- Bác sĩ, tay anh ấy có vấn đề gì không?
Nhìn tay phải của lưu manh được y tá băng bó lại cẩn thận một lần nữa, Thiết Uyển hỏi vị bác sĩ trung niên ở bên cạnh.
- Không có vấn đề gì nữa!
Vị bác sĩ trung niên khẳng định nói:
- Nhưng là một bác sĩ, tôi thấy cần phải nhắc nhở, từ nay về sau phải cẩn thận một chút, đừng có đụng đến vết thương nữa, tốt nhất là không cử động tay phải trong một tháng, nếu không có việc gì cần, tôi đề nghị anh ấy nên bó bột giữ cố định cánh tay phải lại.
- Cảm ơn bác sĩ! - Thiết Uyển nói lời cảm ơn.
Vị bác sĩ trung niên lập tức khiêm tốn nói:
- Không có chi, không có chi, đây là việc phải làm. Chăm sóc người bệnh vốn là chức trách của bác sĩ chúng tôi!
Hướng Nhật ở một bên thấy cực kỳ khó chịu, cái thằng mặc áo blouse trắng này cười giả tạo quá, nếu thay đổi là một người khác, nhất định hắn sẽ không ân cần như thế này. Chẳng qua Thiết Uyển mặc bộ đồ cảnh sát, mà huy hiệu trên vai cũng cho thấy cấp bậc rõ ràng, nếu không làm gì có chuyện hắn tốt bụng dặn mình phải chú ý cái này cái nọ! Đừng có nằm mơ, hắn chỉ mong sao mình bị thương càng lâu càng tốt, tốt nhất là bị thương thật nặng, như vậy bọn hắn mới kiếm chác được, còn mình sống chết thế nào thì ai quan tâm!
- Bà xã, nói nhiều với hắn như vậy làm gì, chúng ta đi thôi.
Hướng Nhật nói thẳng luôn, nếu không phải thằng cha này vừa chữa cho tay hắn, chỉ bằng ánh mắt háo sắc của tên kia đang nhìn cô nàng cảnh sát, lưu manh đã sớm cho tên kia một đấm rồi.
Vị bác sĩ trung niên ngẩn người, sau đó ngượng ngùng nở nụ cười , đồng thời trong lòng cũng hơi hối hận vì vừa rồi bôi thuốc cho tay người nào đó mà không thêm chút “gia vị” vào. Đối với tên đeo mắt kính trước mặt này, ông ta vừa ghen tị vừa ghen ghét, có bạn gái xinh đẹp như vậy đã đành, đằng này nàng ta lại còn là một cảnh sát cao cấp nữa chứ, mịa nó, ít nhất phải phấn đấu hai mươi năm mới lên tới cấp bậc này.
Đương nhiên Thiết Uyển không biết được suy nghĩ trong lòng hai người, nhưng trong tình huống này mà lưu manh còn nói ra mấy lời khiến cho người ta xấu hổ như vậy, nàng thấy thế không khỏi đỏ bừng cả mặt:
- Bác sĩ, thật xin lỗi, anh ấy…
- Xin cái gì mà xin, chúng ta có quỵt tiền thuốc đâu. Mình trả tiền, hắn chữa bệnh, rất sòng phẳng…
- Anh còn nói nữa!
Cô nàng cảnh sát vội vàng sử dụng mấy “ngón tay mềm mại” hung hăng véo vào phần thịt mềm bên hông hắn, rồi nhanh chóng kéo hắn ra khỏi phòng bệnh.
- Bà xã này, sao em lại đi coi trọng người ngoài, nói thế nào em cũng phải giúp anh mới đúng.
Hướng Nhật xoa xoa chỗ bị véo, bất mãn nói.
- Giúp anh, giúp anh, giúp cái đầu anh ấy! Trong tình huống như thế mà anh còn nói vậy, ngay cả em cũng bị anh làm mất mặt đây này.
Thấy trong hành lang giờ này không có ai, Thiết Uyển cũng lớn tiếng hơn một chút.
Thấy đối phương có dấu hiệu bốc hỏa, Hướng Nhật lập tức mềm giọng hẳn đi:
- Được rồi , bà xã, là anh không đúng, được chưa!
Rồi đột nhiên chuyển đề tài:
- Nhưng em cũng thấy phẩm hạnh của hắn rồi đó, con mắt cứ chằm chằm nhìn vào em lâu như vậy…. Khụ khụ, ý của anh là thế này, anh mới là bệnh nhân của hắn, chẳng có lý do gì để hắn cứ chú ý tới em mà mặc kệ anh, phải không nào?
Ánh mắt Thiết Uyển nhìn hắn chợt trở nên quái dị:
- Anh… ghen à?
- Ghen cái gì mà ghen? Anh chỉ thấy hắn không thuận mắt… thế thôi.
