Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 109: Chương 109: Tên cặn bã (trung)




Hai người chạy tới nơi phát ra tiếng kêu sợ hãi kia thì bắt gặp trước mắt là một tình cảnh có chút kỳ lạ. Tại cái đình nghỉ mát bên trong rừng cây nhỏ, một người con gái xinh đẹp trong trang phục màu trắng chân tay đang luống cuống đứng ở nơi đó, trước mặt nàng là một nam nhân mặc Âu phục trên tay cầm một bó hoa hồng lớn đang quỳ gối trước mặt nàng nói cái gì đó.

- Cầu hôn!

Trong đầu hai người không hẹn mà cùng thốt ra chữ này.

Nhâm Quân có chút xấu hổ kéo nhẹ tay áo của lưu manh, dù sao hai người cứ đứng xem chuyện người khác ở chỗ này như vậy chả khác nào "kỳ đà cản mũi", mặc dù đôi nam nữ kia chắc cũng không chú ý tới sự tồn tại của người bên ngoài, nhưng chuyện này vẫn làm cho Nhâm Quân trong lòng có chút không được tự nhiên.

Lúc này, Hướng Nhật vẻ mặt u uất đứng nhìn đôi nam nữ xa xa kia. Nam thì hắn không nhận ra, nhưng hắn nghĩ chắc cũng không phải là loại tốt lành gì. Nữ thì hắn vừa quen thuộc mà lại vừa có chút "xa lạ". Đó là người mà mười năm trước đây đã trao trọn tuổi thanh xuân cho hắn – Tống Thu Hằng giáo sư mỹ lệ - người mà hiện tại cũng không biết hắn chính là ‘hắn’, người đầu tiên đến với mình.

Nhìn thấy "bạn gái" ngày xưa được người khác cầu hôn, Hướng Nhật cảm thấy trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng hắn không có bất cứ lý do gì để đi ngăn cản. Lúc trước là do hắn chủ động rời nàng ra đi, hắn hiện tại không có bất cứ tư cách gì chen vào cuộc sống của người ta. Huống chi hắn cũng hiểu được đã để lại cho nàng vết thương lòng sâu hoắm, bây giờ nàng tìm được một người tốt để gả, coi như là đền bù cho thiếu sót khuyết điểm mình gây ra lúc trước.

- Chúng ta đi thôi! – Hướng Nhật có chút cô đơn nói.

Nhâm Quân vẻ mặt phức tạp nhìn hắn rồi nghĩ là mình đoán đúng nên nói:

- Nhìn thấy giáo sư mỹ lệ mà mình thầm thương trộm nhớ bị người khác cầu hôn nên trong lòng rất đau khổ phải không? Cũng khó trách, giáo sư Tống là giáo viên xinh đẹp và mỹ lệ nhất của trường.

- Cô không nói thì cũng không ai cho là cô câm điếc!

Hướng Nhật tâm tình vốn đang khó chịu, lời nói tự nhiên cũng không thèm khách sáo:

- Được rồi, cô mới vừa rồi đưa ra điều kiện tôi đã đáp ứng, nhưng tay của tôi thật sự bị thương, cần một thời gian dài để bình phục, cô tự tính toán đi.

- Bị thương thật sao?

Nhâm Quân thấy hắn nói có vẻ rất thành thật, đã có chút tin tưởng. Hơn nữa lúc này hắn cũng không có thể lừa gạt nàng, nàng hơi lo lắng một chút rồi nói tiếp:

- Vậy cũng không gấp gáp gì, dù sao tham gia là tốt rồi, anh hiện tại chỉ mới học có năm hai, còn hai năm nữa. Ài... tôi mới đáp ứng anh vừa rồi coi như là tôi chịu thiệt thòi đi.

Thấy đối phương vẫn không có vẻ gì phấn chấn, Nhâm Quân cảm giác được mình thực thất bại. Với mị lực và sắc đẹp của mình, mặc dù không thể so với giáo sư Tống thành thục mê người, nhưng dù sao cũng có một lô người theo đuổi trong trường. Nhưng mà thực trạng xảy ra trước mắt, thấy giáo sư Tống có người cầu hôn thì nam nhân trước mắt mình đã ra như người mất hồn, vạn nhất nếu giáo sư Tống lập gia đình thật sự, không phải có rất nhiều anh chàng muốn tự sát sao?

- Này, anh đừng như vậy!

Nhâm Quân cảm giác được cần phải nói một cái gì đó cho hắn thoải mái.

- Cái gì?

Hướng Nhật có chút thất thần hỏi lại nàng. Mới vừa rồi đang lúc nhớ lại chút kỷ niệm đẹp khi xưa với giáo sư Tống nên hắn không để ý tới những lời Nhâm Quân "lầm bầm" không rõ bên tai hắn.

