Nhã Lan đang ngồi trong phòng xem phim Hàn Quốc, thấy cảnh nữ chính ngồi một mình khóc lóc thương nhớ người tình mà cũng muốn khóc theo, bỗng dưng nàng nhớ đến Diệp tiểu thư, phải chăng chị ấy cũng đang nhớ thương ai? Nghĩ vậy Nhã Lan cầm ngay cái điện thoại và gọi cho Quỳnh Hoa. Đầu dây bên kia phát ra một giọng nói vui tươi, trong sáng khác hẳn bình thường:
- Alo, chị nghe này Nhã Lan.
Nhã Lan nhận ra thay đổi của Quỳnh Hoa, nhưng vẫn hỏi:
- Chị ổn chứ? Hồi sáng em thấy chị khóc, là nhớ thương người tình à?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói hốt hoảng kèm xấu hổ:
- Tiểu quỷ em thật thông minh. Đúng là chị đang nhớ một người nhưng không biết người ta có nhớ chị không?
Nhã Lan nhí nhảnh hỏi:
- Là ai mà khiến Diệp cô nương phải tương tư nhỉ?
- Chuyện này nghe điên khùng lắm cưng à. Tốt nhất em không nên biết.
Nhã Lan quyết không bỏ cuộc, nàng hỏi:
- Điên khùng như thế nào?
Quỳnh Hoa yên lặng suy nghĩ, không biết có nên nói cho Nhã Lan biết không, mà cô ấy biết thì cũng chả giải quyết được cái gì, chuyện này mình phải tự lo thôi. Nàng cười và nói:
- Như là thổi linh hồn vào những cỗ máy, biến chúng thành con người vậy.
Nhã Lan phản bác:
- Máy móc là máy móc nếu biến chúng thành con người thì cần gì phải tạo ra máy móc?
- Đúng vậy, nhưng nhờ có con người mà có máy móc, nhờ có linh hồn mà con người có thể biến đổi thành người khác. Em tin trên đời có linh hồn không?
Nhã Lan lắc đầu, phản ứng quyết liệt:
- Em là nhà khoa học mà chị, làm sao có thể tin vào những chuyện tào lao ấy được. Chị có khỏe thật không đấy, hôm nay nói chuyện nghe kỳ quá à.
Quỳnh Hoa lại cười, bảo rằng:
- Đây mới chính là chị, vui tươi, hào phóng. Tối rảnh không đi shopping đi cưng.
Đầu dây bên kia kinh ngạc hét lớn:
- Thật hả chị? Vậy em đi liền.
- Tốt, vậy lát nữa gặp cưng ở Solana nha.
Nàng cười tươi rồi kết thúc cuộc gọi.
***
Tú Linh đang ngồi luyện công trong phòng luyện kiếm, thả hồn vào những trận chiến ảo. Nhưng nàng có chút thất vọng về bản thân, những cuộc chiến mà nàng có thể nghĩ được nó quá bình thường, nàng muốn đột phá, muốn mạnh hơn cả mật giả cấp năm. Nàng chợt nghĩ đến sức mạnh niềm tin mà Hướng Quỳ nói. Rồi lại nghĩ đến những lời của pháp sư Neil, ông ta từng nói ở ngoài biển bắc có một hòn đảo mang tên Nga Mi, cũng là địa bàn của phái Nga Mi chứ không phải ở núi Nga Mi như mọi người vẫn thường nghĩ. Và Nga Mi phái có một môn kiếm thuật chí tôn tuyệt học mang tên Ngọc Nữ Kiếm Pháp. Mới đầu nghe nói nàng thật sự bị kích thích bởi nếu như giống trong truyền thuyết thì nó là loại kiếm thuật mang thuộc tính âm nhu, uyển chuyển, nhẹ nhàng rất thích hợp cho phái nữ và rất tinh diệu. Rồi nàng lại nghĩ kiếm thuật của mình đã đạt đến trình độ Võ Đạo, trong Võ Đạo lại phân ra Đạo, Hữu, Vô, tương ứng với mật giả cấp 4-5, 6 và 7. Nàng đã đạt đến cảnh giới của Đạo, như thể