- Có chuyện gì xảy ra à?
Người Hướng Nhật gặp ngoài cửa chính là đại ca mặt trắng An Ổn, hắn thầm nghĩ chắc việc thẩm tra tên thầy thuốc giả mạo kia đã có kết quả.
Quả nhiên, An Ổn thản nhiên xác định suy đoán của hắn:
- Không sai!
Nói xong, An Ổn vẻ mặt đăm chiêu nhìn lưu man. Hướng Nhật cũng thấy mặt đối phương có chút khác thường, sắc mặt vẫn như cũ nói:
- Ông anh dường như có chuyện gì không tốt muốn nói với tôi?
- Ta nghĩ nếu như chúng ta không nói rõ ràng một phen, hai bên sẽ còn có rất nhiều hiểu lầm.
An Ổn sắc mặt không thay đổi nói, mặc dù ông già cũng đã nói không nên nhắc tới chuyện “Bàn Long hội”, chủ yếu còn băn khoăn về thằng con rể tương lai của mình, dù sao “Bàn Long hội” hầu như đã khống chế toàn bộ bang hội có dính líu tới hắn - “Thiên Hồ bang” - đời trước là “Bạch Hổ hội.”
Tuy nhiên An Ổn cảm thấy chuyện này không cần phải giấu diếm, dù sao giết chết bang chủ đời trước của “Bạch Hổ hội” cũng không phải chủ ý của An gia, có chuyện gì phải lo lắng chứ?
- Hả?
Hướng Nhật có chút tò mò, hắn nghĩ tới chuyện mà hai người muốn nói rõ ràng với nhau, chẳng lẽ lại có liên quan gì đến hắn?
An Ổn ánh mắt lóe lên, nhìn chằm chằm vào hắn:
- Lão đại trước đây của “Bạch Hổ hội’ cùng ngươi không phải có quan hệ sao?
- Ông anh làm sao mà biết được?
Hướng Nhật mặt vẫn tỉnh bơ không có biểu hiện gì khác thường, nhưng thực ra trong nội tâm của hắn kinh ngạc không thôi. Đương nhiên, hắn cũng không nghĩ đối phương biết mình chính là lão đại đời trước của “Bạch Hổ hội”, đối phương chỉ đoán tên lão đại kia có quan hệ với mình, dù sao hai người đều là họ Hướng, chút quan hệ đó có thể làm cho người ta hiểu lầm. Hơn nữa, chuyện này hắn chỉ nói cho một mình Hầu Tử biết, đối với Hầu Tử, Hướng Nhật hoàn toàn tin tưởng, vậy làm sao đối phương biết được chứ?
An Ổn không trả lời, thản nhiên hỏi ngược lại:
- Cuối tuần trước, ngươi có đi qua Nam thành hay không? Có tiện tay giết năm tên lâu la cặn bã đó hay không?
Hướng Nhật cuối cùng cũng biến sắc, hắn không nghĩ chuyện bí mật như thế vẫn có người biết được, tiếp theo hắn nhớ tới điều gì đó, lộ ra chút tự giễu cười nói:
- Đại khái là tôi vô ý lộ ra cái "dị năng" đó chứ gì?
Loại bỏ khả năng này Hướng Nhật cũng không nghĩ ra được khả năng nào khác. Nhớ tới chuyện hồi trưa ở bệnh viện, đối phương yêu cầu mình cho hắn thấy được bản lĩnh của mình, đáng tiếc trong lúc bốc đồng nhất thời để lộ cho đối phương nhìn thấy “kỹ năng” mới, mà trùng hợp tại Nam thành giết chết năm thằng khốn kia mình cũng dùng chính cái “kỹ năng” này, khó trách đối phương kết luận mình chính là hung thủ. Hơn nữa, Hướng Nhật phỏng đoán, đối phương lúc trưa tại bệnh viện nhìn thấy mình thể hiện cái “kỹ năng” kia vẫn còn chưa dám khẳng định, bây giờ theo lời hắn nói thì hầu như đã biết mình chính là hung thủ. Nghĩ đến đây, Hướng Nhật cảm thấy hối hận, trong một lúc kích động ngu ngốc lại làm bại lộ thân phận.
Tuy nhiên hắn cũng chỉ đang suy đoán mà chưa khẳng định, An Ổn lập tức phá tan cái ý nghĩ trong đầu của hắn:
- Không! Kỳ thật chúng ta sớm đã nghi ngươi là hung thủ, đương nhiên, khi nhìn thấy cái "dị năng" kia của ngươi thì mới khẳng định thôi.
- Đã sớm hoài nghi ta?
