Ngày hôm sau, ăn sáng xong Hướng Nhật bị lão gia tử gọi vào thư phòng, hiển nhiên là ông có lời muốn nói với hắn.
Ngồi xuống ghế salon, lão gia tử cầm hộp xì gà đưa cho hắn đưa cho hắn. Nhưng Hướng Nhật lắc đầu quầy quậy, hắn không có thói quen hút thuốc.(Cái này chém)
“Lần này tới định bao lâu thì sẽ về?” lão gia tử trầm tư, ánh mắt nhìn chăm chú vào hộp diêm trên bàn dường như chỉ thuận miệng hỏi.
“Cũng không được lâu, có lẽ trong ngày sẽ đi” đương nhiên Hướng Nhật hiểu không phải ông tùy tiện hỏi, nhưng hắn không có thói quen bị người khác điều khiển.
Quả nhiên nét mặt lão gia tử lộ ra vẻ thất vọng nhưng lại che dấu rất nhanh:
“Trước khi đi còn chuyện gì phải làm không?”
“Gặp một người” Hướng Nhật hơi do dự rồi nói.
“Lâm Quốc Đống?” lão gia tử hơi ngẩn người rồi rất nhanh nghĩ ra.
“Ừm” Hướng Nhật gật đầu, câu đầu tiên lão gia tử đã đoán được mục đích hắn tới quả nhiên không đơn giản. Nhưng cũng chứng minh một việc, Lâm Quốc Đống không đơn giản, nếu không chẳng đáng để lão gia tử nhớ kĩ tên. Thật đáng nể.
“Cháu đã tới chậm” lão gia tử khẽ thở dài. Trên mặt lộ chút thần sắc phức tạp.
“Gì?” Hướng Nhật kinh ngạc, đã tới chậm? Vậy là có ý gì?
“Mấy năm trước Lâm Quốc Đống ung thư gan đã qua đời” lão gia tử nói. Kì thực Hướng Nhật cũng đã nghĩ một chút, nhưng bản thân hắn cũng không ngờ là trùng hợp đến vậy.
“Cháu có thể đến gặp người nhà hắn một lần, quan hệ của mấy đứa con Lâm Quốc Đống với ba cháu lúc trước tốt lắm, nếu mẹ cháu không xuất hiện có lẽ ba cháu sớm đã là con rể Lâm gia” lão gia tử đặt điều xì gà xuống bàn. Vẻ mặt có chút cô đơn.
Hướng Nhật nghe xong sửng sốt, thực sự không ngờ còn có chuyện này? Trước khi đến Hướng mẫu cũng không nói với hắn chuyện này, thì ra năm đó Lâm gia có một người là tình địch của mẹ.
“Cháu chuẩn bị đi thăm họ” nếu đã có tin tức của Lâm Quốc Đống, đương nhiên Hướng Nhật muốn nhanh chóng đến gặp sau đó quay về Bắc Hải. Tuy rằng Lâm Quốc Đống đã qua đời nhưng gặp con cháu ông ta cũng coi như đã hoàn thành yêu cầu của Hướng mẫu.
“Ừm. Nhưng cháu đi thì có chút phiền toái, người Lâm gia không biết cháu, để tiểu lục đưa đi, hắn quen biết một thằng nhóc Lâm gia”
Hướng Nhật gật đầu không nói gì. Nói đến đây thực sự hắn đã muốn rời đi. Nhưng hắn cảm thấy làm vậy dường như có chút ngượng ngùng.
Có lẽ thấy hắn mất tự nhiên lão gia tử thở dài, trong giọng nói có chút bi thương cùng hối hận:
“Năm đó mẹ cháu thực sự là do ta đuổi đi, bà ngoại cháu cầu xin rất lâu, khóc đến thiếu chút nữa mắt đã mù lòa, nếu rảnh cháu ở cùng bà nhiều vào, đã nhiều năm như vậy ta biết trong lòng bà ấy luôn luôn khổ sở”
“Cháu sẽ làm vậy” với yêu cầu này Hướng Nhật không từ chối. Nhưng hắn ở thủ đô không được lâu, có lẽ xong chuyện Lâm gia thì giành thời gian ở với bà ngoại.
“Ngày mai hoặc ngày mốt cháu sẽ về” nếu đã nhận lời cần ở bên lão thái thái thì đương nhiên trong ngày không thể trở về. Mà Hướng Nhật cũng cảm thấy tình cảm của bà ngoại giành cho hắn là từ nội tâm, hắn không đành lòng ra đi như vậy, dành thêm một hai ngày coi như báo hiếu với bà.
