Ăn xong bữa cơm trưa do Lão Lỗ Đức tự tay nấu, hai người cùng quay trở về khách sạn.
Trên đường về, Phương đại thư ký cũng giải thích nguyên nhân hôm nay tại sao nàng đến quán đó ăn trưa. Theo như nàng nói thì nàng muốn gặp một người - tên là Tố Kiền Hồng - một người đồng hương mà nàng đã gặp khi vô tình đến quán này ăn mấy tháng trước. Lần đó nàng đang ăn cơm thì gặp phải một đám côn đồ đến quán quậy phá, nàng bị chúng trêu chọc. Vì bị trêu chọc ăn không vô thế là Phương đại tiểu thư tức khí cầm cái đĩa ném qua, xui xẻo cho gã thủ lĩnh của đám côn đồ với bộ tóc trên đầu giống cây chổi, đầu hắn bị đĩa ném trúng lủng một lỗ khiến cho hắn nổi điên cầm gậy đánh nàng. May là có Kiền Hồng bên cạnh thay nàng đỡ một gậy đó, cũng vì vậy trên trán cô ta có một vết thương dài mấy centimet tới khóe mắt, máu chảy bê bết đầy mặt. Tên đầu chổi thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy thì tưởng mình gây ra án mạng nên vội vàng bỏ trốn.
Mặc dù được cấp cứu kịp thời nhưng trên trán cô gái tên là Kiền Hồng đó vẫn có một vết sẹo mờ. Phương Oánh Oánh vì thế vẫn tự trách bản thân không thôi, mỗi lần nàng đi công tác tới Pháp đều tới thăm cô ta. Sau khi Hướng Nhật biết chuyện này thì hận đã không xuống tay nặng hơn với tên đầu chổi cái tội cợt nhả đùa bỡn cô nàng thư ký ngực bự của mình.
- Này, huynh đệ, có muốn sang phòng mình ngồi một lát không?
Khi tới trước cửa phòng, Hướng Nhật gọi với sang nữ thư ký.
- Không cần, ta ăn hơi no, cần phải tập một chút cho nó tiêu hoá.
Phương Oánh Oánh bây giờ cũng không khách khí nữa, mỉm cười nói.
Ánh mắt Hướng Nhật có chút mờ ám:
- Tốt thôi, xem ra tôi đành một mình thuởng thức bộ phim “đặc sắc” này vậy.
Phương Oánh Oánh lập tức hiểu ra bộ phim “đặc sắc” của đối phương là phim gì, thế nhưng nàng tảng lờ mặt tỉnh bơ bình tĩnh nói:
- Vậy ngươi cứ từ từ mà thưởng thức một mình đi, nhưng nên cẩn thận đó, xem nhiều không có lợi cho thân thể đâu.
Nói xong, nàng liền đẩy cửa đi vào phòng, chẳng thèm để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của nam nhân phòng đối diện.
Hướng Nhật lắc lắc đầu, trong lòng hắn hơi cảm thấy ức chế với mối quan hệ hiện giờ của hai người. Hắn lấy chìa khoá mở cửa, đang chuẩn bị đi vào thì từ trong phòng đối diện truyền ra một tiếng hét sợ hãi, hắn lập tức phóng sang.
- Cô làm sao vậy?
Khi thấy trong phòng chỉ có một mình cô nàng, Hướng Nhật mới thở phào một hơi.
- Có người đã lục đồ của ta.
Phương Oánh Oánh đang cầm một cái túi nhựa trên tay. Hướng Nhật có thể nhận ra đó chính là cái túi mà hắn xách hộ nàng khi ra ngoài mua sắm ngày hôm qua.
- Cô chắc chứ?
Ánh mắt Hướng Nhật chợt loé lên, đối phương tìm đến cửa nhanh vậy sao? Đồng thời hắn cũng sờ thử mấy thứ đồ trong túi. Không cần nghĩ cũng biết phòng hắn đã bị lục qua, cũng may hắn có thói quen mang những thứ quan trọng theo người, nếu không ngộ nhỡ cuốn sổ màu xanh kia bị lấy đi thì chắc hắn phải nhẩy lầu mất.
- Chắc chắn mà!