- Tôi nói anh đừng có sa sút tinh thần như vậy a! Anh đã có bạn gái mà còn như vậy sao? Đàn ông thật đúng là lăng nhăng không chung tình tí nào. Dù gì đi nữa anh cũng đừng lo lắng, nam nhân kia thì tôi biết rõ lắm, hắn tại trong trường nổi tiếng là tên "hám gái", tôi tin chắc giáo sư Tống sẽ không đáp ứng hắn đâu.

- Cô nói thật sao?

Hướng Nhật đột nhiên cầm lấy tay nàng nói, trong lòng mơ hồ có chút vui mừng.

- Lừa anh làm gì? Ôi chao, đau quá, anh không thể nhẹ nhàng chút sao?

Nhâm Quân tức giận lườm hắn một cái, phát hiện vẻ mặt hắn đã không còn nét suy sụp như vừa rồi, trong lòng đột nhiên không hiểu sao có chút hối hận vì những lời nói mới rồi của mình.

- Chúng ta đi về!

Hướng Nhật cầm lấy tay nàng kéo đi:

- Tên thầy giáo cặn bã kia tên là gì, cô nói một chút cho tôi biết đi!

- Trời ạ!

Nhâm Quân thét lên be be:

- Anh không phải là đang tính ‘thọc gậy bánh xe’ chuyện người ta chứ hả? Không nên đâu, anh làm ơn tha cho tôi đi, loại chuyện như vậy tôi làm không được.

- Có ai bảo cô cùng làm đâu. Chỉ yêu cầu cô hãy thuật rõ một chút "thành tích" của tên cặn bã kia cho tôi biết thôi.

- Cái này tôi thật không rõ lắm, bất quá chỉ nghe đồn là hắn luôn quấy rối nữ sinh, hơn nữa giáo viên có chút nhan sắc hắn cũng không tha.

Nói tới đây, Nhâm Quân đột nhiên có vẻ thần bí, vẻ mặt như bà tám buôn chuyện nói tiếp:

- Tôi nghe nói hắn từng làm cho một nữ sinh phưỡn bụng ra nhưng lại không chịu gánh trách nhiệm, cuối cùng còn làm cho cô ta phải bị đuổi học!

- Nói như vậy hắn ở trong trường có chỗ dựa rất lớn sao?

Hướng Nhật nói ra suy đoán của mình, nếu không thì cái tên cặn bã làm ra biết bao chuyện thất nhân ác đức kia… hẳn đã sớm bị đuổi khỏi trường mới đúng.

- Anh đoán đúng rồi. Nghe nói hiệu trưởng là cậu ruột của hắn. Hắn vốn là một sinh viên tốt nghiệp đại học loại "quèn" nào có tư cách đến giảng dạy ở đây, cho dù đến trường trung học bình thường chỉ sợ cũng không người nào muốn hắn. Hừ, xem ra chỉ dựa thế hiệu trưởng là cậu ruột mà thôi!

Nhâm Quân kể chuyện cho thấy trong lòng nàng có vẻ rất oán hận gã kia.

- Cô nói như vậy tôi đây càng phải cho hắn một bài học.

Hướng Nhật trong lòng vô cùng lo lắng cho Tống Thu Hằng. Hắn cũng không muốn phá hoại cuộc sống của nàng, không muốn phá bĩnh khi nàng tìm được một người tốt để nương thân, nhưng hiện tại cái chỗ ‘nương thân’ kia tuyệt đối không phải thứ tốt lành gì, do đó Hướng Nhật cảm thấy cần phải nhúng tay vào chuyện này, mặc dù trong lòng hắn thật ra chữ ‘ghen’ tác động cũng không ít.

- Đừng làm ẩu nha!

Nhâm Quân vội vàng kéo tay hắn:

- Anh không nghe rõ những gì tôi nói sao, hiệu trưởng chính là cậu ruột của hắn, coi chừng hắn tìm lý do vô duyên vô cớ đuổi anh ra khỏi trường đó!

Hướng Nhật vung ‘bàn tay gấu’ lên không kiêng kỵ gì nói:

- Đừng nói là hắn, cho dù cái tên chó má hiệu trưởng kia có tới ở trước mặt tôi cũng không dám đánh cái rắm chó!

- Anh…

Thấy đối phương mặt đầy tự tin, Nhâm Quân rốt cuộc vâng lời líu ríu nói:

- Được rồi, tôi đi theo anh một chuyến vậy! Nhưng mà anh ngàn vạn lần không thể xúc động, chuyện quan trọng nhất là không thể đánh người!

Nhâm quản lý còn nhớ kỹ trận đấu bóng rổ hôm qua, anh chàng trước mắt này thật đúng là cái tên cực kỳ biến thái. Đừng xem bề ngoài cái tên cặn bã kia to cao, cường tráng hơn hắn mà cho đi kèo trên! Không chừng loáng cái hắn cho tên cặn bã kia ngã gục, còn chuyện có nhúc nhích được hay không thì còn phải xét lại.