là chứa một kho tàng võ thuật tinh diệu trong cơ thể, uy trấn hoàn vũ không có điểm yếu. Ở trình độ này muốn đột phá thì bắt buộc phải để Võ Đạo dạy mình chứ vấn đề không còn nằm ở việc nàng đang học loại võ nào. Nói cách khác là nàng phải tự học lấy, phải sáng tạo ra chiêu thức của riêng mình mới gọi là Hữu, có nghĩa là thấm nhuần Võ Đạo, từ Võ Đạo mà tạo nên Võ Đạo - Hữu, khi đã thuộc làu làu Võ Đạo - Hữu rồi thì tự khắc không cần nghĩ đến chiêu thức nữa, mọi thứ sẽ biến chuyển dựa trên tình hình thực tế, đạt đến mức này chính là trình độ cao siêu bậc nhất của người luyện võ gọi là Võ Đạo - Vô, nghĩa là không có gì hết, không cần gì cả, tay không tấc sắt, thân không cần mảnh giáp vẫn có thể rời núi lấp biển, chiến thắng cả thiên binh vạn mã. Người trong giang hồ vẫn thường gọi là Phản Phác Quy Chân. Nghĩ một hồi Tú Linh cảm thấy quả thực mình cần phải có niềm tin, mình cần phải luyện kiếm với những đối thủ cao siêu hơn mình thay vì ngồi một mình ở trong phòng, mình cần phải rơi vào hoàn cảnh sinh tử mới mong đột phá, và rồi nàng nghĩ đến Soul, một làn hơi lạnh lẽo bỗng thổi vào làn da nàng. Soul, một đối thủ quá đỗi khủng khiếp, một con quái vật thật sự, một kẻ giết người không cần đến kiếm. Cô ta dùng lực lượng vô hình để tạo ra kiếm, và thanh kiếm ấy có thể cắt đứt mọi thứ, kể cả những kẻ sở hữu dị năng mà những đòn tấn công vật lý đều vô dụng.
Tú Linh đứng bật người dậy, tay vuốt ve thanh kiếm, ánh mắt long lanh, lần này nàng phải đấu với Soul và nàng sẽ thắng thay vì chuốc lấy thất bại như lần trước, và lần này nàng sẽ đạt cảnh giới mới.
***
Phần 2.
***
Tại trụ sở Cơ quan Tình báo Trung ương Hoa Kỳ một cuộc họp khẩn cấp đang diễn ra, mọi người ngồi quanh bàn tròn cùng nhìn lên màn hình để thấy những hình ảnh về cái chết của Zetsu Lied. Những gì còn sót lại chỉ là chín mảnh xác, trông thật ghê rợn. Hắn bỏ mạng tại khu rừng già của Istanbul, Thổ Nhĩ Kỳ. Cây cối xung quanh như bị thứ gì đó thổi bay, mặt đất trống trơn, chỉ có đất và máu, ngoài ra không còn gì khác, mọi thứ đều biến mất, không có tin tức, không có chứng cứ, hắn chết và không rõ nguyên nhân, không rõ thủ phạm.
Giám đốc Pompeo lên tiếng sau khi thấy mọi người bàn tán sôi nổi về sự hi sinh của một nhân viên mật:
- Lied đã hi sinh anh dũng và chúng ta chỉ có thể cầu nguyện cho anh ta. Hồi còn sống, anh ấy đã cống hiến vô số công lao cho tổ chức, bây giờ không có anh ấy đó là sự mất mát và là tổn thất lớn của tổ chức. Tôi muốn mọi người hợp lực cùng nhau tìm ra thủ phạm đã gây nên cái chết đau buồn này.
Một người lớn tuổi lên tiếng:
- Điều quan trọng Lied không phải người bình thường, cậu ta là một pháp sư bậc thầy, nếu có ai đó giết được cậu ta vậy kẻ đó là đối tượng cực kỳ nguy hiểm, có thể ảnh hướng đến sự tồn vong của Hoa Kỳ. Chúng ta cần phải tìm và tiêu diệt kẻ đó nếu không thế giới sẽ gặp nguy.
