Hai người từ trong phòng đi ra liền đứng ngoài hành lang, biết mấy người Sở Sở ở dưới lầu đánh bài không nghe được tiếng động trên lầu, Hướng Nhật hỏi trực tiếp:
- Có chuyện gì thì nói đi, tôi không thích vòng vo.
Dịch Tiểu Quân vốn không ưa được giọng điệu của hắn bởi vì không có một chút gì là tôn trọng nàng, trầm mặc hồi lâu mới trả lời:
- Ta đã gặp cha của ngươi.
- Sau đó?
Hướng Nhật nghi ngờ thoáng nhìn nàng, không hiểu nàng nói như vậy có ý gì.
- Cha ngươi vẫn y hệt như trước kia.
Dịch Tiểu Quân tiếp tục nói.
- Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?
Hướng Nhật sắp sửa nhịn không được, nếu như chỉ nói những lời không đầu không đuôi khiến hắn nghĩ không ra, không bằng hắn vào trong bồi con gái làm bài tập còn tốt hơn.
- Nói dễ nghe một chút là người tốt, "bằng hữu hữu nan, lưỡng lặc sáp đao*", nói khó nghe hơn chính là đần độn, hành động theo cảm tính.
Dịch Tiểu Quân không khỏi châm chọc một chút.
* Bạn bè gặp nạn, hai sườn bị dao đâm (ý là vì bạn bè dù có chết cũng không từ).
Hướng Nhật biết nàng khẳng định còn nói tiếp, nếu không sẽ không vô duyên vô cớ đi nói mấy câu này, nhìn nàng chờ đợi.
- Ta biết nói cha ngươi như vậy ngươi nhất định không vui, tuy nhiên ngươi biết nguyên nhân hắn đến Bắc Hải lần này không?
Dịch Tiểu Quân lạnh lùng hỏi.
Hướng Nhật nhíu mày, nghe giọng của nàng tựa hồ Hướng phụ đến Bắc Hải còn có nguyên nhân nào khác, cũng không phải đặc biệt đến thăm hắn cùng Hướng mẫu.
Quả nhiên, Dịch Tiểu Quân tiếp tục câu chuyện:
- Ngươi cho rằng hắn thật sự đến thăm ngươi hả? Nói cho ngươi biết, là chiến hữu của hắn gặp khó khắn, hắn cố ý tới trợ giúp.
Nói tới đây, nàng dừng lại một lát, dùng giọng nói mang tính châm chích không che giấu chút nào:
- Đáng tiếc hắn căn bản không biết người ta rốt cục gặp phải khó khăn gì, liền thích đi lo chuyện bao đồng, nếu không phải có một đứa con trai là dị năng giả như ngươi, khẳng định chuyến này hắn sẽ bị táng gia bại sản, nhà tan cửa nát.
- Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Nghe giọng nàng có vẻ nghiêm trọng, Hướng Nhật cũng nghiêm túc mắt nhìn thẳng.
Dịch Tiểu Quân đáp:
- Chiến hữu của hắn hiện tại thiếu nợ người ta một số tiền rất lớn, đi khắp nơi vay mượn, hết lần này tới lần khác cha ngươi vẫn ngu như vậy, mấy năm trước người ta phong quang rạng rỡ có nhớ tới cha ngươi không? Giờ xảy ra trục trặc liền muốn tìm một người chết thay, trùng hợp ở chỗ cha ngươi vẫn đần như trước, người ta gọi một cú điện thoại đã vội vàng chạy tới, chuyện này hắn có nói qua với mẹ ngươi chưa?
- Cô làm sao biết chuyện này?
Chân mày Hướng Nhật nhíu chặt hơn, hắn tin tưởng Dịch Tiểu Quân sẽ không lấy loại chuyện này ra làm trò đùa.
- Chiến hữu kia của cha ngươi vốn tâm thuật bất chính (lòng dạ mưu tính xấu xa), nếu không ban đầu cũng không bị đuổi khỏi quân đội.
Trong mắt Dịch Tiểu Quân tràn đầy xem thường và khinh bỉ.
- Cô có thể đem đầu đuôi câu chuyện nói rõ ràng một chút được không, nói dở chừng vậy ai nghe mà hiểu được?
Hướng Nhật ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.
Dịch Tiểu Quân nhìn lướt qua dưới lầu, sau đó nói:
- Muốn nghe hết câu chuyện thì tới phòng của ta.
Vừa nói vừa đi trước dẫn đầu.
Hướng Nhật không có ý kiến gì, đi phía sau theo nàng vào phòng.
Biệt thự rất lớn, phòng đương nhiên cũng sẽ nhiều, nhiều tới mức có thêm gấp đôi số người hiện tại cũng vẫn ở được, Hướng Nhật còn định thuê thêm mấy bà vú em các loại, song còn chưa kịp thực hiện đã phải đi ngay Hong Kong rồi lại sang Mỹ.
Dịch Tiểu Quân ở Bắc Hải có nhà riêng, nhưng bởi vì quan hệ với Hướng mẫu, nàng muốn vào ở Hướng Nhật cũng không thể đuổi người đi.
Tiến vào trong phòng, Dịch Tiểu Quân tự mình ngồi lên giường, Hướng Nhật không khách khí kéo một cái ghế ngồi đối diện, chuẩn bị nghe "cố sự dài tập" của nàng.
- Biết tên chiến hữu kia có quan hệ gì với cha ngươi không?
