Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 66: Chương 66: Một điều kiện




Trước cửa nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên.

- Này! Không phải nói là tới sở cảnh sát sao hả? Sao lại tới đây chứ?

Hướng Nhật hỏi với theo người con gái xinh đẹp đi phía trước, dường như trong mắt nàng hắn không hề tồn tại.

- Nếu không muốn vào thì ngươi cứ đứng ở cửa mà chờ ta.

Thiết Uyển không thèm quay đầu lại trả lời hắn, chân vẫn tiếp tục bước vào.

- Ta khinh!

Hướng Nhật theo nàng tiến vào nhưng trong bụng lại hung hăng nguyền rủa.

Hai người vừa tìm xong chỗ ngồi thì một nhân viên phục vụ đi tới, nở một nụ cười rất chuyên nghiệp, đưa ra thực đơn hỏi:

- Hai vị muốn dùng gì ạ?

Thiết Uyển chọn bừa một vài món ăn, sau đó đưa thực đơn trả lại cho người phục vụ. Hắn mỉm cười nhận lấy rồi xoay người bước đi.

- Nói đi người đẹp! Sao gạt anh tới nơi này?

Đối với chuyện cô nàng gọi thức ăn mà không thèm hỏi qua ý hắn, lưu manh chỉ còn nước tự than thở sao mình xui xẻo mà thôi, ai bảo mình cũng ăn cố ăn để tại căn tin của trường làm chi. Bất quá Thiết Uyển dùng cái chiêu thức này hiển nhiên đang muốn khiêu khích con sâu đói trong bụng hắn. Thức ăn ở căn tin trường sao sánh bằng món ngon ở nhà hàng nổi tiếng có một không hai này chứ? Hơn nữa các món cô nàng ‘chọn bừa’ kia hình như đều là món mà lưu manh rất thích, chẳng lẽ nàng ta biết rõ sở thích của hắn? Hướng Nhật thầm nghĩ, chắc cô nàng sớm đã có ý đồ gì đó với hắn, nói không chừng sau đó cố tình làm cho hắn say mê nàng rồi thì… Hướng Nhật đang tự sướng chìm vào dâm mộng YY của hắn và nàng.

- Lừa gạt?

Thiết Uyển trừng mắt khinh thường nói tiếp:

- Ngươi còn nói ta lừa gạt ngươi? Ta đói bụng nên tới đây dùng cơm, là tự ngươi vác xác muốn đi theo ta vào đấy chứ.

- Cưng à, đừng có quá đáng nghe!

Hướng Nhật vô cùng khó chịu nhìn nàng.

- Hừ!

Thiết Uyển quay đầu sang một bên không thèm nhìn hắn giọng sắc bén nói:

– Hướng Quỳ, ngươi có dính tới một vụ án.

- Vụ án? Vụ án gì đây? Em không có bị bệnh chứ hả? Trời ơi, chắc phải cấp tốc gọi số 120 quá.

Vừa nói Hướng Nhật vừa ra vẻ như muốn móc điện thoại ra gọi. Rất rõ ràng là cô nàng muốn tìm manh mối từ miệng mình đây mà, bất quá cái chiêu dọa người này chứng tỏ cô nàng vẫn còn non nớt trong giao tiếp xã hội. Đối phó với một trùm lưu manh sành đời thì hãy còn kém xa cả thước!

- Đừng có vờ vĩnh giả bộ không biết gì! Ta hỏi ngươi, tối hôm qua từ chín giờ tới mười một giờ ngươi đã ở đâu? Có ai làm chứng cho ngươi không?

Thiết Uyển cố vớt vát hy vọng tiếp tục hỏi tới.

- Cái này...

Vốn định nói là ở nhà cùng Sở Sở xem TV, nhưng chợt nghĩ cô nàng trước mắt này không thể dễ dàng mà lừa bịp như vậy được, một khi nàng ta đi hỏi hai bà xã trong nhà thì chuyện nói dối dễ dàng bị vạch trần.

- Sao hả? Không dám nói sao?

Thiết Uyển đắc ý nhếch miệng nói tiếp:

- Tối hôm qua, quán bar Trầm Luân phát hỏa, có mười ba mạng người bị chết thiêu...

- Cái gì!

Hướng Nhật cắt ngang lời nàng, vẻ mặt như không tin hỏi:

- Khó có khả năng xảy ra? Nói cháy là cháy được sao, em nói đùa hả?

- Ai nói đùa với ngươi! Ta nói cho ngươi biết, vụ này không phải là chuyện ngoài ý muốn mà là có người cố tình phóng hỏa.

