- Tao đã nói rồi, nhất định mày sẽ có ấn tượng sâu sắc.
Cương ca vừa ra Hướng Nhật liền chĩa nòng súng vào hắn.
- Một khẩu súng đồ chơi mà muốn dọa tao?
Cương ca ôm bụng, vẻ mặt âm trầm. Thấy Hướng Nhật vẫn bình yên vô sự đứng đó thì hắn biết là do thứ đồ chơi trong tay đối phương mà ra. Nhưng mà khác với đám tay chân, hắn tin đó là đổ giả, một thằng nhóc con có mà lão đại như hắn lại không có, chuyện này hắn không tin và cũng không muốn tin.
Hướng Nhật cười khẩy, không nói gì. Móc ra một vật tròn tròn màu đen từ trong túi, nhẹ nhàng múa vài lượt trên nòng súng, vật này nhanh chóng dính liền vào khẩu súng. Dù người ở đây chưa từng thấy súng thật nhưng xem trên TV không ít lần, nhìn vật kia thì rõ ràng là ống giảm thanh mà? Rốt cục hắn là ai? Đến ống giảm thanh cũng có?
- Là thật hay giả?
Hướng Nhật lắp nóng giảm thanh xong cười với Cương ca đầy thâm ý. Súng và ống giảm thanh đều là Trần thượng tướng chuẩn bị cho, đương nhiên không thể là giả. Cương ca bắt đầu run rẩy nhưng là lão đại, đứng trước mặt nhiều người cũng phải ra dáng:
- Có gan mày thì mày nhắm vào tao...
“Chíu” một tiếng, Cương ca chưa dứt lời thì Hướng Nhật đã nhả đạn.
- A...!
Cương ca rống lên thảm thiết, hai chân mềm nhũn cả người quỳ rạp xuống đất. Trên bắp đùi hắn đã xuất hiện một lỗ to, máu tuôn như suối.
- A.....
Ả đàn bà lẳng lơ hét chói tai, “rầm” một tiếng rồi lăn đùng ra đất bất tỉnh. Mà người ở bên cạnh cũng bị dọa sợ, lần này còn kinh hãi gấp mấy lần trước. Bọn họ cũng không tin Hướng Nhật cầm là súng thật, nhưng tận mắt thấy Cương ca té trên mặt đất thì sự hoài nghi hoàn toàn đổ vỡ. Là súng thật, mà không ngờ chủ nhân có nó còn dám nhả đạn, giữa chốn đông người, đây, đây... Chỗ này không phải là hành lang của quán rượi sao? Một học sinh bình thường vậy mà trong tay có súng, ống giảm thanh cũng có, cuối cùng còn nổ súng bắn người nữa.
Cảnh này khiến cả đám choáng váng. Mấy tên thủ hạ của Cương ca thầm kêu may mắn, hên là vừa rồi mình không làm gì ngu ngốc nếu không lúc này không phải Cương ca lăn lộn mà là chính mình.
Tống Thu Bình cũng phục Hướng Nhật sát đất, hắn dám khẳng định dù anh rể ở đây cũng không dám tùy tiện nổ súng, mà em họ của anh rể còn bá đạo hơn cả anh mình, mạnh mẽ đến mức hắn không biết dùng từ ngữ gì để hình dung.
Tống Thu Hằng run rẩy, ôm chặt cánh tay Hướng Nhật, thấy hắn thực sự nổ súng thì nàng liền lo lắng bởi lẽ sẽ phải ngồi tù, thậm chí nghiêm trọng sẽ là tử hình.
- Yên tâm, không sao đâu.
Cảm nhận được sự run rẩy của mỹ nữ lão sư, Hướng Nhật cất súng vỗ vai nàng.
- Anh còn nói không sao...
Tống Thu Hằng oán giận, từ lúc hắn có thể cho nàng 100 triệu thì nàng đã biết hắn không đơn giản, có một khẩu súng cũng không lạ gì, nhưng có thì không sao nhưng bắn người một cách không kiêng nể mà còn bảo không lo sao?
- Anh có giấy phép dùng súng.
Để làm yên lòng mỹ nữ lão sư, Hướng Nhật lôi giấy chứng nhận ra, để có thể tùy hứng ra oai nên lúc nào hắn cũng mang theo. Nhưng chỉ để mình mỹ nữ lão sư xem, một cái là quyền sử dụng súng, còn lại là giấy chứng minh hắn là người Quốc An Cục.