Dù hắn ra sức phủ nhận, nhưng Thiết Uyển vẫn vui vẻ nở một nụ cười:
- Anh cũng đừng bực mình nữa, em thấy vị bác sĩ kia cũng được mà, rất có dáng vẻ một bác sĩ tận tình với bệnh nhân.
- Cũng được?
Hướng Nhật không muốn nhưng vẫn phải nói:
- Đấy chỉ vì em mặc bộ đồ cảnh sát thôi, đổi lại một người khác xem, hắn mà không làm gẫy xương em luôn thì hắn không phải là bác sĩ.
- Anh biết gì mà nói?
Vẻ mặt cô nàng cảnh sát rõ ràng có chút không tin.
- Anh còn biết nhiều hơn ấy chứ, em không rõ đấy thôi, bộ đồ cảnh sát em đang mặc khiến ai cũng phải e ngại, nhất là cái huy hiệu trên vai em kia kìa!
Hướng Nhật nắm lấy đầu vai của nàng một cách ám muội.
Thiết Uyển giờ mới chú ý tới trang phục của mình, lúc nãy vì lo lắng cho thương thế của lưu manh nên cũng không để ý nhiều. Bây giờ nàng cẩn thận nghĩ lại, đúng là có thể giống như lưu manh nói, tên bác sĩ kia chỉ vì nể cấp bậc cảnh sát của mình nên mới khách khí như vậy.
- Bây giờ đã biết chưa?
Thừa dịp cô nàng cảnh sát còn đang ngẫm lại chuyện lúc nãy, bàn tay Hướng Nhật chậm rãi rớt xuống, đến khi chạm vào bờ mông tròn trịa của nàng mới dừng lại. Thực ra, hắn đã sớm nhịn không nổi rồi, cô nàng cảnh sát mặc bộ đồ này vào trông mạnh mẽ hơn bình thường nhiều, thoạt nhìn có một vẻ hấp dẫn quyến rũ lạ thường. Nếu lưu manh phải dùng một câu để miêu tả, thì chắc chắn là: đồng phục quyến rũ.
- Bỏ tay anh ra mau!
Cảm giác bờ mông có điểm khác thường, Thiết Uyển phục hồi tinh thần lại, sẵng giọng quát.
- Tay trơn quá, tay trơn quá!
Hướng Nhật cười ha ha, nhéo mạnh hai cái rồi mới buông ra.
Thiết Uyển phẫn nộ, vươn tay định véo hắn, lưu manh chặn lại rồi nhanh chân chạy về phía trước.
- Xấu xa! Còn không đứng lại cho em!
- Đến bắt anh đi, bắt được anh sẽ tặng em một phần thưởng “đặc biệt”……
Hướng Nhật hắc hắc cười dâm, đôi chân tăng tốc, không ngờ cánh cửa phòng bệnh phía trước đột nhiên mở ra, một người từ đó đi ra.
Hướng Nhật cứng đờ cả người, dừng lại nhìn người phụ nữ dù không phấn son nhưng vẫn rất xinh đẹp trước mặt đang cầm hộp đựng thức ăn trên tay, rồi hắn ngập ngừng nói:
- Tống…. giáo sư?
Từ lúc vào bệnh viện hắn đã sớm nghĩ có thể chạm mặt nàng, nhưng đột ngột như thế này thì có chút ngoài ý muốn .
- Sinh viên Hướng Quỳ, sao em lại ở đây?
Tống Thu Hằng cũng không ngờ sẽ gặp học sinh của mình ở chỗ này, đột nhiên nàng chú ý tới tay hắn:
- Tay em lại bị thương à?
- Không phải, không cẩn thận va đụng một chút thôi. Được rồi, đã muộn thế này mà cô còn đến thăm em trai sao?
- Ừ, vừa mới đem cơm cho nó.
Nhắc tới em trai của mình, trong mắt Tống Thu Hằng đầy vẻ dịu dàng, nhưng cũng xen lẫn một vài tia lo lắng.
- Cậu ấy không sao chứ?
Thấy nàng hơi cau mày, Hướng Nhật cũng lo lắng theo nên hỏi thăm.
- Bác sĩ nói cần phải quan sát một thời gian.
Cặp lông mày của Tống Thu Hằng hơi giãn ra một chút, thấy vẻ quan tâm trong mắt đối phương, trong lòng cũng thấy ấm áp, nói thêm để hắn bớt lo:
- Nhưng em yên tâm, trong khoảng thời gian này nó đỡ hơn nhiều lắm rồi, bệnh tình cũng đã ổn định.
- Vậy thì tốt rồi…..
Đúng lúc Hướng Nhật đang muốn nói tiếp gì đó, Thiết Uyển đã đuổi tới nơi. Bắt gặp hắn đang nói chuyện với một phụ nữ cực kỳ xinh đẹp, nàng lập tức ôm lấy cánh tay của hắn, vẻ mặt thì tươi cười:
- Hướng Quỳ, sao không giới thiệu bạn anh?