Hai mắt Thiết Uyển chăm chú dán trên khuôn mặt hắn như thể từ đó có thể tìm ra manh mối gì. Bất quá nàng bị thất vọng não nề, vẻ mặt của lưu manh không có một điểm nào cho thấy hắn đang đóng kịch, có chăng chỉ là vẻ kinh ngạc khi nghe câu chuyện bất ngờ mà nàng kể ra cho hắn. Thiết Uyển lại muốn thử hắn một lần nữa nên nói:

- Trùng hợp lại có người không thể giải thích rõ ràng là tối qua mình làm gì, ở đâu trong lúc xảy ra vụ án. Ngươi nói thử xem, chuyện này có thể nào liên quan tới hắn hay không?

- Sao em không nói thẳng ra người đó là anh cho rồi.

Hướng Nhật lắc đầu cười khổ nói, trong lòng không thể không bội phục khả năng suy đoán của cô nàng. Quả thật, chuyện này đúng là có liên quan tới hắn, hay chính xác là hắn sai tay chân làm hộ hắn chẳng khác là mấy.

- Chính miệng ngươi vừa thừa nhận đấy nhé!

Thiết Uyển bắt nõn lời hắn vừa nói mà kết tội:

- Nhanh mà thành thật khai ra tại sao lại phóng hỏa? Mười ba người kia có quan hệ gì tới ngươi? Giết người là vì tình hay vì thù? Hay là tính giết người diệt khẩu?

- Ai da! Sức tưởng tượng của em thật phong phú quá đi cưng! Ngay cả giết người diệt khẩu mà cũng đoán ra. I nể U quá đi!

Trong lòng Hướng Nhật thật sự có chữ ‘phục’, nhưng hắn cũng không thể đem sự thật nói ra:

– Anh đây là một công dân gương mẫu, sao lại làm cái chuyện trời đánh thánh đâm kia chớ! Em đừng nói oan cho anh! Coi chừng anh tố em tội phỉ báng anh đó cưng.

- Ngươi không nói cũng không sao, tới khi ta tìm được chứng cớ thì ngươi nhất định phải chết.

Không biết tại sao, nghe được hắn chính miệng nói ra cùng việc này không có quan hệ, Thiết Uyển trong lòng nhẹ nhõm hẳn, nhưng ngoài miệng cũng không dễ dàng bỏ qua cho hắn.

- Vậy thì tìm đi! Đợi em tìm được hãy nói nha cưng!

Hướng Nhật vẻ mặt vô tội khoát tay nói.

Lúc này thì nhân viên phục vụ mang thức ăn tới, sắp xếp mọi thứ chỉnh tề trên bàn, nói một câu ‘chúc ngon miệng’ rồi rời đi.

- Không ăn gì sao?

Nhìn lưu manh ngồi đối diện miệng không ngừng nuốt nước miếng, Thiết Uyển trêu chọc nói, tay gắp một miếng thịt heo rán vàng óng nhìn cực kỳ hấp dẫn bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhai qua nhai lại, vẻ mặt có vẻ thưởng thức cho thấy nàng rất hài lòng.

- Vẫn còn no bụng, ăn không vô. – Hướng Nhật nhụt chí nói.

Nụ cười vui trên mặt Thiết Uyển càng nở rộ:

- Vậy sao? Có phải vậy không hả? Ngươi cũng không cần khách khí với ta. Nhớ là ta từng nói sẽ mời ngươi ăn cơm, lần này không phải là không mời mà là chính ngươi từ chối thôi.

Nhìn cô nàng đối diện mình đang dương dương tự đắc, lưu manh sao mà không biết nàng ta đang chế nhạo mình. Hai mắt hắn khẽ đảo một vòng, nghĩ ra một kế hay, liền ra vẻ xấu hổ nói:

- Cái này… Làm vậy thì có vẻ hơi xấu hổ đúng không?

- Không có việc gì, ngươi cứ việc gọi món ăn. Chỉ cần ngươi nuốt trôi, ta thì không sao cả.

Thiết Uyển chắc chắn rằng hắn đã ăn no, có lẽ đang làm bộ làm tịch muốn hù dọa nàng mà thôi, nàng cũng không phải dễ dàng thua trí hắn.

- Nếu vậy anh không khiêm tốn nữa!

Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ hứng thú khi mưu đồ thành công, hắn quay sang hướng người nhân viên phục vụ ở xa xa vẫy tay:

- Waiter!