Hướng Nhật thì thào nói, đột nhiên trong mắt hiện ra tia sắc lạnh:
- Tôi rất tò mò, ông anh làm sao mà biết được tôi đi Nam thành, năm tên lâu la đó cũng không thể là nhân vật bị ông anh theo dõi đấy chứ?
Hướng Nhật rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện mình đi Nam thành rất bí mật, năm tên lâu la mình giết chết khẳng định cũng chẳng có quen biết gì với tên họ An này, bọn họ làm gì mà quan tâm đến mấy tên tiểu nhân vật như thế, trừ phi... đối phương hiện tại cũng có liên quan đến “Thiên Hồ bang”.
Cảm thấy mình cũng không nên đùa giỡn với tên ác ma này, An Ổn nói chuyện giọng cũng cẩn thận hơn:
- “Bàn Long hội”, ngươi có nghe qua chưa?
- “Bàn Long hội” ?
Hướng Nhật ánh mắt nghiêm trọng, đột nhiên trong lòng có chút dao động:
- Chẳng lẽ…
Tất cả mọi chuyện đều có câu trả lời, nguyên do là vậy.
Hướng Nhật rốt cuộc nghĩ thông suốt, mình tính trời tính đất không ngờ lại quên đi cái “Bàn Long hội” có lão đại xã hội đen thế lực nhất Bắc Hải chống lưng, nếu không thì làm sao mà dám gọi là Bắc Hải đệ nhất bang? Hắn cũng nghĩ thông suốt tại sao đối phương lại biết rõ chi tiết của năm tên lâu la đó như vậy, dù sao hiện tại “Bàn Long hội” đang cai quản “Thiên Hồ bang”, đối với thủ hạ của mình tự nhiên chết thì cũng phải chú ý tới. Hơn nữa, Hướng Nhật cũng nhớ lúc mình giết chết mấy tên lâu la đó xong còn để lại mấy chữ trên bàn, chỉ sợ là mấy chữ này làm cho đối phương liên tưởng đến lão đại đời trước của “Bạch Hổ hội”, ngoài khả năng này thì không còn khả năng nào khác. Tuy nhiên, hắn còn có một nghi vấn, chuyện mình đi Nam thành rất bí mật, tại sao đối phương lại nghi ngờ mình trước, hơn nữa lúc mình tiến vào quán bar là lúc nó đang đóng cửa, lúc ấy cả mắt kính mình cũng tháo ra, mục đích chính là không để cho người khác nhận ra. Chẳng lẽ thật sự Hầu Tử tiết lộ sao? Đương nhiên, Hướng Nhật cũng không hoài nghi Hầu Tử nói ra chuyện này, điều hắn lo lắng chính là mặc dù mình không dễ bị nhận ra, nhưng ở khu Đông thành của Hầu Tử mình cũng đã nổi danh, cho nên ở khu Nam thành cũng không nhất thiết là không có người nào nhận ra.
Hướng Nhật thở dài một cái, vốn tưởng rằng mình cẩn thận đến vậy thế mà vẫn để lại nhiều sơ hở, xem ra mình đúng là có chút tự đại. Nhưng hắn cũng không nghĩ đến, hắn bại lộ thân phận không phải là do người khác làm lộ ra, mà vấn đề chính là do hắn, bởi sơ hở to lớn nhất của hắn chính là cái băng gạc trắng to đùng trên tay, nếu như ngày hôm đó hắn thực sự che đi một tay, hắn cũng không dễ dàng mà bị người ta liên tưởng mà đoán ra.
An Ổn hiển nhiên cũng không muốn nói cho hắn biết sự thật này, bởi vì điều này có quan hệ đôi chút đến muội muội của hắn, nếu hắn nói như thế thì thế nào muội muội cũng bị thằng nhóc kia chán ghét. Hắn đã sớm có chuẩn bị câu trả lời nếu như đối phương hỏi làm sao mà biết hắn đi Nam thành, An Ổn cũng không thể ngờ câu trả lời của mình lại trùng hợp với suy đoán của Hướng Nhật. Trên thực tế, hắn cũng có cái nghi vấn muốn đối phương lý giải, bởi vì vấn đề này hắn đã cùng người trong nhà suy đoán mấy lần, cuối cùng cũng không có ai dám xác định chính xác trăm phần trăm, hiện tại An Ổn cảm thấy phải hỏi trực tiếp đối phương:
- Ta cũng đang rất tò mò, lão đại đời trước của "Bạch Hổ hội" có quan hệ gì với ngươi?
- Hắn có thể xem là anh họ của tôi.