Dịch Tiểu Quân hỏi trước, chỉ là có lẽ biết người nào đó không còn kiên nhẫn, không đợi hắn trả lời đã nói tiếp:
- Quan hệ giữa hắn và cha ngươi không tính là quá tốt, ban đầu cha ngươi là tiểu đội trưởng, hắn là phó tiểu đội trưởng, bản thân hắn làm chuyện thất đức, đáng lẽ phải ra tòa án quân sự, nhưng cha ngươi ở trước mặt thủ trưởng quân đội ra sức bảo vệ hắn, hắn mới bị nhẹ nhàng xử phạt - đuổi ra khỏi quân ngũ. Vốn cha ngươi rất được thủ trưởng coi trọng, bởi vì chuyện này cũng mất đi ấn tượng phần nào, sau đó lại xảy ra chuyện kia với mẹ ngươi, hắn mới chủ động viết đơn xin giải ngũ...
Dịch Tiểu Quân miêu tả rất cặn kẽ, Hướng Nhật mới biết hóa ra Hướng phụ giải ngũ cũng không phải vì cùng một vị đại tiểu thư nhà có chức quyền yêu nhau, trong này còn có một ít nguyên nhân lắt léo khác nữa.
Tuy vậy Dịch Tiểu Quân trước kia không nói cho hắn mấy thứ này, hơn nữa Hướng mẫu cũng không bao giờ đề cập.
- Mặc dù cha ngươi giúp người ta một phần nhân tình, đáng tiếc đối phương căn bản không nhớ phần ân tình này, trở lại Bắc Hải sáng lập một công ty phân phối, ngắn ngủi mấy năm thời gian tích lũy mấy triệu tài sản, cũng coi như một nhân sĩ thành đạt. Nhưng ngươi đã từng nghe cha ngươi nhắc qua người này chưa? Hắn phát đạt rồi có đi giúp đỡ ân nhân từng cứu mạng hắn hay không? Lần này nếu không phải chính hắn gặp nạn, sợ rằng không nhớ nổi trên thế giới này còn có một lão "người tốt" như cha ngươi!
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Dịch Tiểu Quân lại mang theo ý châm chọc nồng nặc.
- Bây giờ cô nên nói cho tôi cái tên chiến hữu kia rốt cục xảy ra chuyện gì chứ?
Hướng Nhật cảm giác như vừa xem một bộ phim truyền hình dài tập nội dung rất chó má, nhưng là chân thật phát sinh ngay bên cạnh mình.
- Còn có thể có chuyện gì, đầu tư thua lỗ, vay mượn một số vốn lãi suất cao, dù đem công ty thế chấp cho ngân hàng vẫn còn hổng tới mấy triệu, hiện đang đi vay mượn khắp nơi, tuy nhiên các ngân hàng sớm đã đưa hắn vào danh sách đen, căn bản sẽ không chấp nhận yêu cầu của hắn, hắn đành phải đi vay mượn mấy chiến hữu trước kia, nhưng theo tin tức chúng ta nhận được, cha ngươi chính là người duy nhất đến giúp đỡ.
- Sao cô biết rõ ràng như vậy?
Hướng Nhật ngược lại không hoài nghi lời của nàng, mà mọi cử động của đối phương nàng đều nắm rõ trong lòng bàn tay, đây không khỏi có chút kỳ lạ đi? Chẳng lẽ bởi vì người kia là chiến hữu của Hướng phụ, không muốn Hướng phụ bị thua thiệt, cho nên âm thầm đi điều tra?
- Vì chủ nợ lớn nhất của tên khốn kia vừa vặn chính là ta!
Dịch Tiểu Quân nghiến răng nghiến lợi.
- Cô là chủ nợ lớn nhất?
Trên mặt Hướng Nhật nhất thời lộ ra vẻ cổ quái, nhớ tới lời nàng nói vừa nãy, chiến hữu kia của Hướng phụ mượn một số vốn lớn lãi suất cao, nói cách khác, Dịch Tiểu Quân là dân cho vay nặng lãi! Điều này cũng giải thích rõ ràng tại sao nàng lại chú ý nhất cử nhất động của người ta, cũng đúng thôi, để người ta chạy mất thì tiền của nàng không cánh mà bay à?
- Kỳ quái đúng không? Loại chuyện này cũng không phải mỗi ta làm, rất nhiều người ở đây đều thế, chẳng qua ngươi không biết mà thôi.
Dịch Tiểu Quân không có chút nào áy náy, tiếp tục nói:
- Ngày hôm qua tên khốn kia còn đưa ta ba trăm nghìn, ta phỏng đoán đó là do cha ngươi mang tới, khả năng đây là tiền hắn để dành mấy chục năm, mẹ ngươi cũng không biết chứ?
Hướng Nhật lắc đầu, hắn không dám xác định Hướng mẫu có biết chuyện này hay không, nhưng buổi tối ngày hôm qua ở bên Mỹ nói chuyện điện thoại với Hướng mẫu, biết được Hướng phụ qua nhà chiến hữu, nói cách khác ba trăm nghìn kia thật có khả năng là Hướng phụ "cúng" cho người ta.
Nghĩ tới những thứ này, Hướng Nhật hoàn toàn không biết phải hình dung tâm trạng của mình hiện giờ như thế nào, Hướng phụ "tốt bụng" như thế, đột nhiên khiến sự kính sợ từ trước với ông ấy trong lòng hắn tiêu biến hơn phân nửa, thay vào đó là dở khóc dở cười cùng không biết làm sao, nếu như hắn chỉ là một người bình thường, mà Hướng phụ cuối cùng không có biện pháp gì giải quyết, có thể thật sẽ khiến cả gia đình phá sản, cửa nát nhà tan.