Mỹ nữ lão sư tròn mắt, cực kì kinh ngạc, nhìn Hướng Nhật bằng ánh mắt khó tin, rất lâu sau mới trả lại hai giấy chứng nhận, lo lắng trong lòng cũng giảm đi phân nửa. Tống Thu Bình cùng với đám bạn học tuy cũng rất muốn xem nhưng không có cơ hội thấy, chẳng qua thấy mỹ nữ lão sư thở phào nhẹ nhõm thì hiểu ra. Dù Hướng Nhật có nổ súng thì cũng không có gì đáng quan tâm.
Nhìn Hướng Nhật với ánh mắt khác hẳn, có phần tò mò nhưng sợ hãi còn nhiều hơn, học sinh của mỹ nữ tỷ tỷ này rốt cục là ai, giấy chứng nhận cũng có thì bối cảnh phải rất cường đại.
- Đừng nhìn tôi như vậy, tôi là người tốt!
Hướng Nhật trêu chọc, chủ yếu là để họ thả lỏng tâm tình, quên đi cảnh vừa rồi. Đám học sinh hơi mất tự nhiên, nếu hắn là người tốt thì sẽ không tùy tiện nổ súng bắn người. Nhưng mà con heo ú kia quá xui xẻo, chết tử tế không muốn lại chọc vào hung thần cầm súng, đúng là xui tận mạng.
- Tao nghĩ cả đời mày sẽ không quên được tao. Mà cũng cực kì chào đón mày tới báo thù, nhưng lần sau sẽ không phải là bắp đùi mà tao sẽ nhắm vào đầu của mày.
Nhìn Cương ca đang thở hổn hển Hướng Nhật chậm rãi nói, thực ra vốn cũng không cần lôi súng ra làm to chuyện, nhưng không ngờ đối phương lại dám có ý đồ với mỹ nữ lão sư, mà nói chuyện láo toét nên Hướng Nhật nóng đầu liền không kiềm chế nổi.
Cương ca cúi gằm mặt dường như không hề nghe Hướng Nhật nói. Lúc này hắn chỉ muốn tìm bệnh viên mà chữa trị cho tốt, cũng không hề có ý định báo thù, vừa rồi Hướng Nhật lấy giấy chứng nhận ra hắn cũng thấy, tuy không rõ nội dung nhưng dám bắn mình trước đám đông thì khẳng định không hề sợ bị cảnh sát bắt.
Ác nhân cầm “giấy phép giết người” này cũng không coi mạng sống ra gì. Làm sao Cương ca còn dám nghĩ đến chuyện báo thù chứ, hắn không ngừng quằn quại, gặp ác nhân như Hướng Nhật hắn chỉ muốn tránh đi thật xa.
Ra khỏi tửu điếm, họp lớp cũng không thể tiếp tục, ba người Hướng Nhật chào hỏi vài câu rồi tách ra. Hai chị em Tống Thu Hằng đi theo bởi lẽ nàng muốn đi cùng hắn.
- Hướng tiểu đệ, súng của cậu có thể cho tôi mượn không, tôi vẫn chưa thấy súng thật bao giờ.
Hướng tiểu đệ? Hướng Nhật dở khóc dở cười, hắn là em vợ mình thế mà dám gọi là tiểu đệ, từ lúc nào mà thành ra như vậy?
- Thu Bình, ngứa đón à?
Tống Thu Hằng liền cốc đầu hắn có chút giận dữ, hiển nhiên rất bất mãn vì em mình muốn thử súng.
- Chị, em xem một chút thôi mà, đâu có gì đâu.
Tống Thu Bình lẩm bẩm nhưng cũng không dám tiếp tục lôi kéo. Đưa hai người về nhà, Hướng Nhật chuẩn bị đi thì liền có điện thoại.
- Jack tiên sinh, anh có thể đến chỗ tôi không?
Âm thanh gợi cảm cùng giọng điệu sốt ruột dường như có chuyện đáng sợ xảy ra.
- Xảy ra chuyện gì?
Hướng Nhật cũng không quá quan tâm, với tính cách của cô nàng này thì có lẽ là chuyện bé xé ra to.
- Anh mau tới đi, tôi đợi anh..
Không đáp lời Hướng Nhật đối phương đã vội vàng cúp máy. Hướng Nhật sửng sốt, đây là thái độ nhờ vả sao? Vốn không định đi nhưng nghĩ tới cô gái kia ở trong nước không có bạn bè cùng với mình có thiện cảm với nàng thì cũng nên đi một chuyến. Nhưng không rõ ràng lắm, lúc trước nàng nghe mình làm tình thì nhìn mình không vừa mắt, giờ xảy ra chuyện gì mà lại gọi mình chứ?