Thật ra động tác của Hướng Nhật rất đơn giản, hắn chỉ đi tới phía sau cô nàng họ An rồi vỗ vỗ lên đầu nàng. Điều khiến cho người ta bị kích thích cực điểm đó là phản ứng của An đại tiểu thư.
Vốn tưởng chị em nào có chuyện tìm mình An Tâm liền quay đầu, nhưng khi phát hiện ra là lưu manh thì mắt sáng lên, cười ngọt ngào:
- Anh tới rồi à, Hướng Quỳ?
“ Bùm!!!” một tiếng, những người đang đứng xem ở đây tưởng rằng tiếp theo đại ma vương sẽ nổi điên lên mà giết người, không ngờ nàng lại có biểu hiện dịu dàng mê người đến vậy, đám nam sinh có thằng không chịu nổi kích động thiếu điều ôm chặt lồng ngực của mình.
Người bên ngoài thế nào, Hướng Nhật cũng không quan tâm lại cố ý giả bộ vô tình thoáng nhìn qua tay của An tiểu thư đang đặt trên người người đẹp băng sơn, lơ đễnh đáp:
- Ừ, vừa mới đến.
Ánh mắt của lưu manh nhìn, An Tâm sao lại không phát hiện ra chứ? Lòng thầm run lên, lúc này mới ý thức được hành vi của mình có thể khiến hắn suy nghĩ bậy bạ, nàng vội vàng rút tay lại, giọng không được bình thường nói:
- Em… bọn em….
- Anh biết.
Tay Hướng Nhật đưa ra ngăn cô nàng họ An nói tiếp, đồng thời ném cho nàng ánh mắt giải thích. Thực ra Hướng Nhật cũng không cho rằng An tiểu thư tới bây giờ vẫn còn hứng thú với người cùng giới, từ ánh mắt của nàng nhìn mình cùng với đêm đó có thể khẳng định rằng nàng thích mình, sở dĩ ôm người đẹp băng sơn làm mấy cái động tác như vậy có thể là do thói quen trước kia... Đúng, đó là thói quen! Hướng Nhật nhớ lại cảnh mình vừa nhìn thấy, cô nàng họ An vừa xem trận đấu vừa ôm người đẹp băng sơn, tay nàng chỉ theo bản năng mà làm vậy, không có ý muốn tán tỉnh hay điều gì khác.
Ánh mắt của lưu manh khiến cho An Tâm có được sự an ủi rất lớn, nhưng trong lòng vẫn có chút áy náy, vội vã ân cần nói:
- Được rồi, Hướng Quỳ, anh cũng ngồi xuống đi.
Vừa nói, nàng vỗ vỗ xuống chỗ bên cạnh mình.
Mắt nhìn người đẹp băng sơn cũng không có bất cứ cử chỉ nào tỏ vẻ không thích, Hướng Nhật bước lên phía trước, đang muốn ngồi xuống cạnh An tiểu thư, không ngờ nàng liền dịch sang một bên tạo ra một khoảng trống giữa nàng và người đẹp băng sơn, rõ ràng là muốn hắn ngồi ở giữa. Đương nhiên nàng cũng muốn tỏ rõ lập trường của mình.
Hướng Nhật hơi kinh ngạc, sau đó liền hiểu được cách làm của đối phương, cô nàng này thật sự sợ mình hiểu lầm! Nhưng hắn cũng không do dự, tiếp nhận ánh mắt phức tạp của người đẹp băng sơn rồi ngồi xuống.
Ngay sau khi hắn ngồi xuống, An đại tiểu thư liền nhích lại gần, hai tay gắt gao ôm lấy eo hắn, đồng thời đầu tựa lên lồng ngực hắn, ra vẻ dịu dàng đáng yêu.
Hướng Nhật cũng thuận tay ôm nàng vào trong lòng, xiết thật chặt cánh tay. Thấy vẻ mặt thoải mái như "cho phép" của nàng, ngón trỏ của hắn không khỏi có chút ngọ nguậy, nếu không phải nghĩ đến những người xung quanh, không chừng hắn đã làm một số động tác còn thân thiết gấp trăm lần.
Song chuyện phát sinh kế tiếp làm cho Hướng Nhật thực muốn phún máu, hắn có thể cảm nhận được bên tay phải của hắn một thân thể mềm mại khác đang nhích lại gần, không cần nhìn cũng biết là ai. Nhưng vì biết là ai nên hắn mới cảm thấy quái lạ, vì không có bất kỳ lý do nào người đẹp băng sơn lại muốn dính sát vào tay phải hắn. Việc nàng ta xích lại gần khiến hắn suýt nữa không thể áp chế được tâm lý của mình, chuyện này thực không hợp với lẽ thường.
