bội không chịu được "văng tục".

- Nếu là như vậy anh đây đi chỗ khác hữu nghị.

Lưu manh vẻ mặt ta đây vừa bị mất mát cái gì đó quan trọng lắm.

- Gượm đã, để số điện thoại của ngươi lại cho ta.

Thiết Uyển chợt nhớ tới cuộc điện thoại với mẹ mình sáng nay nên vội mở miệng gọi lưu manh đang muốn đi ra ngoài.

Hướng Nhật quay đầu lại nhìn cô nàng từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới:

- Em muốn hẹn hò anh ra ngoài đi chơi à? Trước tiên phải nói cho rành mạch đã, nếu em nói mời thì đừng để anh trả tiền nữa, ok?

Nhớ lại chuyện ai đó mời đi ăn xong rồi không trả tiền, chuyện đó đến nay vẫn còn canh cánh trong lòng lưu manh.

- Đừng có mơ! Ta hỏi ngươi cuối cùng có cho không?

Thiết Uyển trừng mắt hỏi.

- Cho, cho ngay. Anh mà dám không cho sao?

Lưu manh làm ra vẻ như một cô con dâu đang chịu oan khiên khi ở nhà chồng. Sau khi cho số điện thoại, hắn dợm bước đi ra ngoài, Thiết Uyển gọi giật lại:

- Điện thoại phải mở 24/24, bất kỳ lúc nào cũng chờ ta gọi tới, nghe rõ chưa?

Trước mắt lưu manh xuất hiện quang cảnh một nữ sĩ quan cảnh sát tay cầm roi dài hướng về phía nam nhân đang quỳ trên đất hét to ‘kêu chinh phục cho ta’, Hướng Nhật không khỏi rùng mình thốt:

- Có cần anh chuẩn bị sẵn nến, cung, roi da các loại không?

- Ta cần mấy thứ đó để làm gì? Đi chết đi! Không hiểu ngươi đang nói cái gì. Phải nhớ mở điện thoại 24/24! Nếu ta gọi mà không bắt điện thoại, hậu quả chính ngươi tự suy nghĩ đi.

Giọng nói của nữ sĩ quanh cảnh sát hàm ý uy hiếp mãnh liệt

Hướng Nhật rên một tiếng, trước đây sao dại khờ lại chọc vào nữ cảnh sát này không biết, thật là không sáng suốt, nhưng nhìn lại thân hình mê người của cô nàng trong bộ đồng phục cảnh sát quả thật... chậc, chết người, ngực tấn công mông phòng thủ, chỗ nào lồi chỗ nào lõm không chê vào đâu được, hối hận mới chớm nở trong lòng liền bị hắn quẳng lên chín tầng mây, thầm nuốt một ngụm nước bọt:

- Còn có chuyện gì em phán nốt để anh đi chưa được vài bước lại bị em gọi giật lại.

- Còn nhìn cái gì nữa! Ngươi có thể lăn!

Ánh mắt Thiết Uyển đầy đắc ý.

- ……!

Quá đáng, thật sự là quá đáng! Lưu manh trong bụng căm lắm, hắn mơ có một ngày đè cô nàng bên dưới, đến lúc đó xem cô nàng còn kiêu ngạo như bây giờ không?

Ra khỏi sở cảnh sát, đúng lúc gặp phải Sở đại tiểu thư mang theo mấy luật sư đem tiền đến bảo lãnh, nhìn khuôn mặt của cô nàng với hai chữ ‘lo lắng’ to tướng, trong lòng Hướng Nhật chợt cảm thấy hối hận, nếu không phải mình cậy mạnh muốn dạy dỗ ai đó mà phải vào sở cảnh sát thì cũng không làm hại người thân của mình lo lắng đến như vậy.

- Hướng Quỳ!

Sở Sở thấy lưu manh đi ra, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhào vào lòng hắn, ôm ghịt lấy hắn, như sợ chỉ hơi buông tay hắn sẽ tan biến vào không khí.

- Cô bé này!

Hướng Nhật cảm động ôm chặt nàng.

- Được rồi, anh sao lại được thả ra? Bọn họ có làm khó dễ anh không?

Sở Sở vẻ mặt tươi rói nhìn hắn.

- Không có, anh đánh người xấu, cảnh sát sau khi hiểu rõ chuyện cũng không làm khó dễ gì anh, em xem anh bây giờ không phải ra rồi sao?

Hướng Nhật nhẹ nhàng an ủi vỗ về cô nàng.

- Vậy là tốt rồi. Anh biết không, em lo lắng gần chết. Còn Thanh tỷ, chị ấy gọi điện cho bác Thạch để nói giúp anh, kết quả là lại to tiếng với bác Thạch một trận, bây giờ còn đang khóc ở nhà đấy.

- Có chuyện này sao?

Hướng Nhật mặt rầu rầu hỏi. Cái lão già này luôn gây khó dễ cho mình còn không sao, không ngờ lại làm cho đồ đệ của mình đau khổ, xem ra hôm nào đó bỏ thời gian đi "nắn gân, nắn cốt" lão một phen.

- Thanh tỷ khóc sướt mướt, bây giờ còn đang nhốt mình trong phòng.

- Đi, đi về nhà.

Mặc dù biết nữ đồ đệ của mình sẽ không nghĩ quẩn, nhưng lưu manh vẫn có chút lo lắng.