Một cô gái lên tiếng:
- Tôi hoàn toàn đồng quan điểm với ngài phó giám đốc.
Nam thanh niên ngồi đối diện cô gái nhăn mày, nói:
- Nhưng vấn đề chúng ta biết tìm kẻ đó ở đâu, làm thế nào, làm cách nào?
Một cậu nhóc khoảng mười lăm tuổi tặc lưỡi, đáp lại:
- Chuyện nhỏ, chẳng phải trước khi chết Lied đã bắt cóc một cô gái người Trung Quốc hay sao? Cứ điều tra cô ta thì sẽ ra hết thôi phải không các vị?
Nam thanh niên kinh ngạc hỏi, lần này tất cả mọi người đều trợn mắt tập trung nhìn cậu thiếu niên thiên tài công nghệ thông tin:
- Làm sao cậu biết hả Tech? Trong khi tất cả chúng tôi đều không biết gì.
Tech cười khinh thường, nói:
- Lied là một gã xảo quyệt, thông minh tuyệt đỉnh, lại có thể dịch chuyển tức thời, căn bản vệ tinh không thể theo dõi được, đến camera cũng khó lòng bắt được hình ảnh của hắn, nhưng không ngờ hắn lại bị một người chụp lại, và tôi đã dùng một thuật toán phức tạp nhằm tìm kiếm hình ảnh của Lied, chỉ cần tất cả các camera trên toàn cầu có kết nối internet thì sẽ có kết quả. Rất may tôi đã xâm nhập được vào điện thoại của kẻ đó, - Tech lấy điện thoại của mình gõ gõ vài cái thì những hình ảnh trên màn hình lớn đều bị thay thế bởi hình ảnh của Lied và cô gái không rõ lai lịch trước sự kinh ngạc của tất cả mọi người - Tuy nhiên điện thoại đã bị khóa ngay sau khi tôi vừa xâm nhập vào và sau đó chủ nhân của điện thoại đã hủy nó. Tất cả đều tại chủ nhân của chiếc điện thoại dùng phần mềm Avast antivirus, và thật trùng hợp khi virus tôi tạo ra lại bị tiêu diệt chỉ sau vài giây, đây là một sự sỉ nhục không thể tha thứ. - Tech đập mạnh tay xuống bàn càu nhàu.
Ngài giám đốc cũng bực tức không kém:
- Đúng là một sự sỉ nhục lớn đối với nước Mỹ. Tại làm sao cả cái nước Mỹ tìm mãi mới ra được một thiên tài như cậu mà lại để dễ dàng bị hạ ngục chỉ sau vài giây, bọn Avast là cái quái gì mà tài giỏi đến thế? Không bao giờ, chúng ta không thể chấp nhận sự thật phũ phàng như vậy được.
Cô gái trẻ lại lên tiếng, cô ta là giám đốc Sở Mật vụ Quốc gia, tính tình gió chiều nào xoay chiều ấy:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ngài giám đốc. Cậu dù gì cũng là director of Science & Technology, một thiên tài thế giới như cậu tại sao lại có thể thua một cách thảm bại, ê chề nhục nhã như vậy được?
Nam thanh niên ngồi đối diện cô gái lập tức phản ánh, anh ta là tổng cố vấn, thường xuyên càu nhàu, soi mói, trách móc, đặt ra những câu hỏi hóc búa, phi lý:
- Avast là phần mềm bảo mật đỉnh cao, nó tự tạo ra chương trình diệt virus ngay khi phát hiện chủng virus mới với tốc độ không tưởng. Nhưng Tech lại thất bại thì đúng là quá nhục nhã cho cái tổ chức này. Tại làm sao cậu không tạo ra một virus biến đổi nhỉ? Dù sao thì cái trí thông minh nhân tạo cậu còn viết được, chẳng lẽ cái chương trình đơn giản như vậy mà cũng không viết ra được!