Phương Oánh Oánh nhất thời cũng không còn quản việc ngại ngùng hay không, lấy từ trong túi món đồ mà nàng mua hôm qua, đó là một chiếc áo nịt ngực màu hồng viền đen:
- Hôm qua ta để nút thắt hướng xuống dưới, nhưng ta vừa mới kiểm tra lại thì phát hiện nút thắt bây giờ hướng lên trên. Hơn nữa......
Nàng đi tới cạnh cửa, nhặt lên một tờ giấy rơi trên mặt đất:
- Khi đi ra ngoài, ta lấy tờ giấy này kẹp cửa, dấu hiệu mũi tên hướng ra phía ngoài, nhưng khi trở về lại phát hiện nó hướng vào trong, lúc đầu ta còn tưởng là mình nhớ lầm , nhưng khi ta kiểm tra lại những thứ khác thì cũng phát hiện vị trí của chúng đều không giống như cũ.
Hướng Nhật suy nghĩ một chút rồi nói:
- Xem ra chỗ này không thể ở lâu được, chúng ta mau rời đi thôi.
- Tại sao? Chuyện này chúng ta có thể nói với người phụ trách của khách sạn. Trong khách sạn có trộm mà chúng ta phải tự gánh chịu hay sao?
Vừa nghe Hướng Nhật nói phải rời đi, Phương Oánh Oánh rất không hài lòng vội phản đối.
- Vấn đề không phải là có trộm hay không, mà vấn đề là chúng ta ở chỗ này không còn an toàn nữa... Biết tôi quen vị nữ hoàng đó như thế nào không? Đó là do tôi cứu nàng ấy thoát khỏi mấy lần ám sát, cho nên kẻ chủ mưu đằng sau đám sát thủ chắn chắn hận tôi thấu xương, cô đi theo tôi cũng sẽ bị bọn chúng nhắm vào luôn.
- Sao ngươi có thể biết bọn họ sẽ nhắm vào ta? Ta thấy thực ra trong lòng ngươi chỉ mong được ở với Đặc Lỗ tiểu thư.
Phương Oánh Oánh cười lạnh nói.
- Chỉ còn cách nói thẳng cho cô biết, kẻ chủ mưu chính là cái tên thân vương chó má gì đó mà chúng ta thấy hôm qua đó. Hắn đã thấy cô rồi, liệu hắn có thể bỏ qua cho cô sao?
- Làm sao ngươi biết được hắn là kẻ chủ mưu? Hơn nữa nếu đã biết sao hôm qua ngươi không bắt hắn lại?
Hướng Nhật gần như muốn phát điên:
- Đừng có hỏi nhiều như vậy được không? Nếu là huynh đệ thì mau đi theo tôi.
- Nếu là huynh đệ thì ngươi hãy ở lại cùng ta.
Nữ thư ký cũng không hề chịu kém.
Hướng Nhật không biết làm thế nào đành nói:
- Được rồi, tôi sẽ giải thích kỹ cho cô...
Câu nói của hắn bất ngờ bị tiếng cửa phòng mở ra cắt đứt. Hắn liếc mắt nhìn ra thì thấy một nhân viên phục vụ của khách sạn đang đẩy một xe thức ăn đi vào. Hướng Nhật cất tiếng chặn nhân viên kia lại:
- Thật là ngại, hình như anh đưa nhầm phòng rồi.
- Thật không?
Đối phương sửng sốt, làm ra vẻ ngơ ngác hỏi:
- Đây không phải phòng 5006 sao?
- Đây là phòng 5009, anh đưa nhầm phòng rồi!
Mắt Hướng Nhật chợt loé lên một đạo tinh quang, mặc dù đối phương diễn trò y như thật nhưng hắn vẫn nhìn ra được một sơ hở nhỏ. Nhân viên của khách sạn năm sao mà lại có thể phạm một sai lầm vớ vẩn như thế này sao?
- À, vậy thật xin lỗi quý khách, đã làm phiền ngài rồi!
Đối phương vừa nói vừa đẩy xe thức ăn đi ra, chuẩn bị rời đi.
Thế nhưng Hướng Nhật lại nói:
- Không cần đâu, nếu đã đưa đến rồi thì cứ để lại đây đi, dẫu sao tôi cũng đang đói bụng. Tôi nghĩ chắc anh cũng có thể đem một phần ăn khác cho vị khách ở phòng 5006 chứ?
- Dạ được. Nếu quý khách muốn dùng trước, vậy xin mời.