- Yên tâm đi, chỉ cần tên cặn bã đó không chọc tới tôi, tôi sẽ không dễ dàng mà ra tay!

Hướng Nhật trong mắt chợt lóe lên một tia âm độc tàn nhẫn.

Lúc hai người quay trở lại cái đình nhỏ kia thì đôi nam nữ vẫn còn ở đó. Nhưng bây giờ người nam đã đứng lên, hơn nữa bó hoa hồng trên tay cũng không thấy đâu nữa, thay thế vào đó chính là một bàn tay nhỏ nhắn mảnh khảnh trắng như tuyết.

Hoa hồng bị ném xuống đất, vị giáo sư xinh đẹp nét mặt đầy giận dữ, không ngừng tìm cách muốn rút tay về, nhưng do sức lực của đối phương khỏe hơn mình nhiều, nàng rút tay ra không được.

- Tống giáo sư, em phải cân nhắc kỹ càng nhe! Làm bạn gái của anh, anh có thể giúp em có được chức vụ giáo sư giảng dạy chính của trường. Hơn nữa anh biết em không có bạn trai, Mã Vinh anh mặc dù không có lắm tiền, nhưng trông cũng không tệ. Làm bạn gái của anh, anh sẽ không bạc đãi em.

Nam nhân kia cứ cầm rịt lấy tay của vị giáo sư xinh đẹp không chịu buông.

- Mã giáo sư, xin ông tự trọng, tôi đã có bạn trai. Tôi không thích ông!

Tống Thu Hằng mặt lạnh lùng nói.

- Còn muốn gạt anh sao? em rõ ràng không có bạn trai, nghĩ rằng anh không biết sao? em là một người phòng không gối chiếc, anh đã theo em vài ngày nay chưa từng phát hiện có bất kỳ nam nhân nào gặp gỡ em. Đừng nghĩ dùng chút mánh khóe nhỏ nhoi này làm anh nhụt chí rút lui!

- Bạn trai tôi đang đi công tác, anh ta không bao lâu nữa sẽ trở về!

Tống Thu Hằng lúc nói ra lời này có chút lo lắng sợ rằng không đủ sức thuyết phục, nàng không nghĩ tới việc đối phương lại theo dõi nàng.

- Tống giáo sư, em không cần nói dối, mọi chi tiết đời tư của em anh đều hỏi thăm rõ ràng! Nghe nói em có một người em trai bị bệnh, rất cần tiền có phải hay không? Thế nào, hiện tại tiền lương không đủ trả chi phí thuốc men chạy chữa sao? Chỉ cần em làm bạn gái của anh, anh lập tức cho em thăng chức, sau đó tiền lương và tương lai của em sẽ tăng theo. Hơn nữa, chỉ cần em thành bạn gái của anh, em của em cũng chính là em anh, chi phí chữa trị cho hắn anh tự nhiên cũng sẽ gánh chịu một phần! Như thế nào, chuyện này đối với em và đối với anh hai bên đều có lợi đúng không?

- Ngươi... vô sỉ! Tôi sẽ không đáp ứng! Hơn nữa hiện tại tiền lương của tôi cũng đủ để trả tiền thuốc men cho em tôi.

- Hắc hắc, chuyện này em chắc sao, chẳng lẽ em không sợ làm anh thất vọng rồi yêu cầu cậu anh đuổi em ra khỏi trường học sao? Em cho rằng còn có thể tìm được công việc nào tốt hơn sao? Em nên suy nghĩ kỹ lại đi...

- Đã nghĩ kỹ lắm rồi, đồ cặn bã!

Một giọng nói trầm trầm đột nhiên vang lên.

- Ai?

Mã Vinh lập tức quay đầu lại, hắn không ngờ giờ phút này tại nơi đây còn có người khác.

- Là ta!

Hướng Nhật đạp mạnh từng bước đi vào, tay trái hơi giật giật. Những lời nói chuyện vừa rồi đều lọt vào tai hắn không sót một chữ, nếu như không phải ‘cây gậy trúc’ liều mạng kéo giữ xin hắn đừng manh động, chỉ sợ hắn sớm tung một cước đá cái thằng cặn bã trước mắt văng xa mấy thước.

Mã Vinh vừa thấy hai người nam nữ xa lạ thì cảm thấy yên lòng. Một người trẻ tuổi gầy yếu trên tay bị thương, cơ bản có thể xem như không khí. Còn người nữ kia là...

Hai mắt hắn chợt sáng lên, lại là một cực phẩm giai nhân! Tại sao ở trong trường lâu như vậy mà cũng không phát hiện ra, xem ra hôm nay thật đúng là trúng số. Trong lòng mặc dù hưng phấn, nhưng trên mặt hắn lại nghiêm túc nói:

- Hai người là sinh viên của trường à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.