Một ông già khác lên tiếng, người này là giám đốc Phòng Đối ngoại, suy nghĩ rất táo bạo:
- Chuyện không đơn giản như nói đâu Stephen. Theo tôi thấy cứ ném nguyên quả bom vào trụ sở Avast là xong thôi mà.
Tech liền phản ánh dữ dội, giọng nói dữ dằn:
- Tôi tuyên bố sẽ đánh sập Avast chỉ sau năm phút!!! Các người cứ chờ đấy...
Nói xong cậu ta hừ một cái thật lạnh lùng rồi bước vội ra về. Pompeo vội nói với theo:
- Ơ, thế còn cái hình thì sao? Chúng tôi biết làm thế nào?
Cậu ta bước đến ngưỡng cửa, quay lại cằn nhằn trước khi đóng sầm cửa lại:
- Hừ, mấy người tự lo đi!!!
Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng không ai nói gì, cậu ta thật sự tức giận. Mà không tức cũng không được, đường đường là một tiến sĩ thiên tài công nghệ mà lại thua một cái phần mềm thì ai mà không tức. Giờ thì Avast sập là cái chắc, mọi người ở đây ai cũng biết tài năng của cậu ta phi thường như thế nào, còn nhớ lần trước khi đặt chân đến CIA, mọi người hỏi cậu ta: “Cậu có tài cán gì?” Cậu ta im lặng bước đến mượn cái máy cùi bắp của một nhân viên, tay nhanh như máy gõ một loạt ký tự thì chỉ chưa tới một phút toàn bộ hệ thống của CIA trên toàn cầu liền rơi vào tình trạng mất kiểm soát và bị cậu ta chiếm quyền điều khiển. Nếu cậu ta nói cần đến năm phút vậy nghĩa là Avast thật sự quá đẳng cấp rồi.
***
Trên thế giới này có một hòn đảo thần kỳ nằm trong eo biển Manche gần biên giới nước Anh, là nơi đang tiến hành cuộc họp quan trọng của Thập Thánh Pháp Sư. Đây là nơi mà không có một thứ thiết bị khoa học nào có thể nhìn ra hoặc chạm vào, chỉ có duy nhất ma thuật mới tìm ra được. Đó là một hòn đảo tuyệt đẹp, cây cối vây quanh một vùng chỉ toàn hoa và cỏ, chim chóc, muôn thú sống hòa thuận bên nhau, ở giữa đảo là một hồ nước trong sáng in màu xanh lơ của bầu trời. Trên mặt hồ có những viên pha lê hình tam giác ngược, lấp lánh bảy sắc cầu vồng. Có tất cả mười viên lơ lửng xếp thành một vòng tròn, mỗi viên cách nhau khoảng hai thước. Các pháp sư đều đã đứng trên mặt của mỗi viên pha lê và mọi người đều hướng về viên pha lê sáng chói lóa nhất, những viên pha lê này đều phản ứng với năng lượng phép thuật, ai có năng lượng cao hơn thì sẽ sáng hơn, và người sáng nhất cũng chính là Đại Thánh Pháp Sư, nhưng hôm này Đại Thánh không tới, chỉ có Nhị Thánh và người đứng ở viên đá ấy chính là Nhị Thánh Harvey Hughes. Ông ta giống như một tảng đá không hề bị hao mòn theo năm tháng dù tuổi tác cũng phải đến hơn 20 thiên niên kỷ. Dù tuổi già nhưng thân hình chẳng khác nào một người đàn ông đứng tuổi tứ tuần. Bên hông dắt theo một thanh kiếm, trên vai có một con quạ đang đậu, toàn thân mặc áo vải giản dị, khắp người tỏa ánh hào quang ngũ sắc trông như một vị thánh. Ông ấy từ tốn chậm dãi nói với mọi người:
- Hôm nay Đại Thánh không tới được vì ông ta đang ở đâu đó trong Thiên Hà và đang bận giao du với những người bạn ngoài Vũ Trụ. Cuộc họp hiện tại tôi xin thay mặt làm chủ trì để phổ biến một vấn đề rất không tốt đối với pháp sư chúng ta. Chuyện này chính là chuyện liên quan đến Tứ Thánh Neil, tôi biết ông là một người tài giỏi nhưng lại thảm bại dưới tay một gã thiếu niên, đã vậy còn đại bại chỉ với một đòn, sự thật này là một nỗi nhục đối với dòng dõi pháp sư. Chuyện này tuyệt đối không thể để yên, dù cậu thiếu niên kia có là gì thì chúng ta cũng phải dạy cho hắn một bài học, nếu không sợ rằng những tháng ngày sau chúng ta sẽ bị bọn thần kinh cả ngày lảm nhảm kinh Thánh chế giễu đến tức chết mất.