Hướng Nhật biết An gia thế lực rất lớn cho nên hắn cũng không thể dùng thân phận “anh trai” để che giấu, bởi vì làm thế rất dễ bị vạch trần. Hơn nữa, câu trả lời của hắn cũng không có khẳng định như vậy, tương lai có bị phát hiện cũng có thể tìm cách né tránh.
- Anh họ? Xem ra có quan hệ huyết thống khá gần.
An Ổn cũng không biết trong đầu đối phương đang nghĩ gì,
đồng thời cũng có chút kinh ngạc, bởi vì những gì hắn đoán cũng tương tự như vậy:
- Có cần ta giúp ngươi một chút không?
- Không cần.
Hướng Nhật hiểu được mục đích của đối phương “giúp một chút” có ý gì, phỏng chứng hắn nghe xong “quan hệ” của mình cùng lão đại trước kia của “Bạch Hổ hội” nên muốn ra tay giúp mình đối phó “Thiên Hồ bang”. Nhưng Hướng Nhật cũng không thích bị mắc nợ người khác, huống chi… Hướng Nhật cũng không muốn nhờ người khác giúp mình trả thù:
- Thù của "tôi", tôi thích "tự mình" giải quyết.
An Ổn không hiểu được ẩn ý của đối phương, chỉ biết đối phương sẽ vì “anh họ” của mình mà trả thù, nếu đối phương nói như vậy, hắn cũng không cần phải đi làm kẻ ác, dù sao mấy tên kia hiện tại cũng coi như là thủ hạ của hắn, nhưng hắn vẫn nói:
- Nếu như ngươi cần, lúc nào báo thù thì cứ nói cho ta một tiếng.
Ngụ ý tất nhiên là muốn giúp đỡ cho Hướng Nhật.
Nhưng Hướng Nhật chỉ cười cười từ chối, thế này mà gọi là đại nhận vật hay sao trời? Đem mạng thủ hạ vì mình liều mạng giao vào trong tay người khác cũng không thèm cân nhắc tí nào!
Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện của Hướng Nhật, hắn rốt cuộc cũng biết được bộ mặt thật của “Bàn Long hội”, xem ra nếu tránh được thì cũng không nên xung đột với chúng làm gì, mặc dù hắn đối với “Bàn Long hội” không có mấy hảo cảm, nhưng khi biết được nhạc phụ tương lai chính là người đứng phía sau chống lưng, Hướng Nhật cũng không muốn truy cứu nữa, sự đụng chạm trước kia coi như hiểu lầm, chỉ cần bọn họ không chọc đến mình thì cái này có thể lượng thứ. Nghĩ tới đây, tâm tình của Hướng Nhật cũng thoải mái một chút:
- Nhạc phụ đại nhân đúng là có hứng thú với quyền lực a.
An Ổn sắc mặt vẫn như cũ, ngược lại cũng có thâm ý đáp lời:
- Nếu như ta nói cho ngươi biết, hoạt động lần này là do "cấp trên" cho phép, vậy ngươi có tin không?
- Cấp trên?
Hướng Nhật cũng không đơn thuần nghĩ rằng đối phương nói tới “cấp trên” của An gia chính là tổ chức thần bí kia, khi nói về “cấp trên” chính là điều cấm kỵ, nhưng Hướng Nhật cũng không muốn vạch trần ra. Đối với chuyện này hắn vẫn có chỗ không hiểu, “cấp trên” nào mà lại ra lệnh cho cấp dưới làm như vậy chứ?
Thấy vẻ mặt Hướng Nhật có chút nghi hoặc, An Ổn như cũ không nhanh không chậm nói:
- Ngươi hẳn biết, xã hội đen thì cấm không được, có mấy tên chỉ suốt ngày hô đánh hô giết, chi bằng đặt dưới sự quản lý của “cấp trên”, như vậy ít ra sẽ không xảy ra những truyện tày trời khó xử.
- Đúng vậy!
Hướng Nhật biểu lộ sự đồng ý, đồng thời hắn cũng hiểu được cái khổ tâm của “cấp trên” kia, khó trách nhạc phụ tương lai lại đứng sừng sững ở Bắc Hải mười năm mà không bị đánh gục, nguyên nhân là đã sớm bị “cấp trên” chiêu hàng. Hiểu rõ rất nhiều chi tiết trước kia mình không nghĩ ra, Hướng Nhật cũng không muốn cùng tên An đại ca này dây dưa mãi, trực tiếp hỏi:
- Ông anh hôm nay tới không phải chỉ muốn nói cho tôi biết chuyện này thôi chứ? Hình như còn vấn đề chính chưa nói, cuối cùng kẻ muốn hại Tâm Tâm là ai?