Trong mắt đối phương hiện lên một tia vui mừng, lập tức đẩy xe thức ăn trở vào trong, không chú ý tới Hướng Nhật đang nhìn hắn một cách âm độc.
Bây giờ, ngay cả Phương Oánh Oánh cũng biết giữ im lặng, nàng cũng đã ý thức được vấn đề, trước không nói nhân viên phục vụ kia có thể nhầm phòng hay không, nhưng chỉ cần hành động này của hắn cũng đã làm cho nàng có sự đề phòng. Khách sạn năm sao tuyệt đối không vì ý muốn bất chợt của bất kỳ vị khách nào mà lại chuyển đồ ăn như vậy, cho nên cái gã này rất đáng nghi, không chừng hắn chính là tên trộm đã vào phòng khi nãy. Vừa nghĩ tới món đồ cá nhân của mình bị tên đàn ông chạm qua thì trong lòng nàng bỗng nổi lên một cảm giác độc ác, quyết định nhẫn tâm để mặc cho gã khốn này bị lưu manh xử lý.
Mà gã nhân viên phục vụ vóc dáng nhỏ bé kia dường như cũng không để ý tới việc mình vừa để lộ một sơ hở lớn như vậy. Hắn đẩy xe thức ăn vào rồi nói:
- Mời hai vị dùng bữa!
Rồi xoay người bước ra không hề đề phòng, hắn liền bị lưu manh bên cạnh tóm gáy. Sau đó lưu manh đóng sầm cửa lại.
- Nói, ai phái mày tới?
Hướng Nhật lạnh lùng hỏi, sát khí bức người.
- Ta......
Người kia ra sức giãy dụa, nhưng không ngờ sức lực của đối phương lại lớn như vậy, dù giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra.
- Không nói tao sẽ vặn gãy cổ mày!
Hướng Nhật gia tăng lực tay, có thể nghe thấy tiếng những khớp xương cọ vào nhau kêu “rạo rạo”.
- Đừng làm vậy!
Phương Oánh Oánh ở bên cạnh có lẽ không chịu nổi âm thanh rợn người đó vội kêu lên. Trong mắt nàng đó chỉ là một tên trộm vặt mà thôi, đâu cần phải đến mức giết người như vậy?
- Cô không hiểu!
Hướng Nhật nhìn nàng, đột nhiên liếc nhìn bàn thức ăn được phủ khăn trắng, trong lòng chợt động:
- Oánh Oánh, lật tấm khăn phủ đó ra.
Mặc dù không hiểu tại sao hắn lại bảo nàng làm vậy như Phương Oánh Oánh vẫn lật tấm khắn lên, chỉ thấy trên bàn có bày mấy món ăn kiểu Pháp như gan ngỗng chiên, dồi, còn có một đĩa tôm hùm... nhưng cũng không có thứ gì đáng nghi ngờ.
Nhưng Hướng Nhật lại nhìn ra điểm khác thường, món tôm hùm đáng lẽ không cần dùng đến cái đĩa lớn như vậy, hơn nữa vị trí sắp xếp cũng có chút kỳ quái, tựa như có chút cao thấp bất thường.
- Hãy nhấc đĩa tôm hùm ra.
Hướng Nhật vừa nói xong thì cảm thấy gã phục vụ trong tay giãy dụa kịch liệt hẳn lên.
Phương Oánh Oánh cẩn thận nhấc cái đĩa lên, vừa nhìn vào nàng thiếu chút nữa đã hét toáng lên, bởi vì bên dưới cái đĩa không ngờ lại là một khẩu súng ngắn đen ngòm.
Ánh mắt Hướng Nhật càng thêm lạnh lẽo khi thấy trên đầu khẩu súng có lắp ống giảm thanh:
- Bây giờ mày cũng nên nói cho tao biết là ai phái mày tới chứ? Không nói mày chết chắc!
- Không cần hắn phải nói, cứ để ta nói đi.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói bằng tiếng Anh.
Trong mắt Hướng Nhật thoáng một tia kinh ngạc, chẳng lẽ không phải do tên kia phái tới sao? Hay vì cuốn sổ nhỏ màu xanh? Nhưng hắn lập tức khôi phục lại như bình thường, buông gã phục vụ trong tay ra, chộp lấy khẩu súng trên bàn rồi lui lại hai bước, che trước người nữ thư ký.
- Hướng tiên sinh không cần phải căng thẳng như vậy.