Rốt cục vẻ mặt lão gia tử giản ra, biết cuồi cùng Hướng Nhật đã nhượng bộ:
“Được rồi, cháu cùng tiểu lục đến Lâm gia đi. Nó sẽ đưa cháu đi”
Hướng Nhật đứng dậy đi ra ngoài, trước khi ra cửa đột nhiên xoay đầu lại, nhìn lão gia tử nói:
“Có chuyện gì cháu có thể giúp không?”
Lão gia tử hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh mặt đỏ lên:
“Ha ha, đi làm chuyện của mình trước đi, thực sự cũng muốn nhờ cháu. Ta cũng không ngại đâu” (Không rõ lắm, ai thấy sai thì bảo phát để sửa nhá)
“Cháu đi đây” Hướng Nhật ra ngoài tiện tay đóng cửa lại. Lần thứ hai gặp mặt lão gia tử so với lần đầu tiên mang tính chất giao dịch, hắn chợt phát hiện mình cũng hơi thích cảm giác ấm áp này.
“Trù Ngu, thấy anh cô không?” Hướng Nhật ra khỏi thư phòng, đi vào phòng khách đã thấy Dịch Trù Ngu đang thì thầm to nhỏ với Anna.
“Cậu nói lục ca sao? Anh ấy vừa ra ngoài” Dịch Trù Ngu rất hài lòng với đứa em họ. Nhìn hắn còn thân thiết hơn hôm qua. Nồng nhiệt thậm chí còn có chút ý lại:
“Em họ, có chuyện gì không?”
“À, đi ra ngoài có chút việc cần đến Lâm gia, có biết ở đâu chứ?” Hướng Nhật đoán Dịch lão lục đi ra ngoài có lẽ chẳng có chuyện tốt đẹp gì, hôm qua có một khoản lớn có lẽ là đi khoe.
“Lâm gia?” Dịch Trù Ngu sửng sốt rồi rất nhanh kịp phản ứng:
“Có phải gặp người lục ca quen trong nhà đó?”
“Đúng là vậy” nhớ tới lão gia tử nói Dịch lão lục quen biết một người trong Lâm gia, hẳn chính là vậy.
“Tôi cùng biết, tôi đưa cậu đi” Dịch Trù Ngu liền xung phong, hôm qua nàng chỉ đứng cạnh nhìn liền được chia tới 900 vạn nên có chút áy náy, bây giờ có thể giúp hiển nhiên cực kì vui sướng.
“Anh muốn đi ra ngoài?” Anna ở bên dường như có chút hưng phấn, cũng không biết nghĩ tới điều gì.
“Cô đi cùng luôn đi” Hướng Nhật nghĩ cô nàng này muốn đi theo canh chừng mình, dù sao đi gặp Lâm gia cũng là yêu cầu của Hướng mẫu. Không có gì để giấu diếm.
Bình thường nói như vậy nhất định Anna sẽ hừ lạnh một tiếng sau đó quay mặt đi. Nhưng hôm nay vừa nhận được chỗ tốt từ Hướng Nhật, bây giờ còn chưa làm mặt lạnh. Nếu nàng biết câu “ nhận cái tốt của người cần biết lúc nương tay” thì không biết có nhận 900 vạn kia không.
Dịch Trù Ngu lấy xe của mình, là một chiếc BMW nhưng theo lời nàng thì đây là xe của mẹ nàng, tạm thời cho mượn mà thôi. Nhưng làm nàng hưng phấn nhất là nói lúc đi ra ngoài tiện đường mua luôn một chiếc Ferrari.
Hướng Nhật cũng không nói gì về việc này, có lẽ từ bé đến giờ đột nhiên Dịch Trù Ngu có một khoản lớn như vậy, mua một chiếc xe có tiếng để lấy thể diện hay nói chính xác là để khoe, cái này cũng không liên quan đến hắn, thậm chí hắn còn muốn ủng hộ.
“Em họ, cậu đi Lâm gia có việc gì không?” Dịch Trù Ngu vui vẻ khởi động xe hướng về phía trước.
“Đi gặp mấy trưởng bối” ánh mắt Hướng Nhật nhìn Anna vẻ mặt không chút biến đổi trong lòng bỗng mừng thầm, kỳ thực từ lúc trở về tối qua Hướng Nhật đã thấy chuyển biến ở nàng, đối với hắn dường như không còn lạnh lùng nữa. Dù tối qua hai người ngủ chung một phòng, điều kiện của nàng cũng cực kì rộng rãi, không bắt hắn phải ngủ trong góc. Chỉ cần không chen chúc trên một giường với nàng thì mặc hắn ngủ ở đâu cũng được.
“À” Dịch Trù Ngu lên tiếng, cũng không nói gì thêm. Nàng biết một số việc có thể hỏi mà một số việc thì không nên.