Xuất phát từ sự nhạy cảm bẩm sinh của phụ nữ, trực giác cho Thiết Uyển cảm giác hai người này có vấn đề.
Được cô nàng cảnh sát ôm như vậy đúng là chuyện tốt Hướng Nhật cầu còn không được, nhưng hình như không đúng lúc, không hiểu tại sao, hắn không thích được một nữ nhân khác ôm khi đứng trước mặt cô tình nhân cũ này. Nhưng bây giờ nếu thoát ra khỏi vòng tay của cô nàng cảnh sát cũng không phải là một lựa chọn sáng suốt, như vậy sẽ càng khiến cho nàng nghi ngờ trong lòng mình có quỷ.
- Cô ấy là giáo viên ở trường của anh, họ Tống.
Hướng Nhạt bình thản giới thiệu
- Thì ra là Tống giáo sư.
Thiết Uyển càng cười tươi:
- Chào cô, em là Thiết Uyển, hôn thê của Hướng Quỳ.
Tống Thu Hằng sửng sốt, hôn thê? Lúc đầu còn tưởng là chị của hắn hoặc thân thích gì đó tương tự thế, không ngờ lại là quan hệ như vậy. Mặc dù rất kinh ngạc trước sự khác biệt tuổi tác và chức nghiệp giữa hai người, nhưng Tống Thu Hằng cũng không thất lễ, nàng mỉm cười nói:
- Xin chào Thiết tiểu thư.
- Hi hi….. Tống giáo sư, Hướng Quỳ ở trường có gây phiền phức gì cho cô không?
- Không đâu Thiết tiểu thư, cô nói vậy là quá khách sáo rồi. Sinh viên Hướng Quỳ ở trường luôn chăm chỉ học tập, lại từng giúp tôi một lần, tôi còn chưa có dịp cảm ơn cậu ấy nữa.
Cảm giác được nữ cảnh sát trước mặt có chút địch ý với mình, Tống Thu Hằng không rõ tại sao nàng ta lại như vậy. Nhưng đối với nữ nhân mà nói thì chuyện này rất bình thường, thấy bạn trai mình nói chuyện cũng người phụ nữ khác đương nhiên trong lòng sẽ thấy khó chịu. Nhưng nàng cũng không để tâm nhiều lắn, trước không nói chuyện mình vốn không có cảm giác gì với sinh viên kia, mà chỉ riêng việc nàng chưa thể quên cái người lấy đi lần đầu tiên quý giá nhất của mình cũng đủ để nàng không để ý đến ai.
Cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện trong mắt đối phương không có gì khác thường, Thiết Uyển mới thầm an tâm một chút:
- Gì mà cảm ơn với không cảm ơn chứ, anh ta giúp cô là lẽ đương nhiên, lần sau nếu có việc gì cần đến anh ta, cô cứ trực tiếp mở miệng là được, nếu anh ta dám nói không thì cô bảo với em, em sẽ tận tình giáo huấn anh ta biết thế nào gọi là không… Á, giờ cũng khuya rồi, không quấy rầy cô nữa, chúng em đi trước nhé, hẹn gặp lại!
Nói xong, nàng kéo lưu manh còn đang ngẩn người rời khỏi bệnh viện. Suy nghĩ của nữ sĩ quan cảnh sát rất đơn giản, tuyệt đối không thể để cho lưu manh tiếp xúc quá lâu với cô giáo xinh đẹp thành thục này, thật sự lực hấp dẫn của đối phương quá lớn, nàng sợ người nào đó sẽ không cầm lòng được. Vốn một chuyện chưa giải quyết xong đã đủ phiền toái rồi, nếu thêm một chuyện nữa thì đúng là muốn lấy mạng nàng mà!
- Có cần phải làm dứt khoát thế không?
Bị lôi kéo chạy như điên được một lúc, Hướng Nhật mới cười khổ nói.
- Dứt khoát?
Nữ sĩ quanh cảnh sát cười lạnh:
- Có anh mới nên dứt khoát ấy! Em vốn không hiểu tại sao anh vừa nghe đến “bệnh viện Nhân dân Bắc Hải số chín” lại có vẻ thất thần như vậy, hóa ra là đã sớm biết ở chỗ này có thể gặp Tống giáo sư xinh đẹp của anh. Hừ! Anh tốt nhất là nên thành thật cho em, anh có quan hệ gì với cô ta, em thấy cô ấy cũng rất quan tâm đến anh thì phải?
Hướng Nhật cảm thấy thật đau đầu, tại sao tất cả phụ nữ đều thích ghen bóng ghen gió như vậy, đang phân vân không biết giải thích như thế nào thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Có điện thoại…… chờ anh nghe điện thoại xong rồi nói….
Hướng Nhật vội vàng móc điện thoại, bấm nút trả lời, chỉ nghe thấy giọng nói dồn dập của Sở Sở từ đầu dây bên kia truyền đến:
- Hướng Quỳ, mau về nhà đi, người nhà của anh đến.