- Tôi có thể giúp gì cho ông ạ?

Nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp vừa tới mỉm cười, nhẹ nhàng lễ phép hỏi.

- Trước tiên em mang cho anh một chén súp nấu bằng tổ yến tráng miệng! À, sau đó chuẩn bị vài con bào ngư loại cực phẩm nghe. Được rồi, có tay gấu không em, tốt nhất là loại cất giữ hai năm trở lên. Còn nữa, anh muốn vi cá mập…

Một loạt thức ăn nổi tiếng đắt tiền tuôn ra từ miệng lưu manh, Thiết Uyển giờ phút này mới phát hiện ra là mình bị hắn đùa bỡn, trán nổi gân xanh nói:

- Đủ rồi Hướng Quỳ! Ngươi cuối cùng muốn gì đây?

- Ái chà chà! Không phải em bảo anh đừng có khách khí khiêm tốn sao hả? Sao lại trở mặt với anh nhanh vậy?

Hướng Nhật trả lại nàng món nợ khi nãy, giọng nói đầy vẻ khoái trá.

- Ngươi…

Thiết Uyển tức đến nỗi nói không nên lời, hận không thể ngay lập tức lấy mạng hắn.

- Chị à, chị xem…

Cô gái phục vụ nhìn ra người khách nam kia đang làm khó dễ, mà người chị gái xinh đẹp kia mới là người quyết định, nên ánh mắt nhìn nàng như xin giúp đỡ.

- Em lấy cho hắn một chén súp yến đi! Cho hắn ngậm cái miệng lại!

Thiết Uyển tức giận nói. Một chút vui vẻ khi tưởng chọc tức được lưu manh bỗng chốc trở thành công cốc, hơn nữa mình còn bị đối phương chơi ngược lại.

- Dạ vâng chị!

Cô nhân viên phục vụ lời vừa ra khỏi miệng thì biết là mình lỡ lời, không phải là mình cũng muốn người khách nam kia câm miệng sao? Dè dặt liếc nhìn lưu manh thì thấy hắn không có chú ý tới lời nói kia của mình nên vội vã rời đi.

- Đúng là thứ hẹp hòi mà, còn nói là mời khách? Ái chà! Không tưởng tượng được, thật không thể tưởng tượng được…

Hướng Nhật gật gù đắc ý lầm bầm nói thầm.

- Ngươi nói ai hẹp hòi!

Hai mắt Thiết Uyển trợn lên, nổi giận đùng đùng nói:

- Ngươi đúng là lưu manh mà. Nghĩ coi ngươi vừa gọi những món gì, bản thân ta còn chưa từng được ăn những món đó. Cho dù đem ta bán cũng không đủ để trả số lẻ nữa!

- Sớm nói không có tiền là được rồi.

Hướng Nhật nói một câu làm nàng không biết sao để trả lời:

- Nhưng không sao, anh có thể cho em mượn! Nếu thật sự em không có tiền thì có thể đem thân mình bán… ‘gá nợ’ cho anh. Không phải em nói bán em cũng không đủ trả số lẻ sao? Vậy thì anh đây hào phóng giúp em thanh toán tất tần tật, còn tiền dư em cũng không cần trả lại anh! Thế nào, quá lời cho em rồi đúng không?

- Đi chết đi!

Thiết Uyển oán hận lườm hắn một cái. Cử chỉ của nàng trông hấp dẫn gợi cảm làm lưu manh ngồi kề bên trống ngực đánh thình thịch.

- Nói thật nha cưng! Em trông cũng không tệ, hay là hai ta tiến thêm một bước cùng ‘tâm sự tình yêu’ đi!

- Nếu như ngươi muốn chết, cứ việc thử xem!

- Nói chuyện yêu đương thì phải chết à! Không phải đáng sợ vậy chứ?

- Hừ hừ…

Thiết Uyển khẽ ‘hừm’ giọng mũi, không thèm nhìn người nam nhân trước mặt. Đột nhiên như nhớ ra điều gì, khuôn mặt nàng chợi tươi rói như hoa nói:

- Thật ra… ngươi muốn theo đuổi ta cũng không phải không được!

- Thật sao?

Lần này đến lượt lưu manh trợn tròn mắt, chuyện tốt không tự nhiên xảy ra như vậy chứ?

- Đáp ứng ta một điều kiện thì được thôi!

Nụ cười trên mặt nàng càng thêm sáng lạn.

Hướng Nhật trong lòng chợt có dự cảm không tốt:

- Điều kiện gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.