Người đi vào là một gã thanh niên da trắng khoảng chừng ba mươi tuổi cùng với mấy gã đô con theo sau:
- Thực ra lần này ta chỉ muốn đến để lấy lại một thứ mà chúng ta bị mất, chỉ cần anh chịu giao ra đây, ta nghĩ chúng ta vẫn có thể làm bạn bè.
- Thật ngại quá, tôi không hiểu ông đang nói cái gì.
Hướng Nhật bình tĩnh nói, trong lòng bắt đầu ước đoán thực lực của đối phương. Mấy tên đô con ở phía sau không đáng để ý, nhưng từ trên người gã thanh niên đối diện này, hắn cảm thấy được nguy hiểm. Đương nhiên, một mình bản thân hắn thì không ngại, nhưng điều khiến hắn lo lắng chính là nữ thư ký ở sau lưng, chỉ cần hắn bị cầm chân một lát thì cô nàng chắc chắn sẽ bị đối phương khống chế.
- Hướng tiên sinh còn muốn giả bộ với ta sao?
Gã thanh niên da trắng cười lạnh, sau đó cầm lấy tay vịn của xe thức ăn bóp mạnh, chỉ thấy trên tay vịn bằng sắt đã hiện lên năm vết ngón tay khá sâu. Gã thanh niên lúc này mới nói tiếp:
- Mặc dù Hướng tiên sinh anh rất có năng lực, nhưng anh liệu có thể bảo đảm an toàn cho cô gái sau lưng không?
- Ông đang uy hiếp tôi đấy à?
Hướng Nhật thấy hơi căng thẳng, đây là lần đầu tiên hắn đụng phải địch thủ có thể lấy tay bóp lõm đồ vật bằng kim loại như hắn, nhưng trong lòng hắn cũng có chút khinh thường, đối phương vừa rồi rõ ràng đã dùng hết toàn lực, bàn tay vẫn đang run lên nhè nhẹ, nếu như là mình ra tay dùng hết toàn lực thì cũng không biết tay vịn kia sẽ ra như thế nào nữa, nhưng có thể khẳng định lực lượng của gã trước mặt này kém mình không ít. Hướng Nhật nhớ "đời trước" của mình có thể đấm một cây gậy sắt to như bắp chân nát bét ra, mà hiện tại mặc dù không rõ bản thân có thể đạt được đến trình độ nào. Hiện tại bản thân có hai “linh hồn" chồng lên nhau, Hướng Nhật phát hiện sức mạnh bây giờ còn tăng lên vài phần so với “đời trước", còn rốt cuộc là tăng mấy lần thì phải thử một chút mới biết được.
- Cứ coi như là ta đang uy hiếp anh đi.
Gã thanh niên da trắng nói tiếp:
- Hướng tiên sinh, có một số thứ nếu giữ sẽ không tốt đẹp gì. Chỉ cần anh giao nó cho ta, ta có thể đảm bảo sự an toàn của anh và bạn gái.
- Thật vậy sao?
Hướng Nhật đương nhiên không ngu đến mức đi tin vào cái lời hứa vớ vẩn đó. Thứ đồ quan trọng như thế này, đối phương căn bản không có khả năng bỏ qua cho bất cứ ai từng tiếp xúc qua, cho dù người đó không biết nội dung bên trong nhưng vẫn phải giết người diệt khẩu:
- Có điều quả thật tôi không cầm thứ gì đó, mà những gì ông nói tôi lại càng không hiểu.
- Vậy là Hướng tiên sinh không muốn hợp tác sao?
Giọng điệu của gã thanh niên da trắng trở nên lạnh lẽo.
- Không phải là không muốn hợp tác, mà căn bản là tôi không biết ông đang nói cái gì.
Hướng Nhật giơ hai tay lên, thả khẩu súng trên tay rơi xuống đất.
Gã thanh niên da trắng và đám người đi theo bị khẩu súng thu hút sự chú ý, ánh mắt Hướng Nhật ngưng tụ:
- Chính là lúc này...
Nói xong một cước tung ra đá thẳng tới gã thanh niên kia.
Một tiếng “bụp” vang lên. Gã thanh niên da trắng không ngờ đối phương lại thừa cơ bất ngờ tấn công, hắn chỉ vừa kịp lấy hai tay chắn ngay ngực, nhưng hai tay chợt đau nhói rồi cả ngườì bay ngược ra ngoài.