Hướng Nhật cảm thấy được tay của An đại tiểu thư đang ôm chặt mình đã di chuyển kéo người đẹp băng sơn sát lại, hắn không khỏi dở khóc dở cười, không phải là muốn hại mình đấy chứ?
Nhưng chuyện làm Hướng Nhật ngạc nhiên lại tiếp tụp xuất hiện, hành động lôi kéo kia chỉ làm vẻ mặt người đẹp băng sơn hiện lên một chút phức tạp, sau đó liền chủ động nhích lại gần, áp sát vào người hắn. Trời! Hướng Nhật dám thề, hắn thấy rõ ràng chính cô nàng chủ động dựa sát vào chứ không hề bị cô nàng họ An lôi kéo. Nhưng như thế này sẽ…..
Hướng Nhật bị vây ở giữa, An đại tiểu thư ở bên cạnh cầm lấy cánh tay phải đang bị thương của hắn khoác lên vai của người đẹp băng sơn, điều này khiến tư thế ngồi của hắn trở thành trái ôm phải ấp.
Hướng Nhật hoàn toàn chết lặng, hắn không biết ngày hôm nay có phải gọi là ngày đào hoa hay không, nhưng có thể khẳng định đây không phải là nằm mơ, bởi vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng cơ thể người đẹp băng sơn được mình ôm trong lòng đang run nhẹ….
Những người bên ngoài sớm đã bị hàng loạt biến hóa làm cho cả kinh suýt rớt cả mắt ra ngoài, thậm chí mấy cầu thủ đang đấu bóng rổ trên sân vì chứng kiến cảnh này như bị trơn trượt rồi té ngã, còn không thì đang dẫn bóng thì bị đối phương cướp mất bóng, một nam huấn luyện viên trung niên cạnh đó thấy vậy liên tiếp mở mồm mắng to.
Thực ra, điều này cũng không thể đổ lỗi cho các cầu thủ phân tâm, vốn đã quen nhìn thấy trợ lý huấn luyện viên bán nam bán nữ với khuôn mặt lạnh lùng cực kỳ ghét nam nhân, hiện tại đột nhiên nhìn cô nàng đầy vẻ vẻ kiều mị dịu dàng như vậy làm cho mọi người đều không kịp thích ứng. Huống chi, bọn họ sớm đã biết trợ lý họ An là lesbian, chỉ thích nữ nhân, lúc này khi nhìn thấy nàng đang ôn nhu nằm trong lòng nam nhân thì không dám tin đồng thời cũng có cảm giác đố kỵ. Phải biết rằng, dạng nữ nhân vừa xinh đẹp lại mặc nam trang là dễ dàng khiến dục vọng của nam nhân bùng cháy nhất. Lúc đầu thấy nàng đến đảm nhiệm chức trợ lý huấn luyện viên, các cầu thủ đều tung ra ma quyền sát chưởng hy vọng ôm được nữ nhân này về tay, hơn nữa bọn họ có nghe được một ít tin tức về thực lực gia thế của vị trợ lý huấn luyện viên thích mặc nam trang này hùng hậu đến cỡ nào, nếu theo đuổi nàng chẳng những kiếm được người đẹp lại chẳng phải cần phấn đấu hì hục làm việc bốn mươi năm, điều đó thật mê người!
Nhưng giấc mộng theo đuổi ấy đã bị đám vệ sĩ giống như Schwarzenegger (Arnold Schwarzenegger – người hung cơ bắp của Hollywood) làm cho tan vỡ, khi một số tên không biết sống chết làm liều liền được giáo huấn tận tình, từ đó không có một tên nào muốn tự chuốc khổ vào thân nữa. Đồng thời lúc đó bọn họ biết được trợ lý họ An lại là dân đồng tính, bởi vì nàng đem người đẹp băng sơn nổi danh trong trường kéo đến đội bóng rổ làm trợ lý với nàng. Sau này, không có người nào đủ dũng khí liếc nàng một cái.
Chỉ thật không ngờ, người vốn được nhận định là nữ đồng tính lại tự nhiên chủ động dựa vào người nam nhân mới đến, xem ra còn rất biết vâng lời nữa.
Song điều này cũng chưa thấm vào đâu, điều càng làm người khác phẫn nộ hơn chính là người đẹp băng sơn kia, nghe nói chỉ cần nam nhân đến gần nàng trong phạm vi một thước sẽ bị nàng công kích một cách mãnh liệt, bây giờ nàng tự nhiên cũng ôn nhu dịu dàng tựa vào người tên nam nhân mới đến, hơn nữa nàng cùng An nữ vương chủ động dựa vào cùng một người. Trời ạ! Đây không phải là nằm mơ chứ? Tại sao chuyện tốt như vậy không đến lượt mình... tất cả nam nhân có mặt tại đây đều nghĩ như vậy.