- Vâng.

Sở Sở nhu thuận gật đầu, rồi quay sang người dẫn đầu đám luật sư đi cùng:

- Kim luật sư, lần này lại làm phiền tới ông rồi, hại ông tay không một chuyến.

- Không sao, có phiền toái gì đâu. Sở tiểu thư khách khí rồi!

Kim luật sư khiêm nhường nói, nghe mẩu đối thoại của hai người xong hắn biết chuyện không đơn giản như lưu manh nói, cảnh sát nhất định phải điều tra rất tỷ mỷ, trên đời này không án oan hay án giả để hại người, chắc chắn có người quen nào đó trong sở cảnh sát nên lúc này mới được thả ra, Kim luật sư mắt đầy thâm ý nhìn lưu manh nói:

- Hướng tiên sinh chúng ta lại gặp mặt.

- A, là Kim luật sư.

Hướng Nhật nhớ tới lần đầu tiên bị bắt tới sở cảnh sát cũng chính là tên họ Kim này nộp tiền bảo lãnh cho hắn, lại còn kín đáo đưa danh thiếp cho hắn, lưu manh hình như đã kẹp danh thiếp vào một quyển sách nào đó, còn trong quyển nào thì lúc này lưu manh không còn tâm trí để nhớ, chỉ muốn mau mau chạy về nhà an ủi đồ đệ.

- Nếu Hướng tiên sinh có việc vậy tôi cũng không làm chậm trễ thời gian của anh, hôm khác gặp mặt nói chuyện.

Kim luật sư thấy hắn không có hứng thú nói chuyện, liền biết điều để hắn đi.

Hướng Nhật vội vàng lên xe của Sở đại tiểu thư rồi lái đi như bay.

olo

Vừa mới xuống xe Hướng Nhật vọt vội vào trong nhà, đi tới căn phòng đệ tử đang ở, gõ cửa rầm rầm:

- Tiểu Thanh!

Không có phản ứng.

- Đồ đệ! - Hắn tiếp tục gõ cửa, vẫn không có tiếng trả lời.

- Tiểu Thanh, nếu còn không mở cửa thì anh sẽ phá cửa đó.

Lúc này bên trong mới có động tĩnh:

- Sư phụ! Có chuyện gì không?

Thanh âm mặc dù nhỏ nhẹ nhưng cũng khó che được bi thương trong lòng.

- Mở cửa để cho anh vào.

- Sư phụ, em muốn nghỉ ngơi một chút.

Rất rõ ràng, Thạch Thanh tâm tình bây giờ rất tệ không muốn gặp bất cứ ai.

- Nghỉ ngơi cái gì! Ngay cả lời của sư phụ cũng không nghe sao?

Lưu manh lớn giọng.

Bên cạnh Sở Sở vừa mới chạy vào nhìn thấy liền nói:

- Em nói nè Hướng Quỳ, anh không thể ôn nhu một chút sao? Người ta dù sao cũng là con gái mà.

- Anh cũng muốn, bất quá không được, Tiểu Thanh, em có thể mở cửa được không?

Quả nhiên, cửa được mở ra, Thạch Thanh vẻ mặt tủi tủi nhìn cầm thú sư phụ. Con mắt vẫn còn mọng đỏ, đoán chừng nàng đã khóc hết nước mắt.

Hướng Nhật kéo nàng tới ngồi xuống giường trong phòng ngủ:

- Em tính ở trong này cả đời sao?

- Không phải, sư phụ, em…

Thạch Thanh muốn nói gì rồi lại thôi.

- Có chuyện gì nói ra, đừng có vòng vo. Có phải ông già em lại mắng em phải không?

Hướng Nhật nhìn vẻ mặt tủi thân của đồ đệ hỏi.

Mắt Thạch Thanh nước mắt lại trào ra:

- Ba... ba em… bắt em về nhà ở!

- Cái gì? Ông già đó lại muốn hạn chế sự tự do của em? Không được, để anh đi tìm lão tính sổ.

- Sư phụ, em không muốn đi khỏi đây…

Thạch Thanh thấp giọng nói, thấy Sở Sở không có trong phòng, đột nhiên nhào vào lòng cầm thú sư phụ.

- Cái này…

Hướng Nhật không ngờ tới đồ đệ lại chủ động nhảy vào lòng hắn như vậy, thân thể hắn cứng đơ một chút, rồi vội trấn tĩnh nói:

- Yên tâm đi, em cứ an tâm ở đây, phần ông già em anh sẽ giải quyết.

- Dạ.

Thạch Thanh nhẹ nhàng đáp, đột nhiên nhớ tới cái gì đó vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực của hắn, đứng dậy lấy dưới gối một món đồ:

- Sư phụ, em có cái này cho anh.

- Là cái gì?

Hướng Nhật vẻ mặt mong đợi, ra vẻ đồ đệ chưa từng tặng đồ vật cho hắn.

- Đây.

Thạch Thanh đem "món quà" đó nhét vào tay hắn.

Hướng Nhật liếc mắt một cái, máu mũi, máu mồm thiếu chút nữa phun ra, "món quà" trong tay có hai sợi dây ở giữa chỉ có một mảnh vải nhỏ xíu màu đen chính là… quần lót chữ ‘T’.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.