Tứ Pháp sư vô cùng tức giận, càu nhàu:
- Tôi rất lấy làm tiếc, chỉ là trong lúc đau buồn trước cái chết của đệ tử mà để mất kiểm soát cảm xúc, thế nên mới thảm bại như vậy.
Đại Thánh lắc đầu:
- Hắn thật sự mạnh đấy, theo ta được biết thì sức mạnh của hắn là lực lượng nguyên thủy của con người. Ta cũng không ngờ trên đời lại có kẻ dùng lực lượng đạt đến mức phá được hàng dào xây nên từ ma pháp hệ mộc của ông, nó còn cứng hơn cả bê tông cốt thép mà.
Thập Thánh nói xen vào:
- Chuyện này cũng không nên để tâm nhiều, cũng không cần nhiều người nhúng tay vào, kẻo thiên hạ lại bảo chúng ta ỷ đông hiếp bé. Tôi thấy nên để Tứ Thánh và tôi tới thách đấu với cậu ta là thích hợp nhất.
Đại Thánh phân vân nghĩ một lát, rồi bảo:
- Ta vẫn nghĩ lần này nếu chúng ta thua thì sẽ rất mất mặt, hay là cứ để Tam Thánh đi cùng, nếu cần thiết thì hãy ra tay.
Tam Thánh liền hưởng ứng, cười ha hả:
- Tưởng gì, đánh nhau thì tôi khoái lắm. Mấy ngày nay luyện quyền phá nát mấy chục quả núi mà chả sướng tay gì cả, hôm nay được đánh với một gã mạnh thì tuyệt, rất tuyệt!
Tam Thánh là một pháp sư trẻ tuổi nhất trong nhóm, nếu không muốn gọi là trẻ trâu, xuất thân từ một đầu gấu đường phố, sở trường của anh ta là đánh lộn. Tính tình thẳng thắn, nói nhiều hơn làm, nhưng ma thuật tăng cường cơ bắp của anh ta rất đáng để mọi pháp sư phải kính nể.
Thập Thánh thì ngược lại hoàn toàn, ông ta rất già nua, da nhăn nheo, tay chân lập cập, người cao chỉ hơn một thước rưỡi. Ma thuật đỉnh cao của ông ta là làm chủ từ trường của vạn vật. Có một lần trời mưa rất to nhưng ông ta không mang áo mưa thế là ông ta khiến những hạt mưa đứng yên, rồi chậm chạp đi qua chúng, đến khi ông ta thả những hạt mưa rơi xuống thì chẳng khác nào một cơn sóng thần nhỏ đổ ấp xuống thị trấn, nhưng rất may là không có thiệt hại.
Rồi còn một chuyện từ rất lâu, khi ông ta ngồi thuyền đi trên biển, nhưng vô tình làm rớt chiếc vòng cổ dành tặng vợ, thế là ông ta rất lo lắng vội nâng cả một vùng biển bao gồm tất cả tàu thuyền, sinh vật... đồng thời dùng từ trường cô lập vùng biển đó và nhảy xuống đáy biển sâu hàng cây số lúc này chỉ còn lại cát để tìm cho ra chiếc vòng cổ.