An Ổn sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Chuyện này có chút phiền phức, thế lực của đối phương cũng không đơn giản, ngươi có biết không? Tên bác sĩ giả bị bắt ở bệnh viện trưa nay cũng là một tên có dị năng.
- Hả?
Hướng Nhật có chút kinh ngạc, không ngờ hắn tùy tiện bóp ngất một người mà tên đó lại là dị năng giả. Đồng thời hắn cũng biết, cái loại mà dám phái cả dị năng sát thủ như vậy, thì đối phương có thế lực cũng không kém gì phía của tên đại ca lập dị. Hơn nữa hắn cũng có chút tò mò, cái tên kia cuối cùng có năng lực chó chết gì, sao lại bị mình bóp một cái đã bất tỉnh như vậy, điều này cũng quái lạ?
- Tên kia có dị năng gì?
- Thân thể hóa kim loại!
An Ổn vừa nói xong, lại thâm trầm nhìn thoáng qua đối phương nói:
- May mà tốc độ của ngươi rất nhanh, nếu không… thì phiền phức to.
Phiền phức to? Hướng Nhật cười cười, cho dù đối phương là loại kim loại tốt như thế nào thì hắn cũng biến kẻ đó thành một khối phế liệu, thậm chí là bột kim loại.
- Sau đó thì sao? Có điều tra được thế lực của đối phương ở đâu không?
Vấn đề này mới chính là vấn đề Hướng Nhật quan tâm.
- Cụ thế vị trí còn chưa xác định rõ lắm, chỉ biết trong xó xỉnh nào đó của Nam thành.
Nói tới đây, An Ổn ánh mắt lạnh lẽo nghĩ thầm: Thật không ngờ, cái đám mình vốn không coi ra gì kia lại có thế lực như vậy…
Hướng Nhật nhất thời có chút bất mãn:
- Đây không phải chính là tin xấu ngươi muốn nói đó chứ?
- Đương nhiên không chỉ có như vậy.
An Ổn dường như đang hưởng thụ dáng vẻ lo lắng của đối phương:
- Lại nói tiếp, nó cũng có thể cùng anh họ của ngươi có chút quan hệ…
- Quan hệ gì?
Hướng Nhật vội hỏi, trong lòng mơ hồ bắt đầu có đáp án, đám người kia… không phải là đám người đứng sau mà sai khiến thủ hạ phản bội mình chứ, đồng thời cũng là bọn chế tạo ra A8? Tới bây giờ, Hướng Nhật vẫn đang điều tra thế lực đứng sau bức màn, nhưng đáng tiếc thu hoạch của hắn cũng không lớn, bởi vì đối phương trốn thực sự quá kỹ. Hắn lúc đầu sai Hầu Tử đi điều tra “Ngạ lang bang” cũng bởi vì chuyện này. Tuy nhiên khi hắn biết bang hội của trùm buôn thuốc phiện Ba Khắc đứng sau chuyện này thì hắn không muốn đàn em theo dõi tiếp để tránh nguy hiểm cho bọn chúng, cho nên đầu mối cũng bị cắt đứt. Nhưng bây giờ lại có manh mối tin tức của đối phương, Hướng Nhật làm gì mà không kích động cho được?
An Ổn bình tĩnh nói tiếp:
- Từ trong miệng gã dị năng kia biết được, lúc đầu, chính là tổ chức của hắn xui khiến thủ hạ của anh họ ngươi phản bội. Hơn nữa…
An Ổn dừng một chút, tiếp theo lời nói cũng biến đổi, thanh âm trở nên trầm thấp:
- Bọn họ đang chế một loại thuốc có tác dụng làm cho dị năng của dị năng giả bị mất đi trong nháy mắt, đương nhiên, đồng thời bọn họ cũng có thuốc giải, cho nên bọn họ đã khống chế rất nhiều dị năng giả trong tay. Tên bác sĩ giả trong bệnh viện trưa nay chính là một trong đám dị năng đó. Đáng tiếc hắn cũng vừa mới gia nhập tổ chức không bao lâu, và chỉ dùng điện thoại liên lạc với tổ chức, cho nên hắn không biết vị trí cụ thể ở đâu, chỉ biết ở tại khu thành Nam.
Khu thành Nam? Hướng Nhật trong lòng cười khổ, chuyện khác chưa nói, khu thành Nam lớn như vậy, cũng là nơi hỗn độn nhất Bắc Hải, muốn tìm người giấu mặt không phải là mò kim đáy biển hay sao, thậm chí so với mò kim đáy biển còn khó hơn nhiều.