Chính diễn viên chính, Hướng Nhật, hắn lúc này cũng mơ mơ màng màng, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ ngay trước mặt, nhất thời người đơ ra, ấp a ấp úng hỏi:
- Cô… khỏe a!
Người đẹp băng sơn rất bình tĩnh nhìn thẳng lưu manh, ánh mắt giấu sau cái kính gọng trắng lóe lên một tia kiên quyết:
- Ngươi đã nói, sẽ giúp ta bất cứ việc gì.
- Đúng….
Hướng Nhật gật đầu một cách vô ý thức.
- Giúp ta giáo huấn một người!
Có thể nghe thấy trong giọng nói của người đẹp băng sơn mang theo sự phẫn nộ đến cùng cực.
- Ai?
- Dịch Thiên Hành!
- Dịch Thiên Hành?
Hướng Nhật lầm bầm, cảm giác đã nghe qua cái tên này, không đợi hắn suy nghĩ thêm, An đại tiểu đã giải thích rõ nguyên nhân tại sao phải giáo huấn tên này.
Thực ra, chuyện này cũng xảy ra từ lâu, nhưng Hướng Nhật lại nghe một cách rất chăm chú, bởi vì trong này còn liên quan đến Thiết cảnh sát, đồng thời hắn cũng biết nữ sĩ quan cảnh sát và người đẹp băng sơn có quan hệ thân thích.
Nói ra cũng thật đơn giản, bà nội của người đẹp băng sơn và mẹ của nữ sĩ quan cảnh sát là chị em họ chênh lệch tuổi tác rất lớn, cho nên hai nhà có quan hệ huyết thống. Mà mấy năm trước, tên Dịch Thiên Hành khốn kiếp cua nữ sĩ quan cảnh sát thất bại, cũng không biết hắn lấy tin tức ở đâu mà biết được nữ sĩ quan cảnh sát còn có một cô cháu gái rất xinh đẹp vì vậy hắn mới chuyển mục tiêu, định lấy điều này để trả thù sự sỉ nhục nữ sĩ quan cảnh sát gây ra cho hắn. Lúc đó người đẹp băng sơn vẫn còn là một học sinh trung học ngây thơ, đang bước vào giai đoạn mới biết yêu nên đã bị sự nho nhã lịch lãm của tên cầm thú họ Dịch hấp dẫn, không bao lâu thì rơi vào lưới tình.
Nhưng bởi nàng quá cứng rắn, vì muốn chiếm được thân thể nàng để trả thù nữ sĩ quan cảnh sát nên cầm thú họ Dịch không thể chờ đợi đã dùng đến thủ đoạn vô cùng thô bạo, hơn nữa trước lúc đó hắn cũng tiết lộ mục đích của mình, đúng lúc đang muốn thực hiện thú tính của mình thì người đẹp băng sơn lấy cái chết ra bức hắn khiến cầm thú họ Dịch đang chìm trong dục hỏa sợ hãi bỏ chạy.
Từ đó về sau giấc mơ về bạch mã hoàng tử của nàng tan biến, người đẹp băng sơn cũng không dám tin vào nam nhân nữa, thậm chí còn nghĩ đến việc giết chết toàn bộ nam nhân trên thế giới này, cho nên tính tình mới trở thành lạnh như băng đánh đuổi nam nhân cạnh mình như vậy.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Hướng Nhật đối với tên cầm thú họ Dịch tức giận không thôi, từ lúc nào không hay cảm giác chán ghét đối với người đẹp băng sơn cũng biến mất, hắn thầm nghĩ làm cách nào để bắt cái tên cầm thú họ Dịch kia mà lột da rút gân mới hả. Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên như chợt nhớ ra, vừa rồi cô nàng họ An gọi tên cầm thú kia là “nhà họ Dịch”, hình như là một đại gia tộc… Hướng Nhật lập tức nhớ lại, nhà họ Dịch... đối với mình rất quen, hình như cái tên "nhị thế tổ" lần trước bị mình giáo huấn cũng cùng họ cùng tên, nói như vậy thì chính là hắn, không ngờ tới thì ra là người quen.
Nghĩ tới đây, mắt Hướng Nhật sáng lên, trong mắt lại xuất hiện vài tia lạnh lẽo. Nhà họ Dịch sao? Xem ra lớp trẻ chưa từng được dạy dỗ, cũng tốt, lần này cộng với lần mình bị đụng xe mang ra tính một lượt mới hả giận!