Đường cao tốc phía Nam, khu vực gần đường lớn. Chỗ này phần lớn đều cho dân thuê nên có một các gọi khác là phố cho thuê. Mỹ nữ lão sư cùng em trai ở tại một ngôi nhà hai lầu đầy đủ tiện nghi. Mở cửa, Hướng Nhật theo nàng vào nhà.
- Chị đã về rồi à?
Âm thanh khẽ vang lên từ phòng khách, một thanh niên sắc mặt trắng bệch đang coi TV nghe tiếng động liền quay đầu nhìn về phía mỹ nữ lão sư, nhưng đột nhiên thấy Hướng Nhật thì sửng sốt một chút rồi lại không hỏi thêm gì.
- Thu Bình, đây là người muốn cho em tiền đi du học mà chị đã nói, cũng là một sinh viên của chị.
Tống Thu Hằng giới thiệu Hướng Nhật, trong lòng hơi lo lắng. Đối với em trai nàng hiểu rõ sợ hắn không tin nên giới thiệu Hướng Nhật là học sinh của mình để em trai giảm bớt sự cảnh giác.
- Xin chào!
Tống Thu Bình đứng dậy chào Hướng Nhật, vẻ mặt bình tĩnh không rõ là đang suy nghĩ việc gì.
- Chào cậu.
Hướng Nhật nhiệt tình đáp lời;
- Tống Thu Bình phải không, tôi là Hướng Quỳ, lần đầu gặp mặt nhờ cậu giúp đỡ nhiều hơn.
Đây chính là em vợ nên phải khách khí một chút. Nghĩ tới thì lại thấy thời gian cũng thật nhanh, đảo mắt đã qua chục năm, thiếu niên lúc trước đã trưởng thành. Tuy rằng thân thể không mấy khỏe mạnh nhưng quả thực đã là một người trưởng thành, còn cao hơn Hướng Nhật một chút.
- Chị đi làm cơm, hai người ngồi nói chuyện đi.
Tống Thu Hằng cũng hiểu rõ việc này phải tự Hướng Nhật làm, nàng chỉ có thể tạo cơ hội cho hai người ngồi lại, còn biểu hiện sau đó thì đành nhờ vào khả năng uốn ba tấc lưỡi của hắn có thuyết phục được em vợ hay không thôi.
- Nghe chị tôi nói, anh là em họ của anh rể?
Thấy chị vào bếp, Tống Thu Bình liền giảm âm lượng TV sau đó quay sang phía Hướng Nhật.
- Ừm, tôi cũng đã nghe anh họ nói qua về cậu.
Hướng Nhật rất thỏa mãn, thằng nhóc này vẫn còn nhớ rõ anh rể, mà giờ vẫn một lời anh rể hai lời anh rể khiến hắn cực kì hài lòng.
- Anh rể thực sự đi rồi sao?
Đột nhiên Tống Thu Bình hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào Hướng Nhật tựa như muốn đoán xem hắn nghĩ gì.
- Ách...Đi rồi.
Hướng Nhật hơi bất ngờ, ai dè lại phải nguyền rủa bản thân chết thêm một lần nữa.
- Anh thực sự là em họ của anh rể?
Hiển nhiên phản ứng của Hướng Nhật khiến Tống Thu Bình nghi ngờ. Hắn cũng biến mê lực của chị mình với đàn ông, rất nhiều kẻ dùng đủ loại phương pháp để lừa gạt nàng, mà hắn thì muốn vạch trần toàn bộ những kẻ muốn lừa đảo đó.
- Không phải thì cậu cho rằng tôi là ai?
Hướng Nhật nghiêm mặt, từ câu nói này thì hắn đã biết em vợ không hề coi lời chị gái mình để trong lòng, khẳng định vẫn nghi mình là hàng giả.
- Hừ.
Tống Thu Bình hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời câu hỏi của Hướng Nhật, nắm chặt bàn tay nói:
- Tôi biết chị mình rất xinh đẹp, nhưng nếu kẻ nào dám lừa gạt chị ấy tôi nhất định không để hắn yên!
Nhìn khuôn mặt dữ dằn của hắn Hướng Nhật cũng sửng sốt, thằng nhóc này vẫn thích tranh đấu tàn nhẫn như trước, không có chút thay đổi nào sao?
- Ngay cả chị cậu cũng tin, vậy mà cậu lại không?
Hướng Nhật chỉ hận không thể nện vào mỏ thằng nhóc này một đấm, việc như vậy mà có thể giả mạo sao? Ngươi trong cuộc tin rồi mà người ngoài dám không tin, đâu ra truyện buồn cười đến vậy(Chả buồn cười tẹo nào!)
- Vì sao tôi phải tin anh, anh rể tôi cũng biết rõ, anh ấy là trẻ mồ côi, đâu ra em họ chứ?
Tống Thu Bình trừng mắt nhìn Hướng Nhật, sợ rằng đó mới là lý do hắn nghi ngờ nhất. Thực ra thì cũng đúng, trẻ mồ côi đột nhiên lòi ra đứa em họ, dù ai cũng không dễ dàng tin như vậy. Trừ khi giống mỹ nữ lão sư, biết thân phận thực sự của mình. Hướng Nhật cười khổ:
- Trẻ mồ côi nhảy ra từ tảng đá chắc? Vẫn có người thân thì sao lại không có em họ?
- Anh nói cái gì tôi cũng sẽ không tin.
Tống Thu Bình nhận định đó là đuối lí nên dù Hướng Nhật nói có lý hắn cũng không tin.
- Nói cho anh biết, tôi không cần tiền của anh, tôi cũng không ra nước ngoài du học, anh đừng có mơ tưởng, chị tôi sẽ không bao giờ thích anh!
Đối với em vợ không thèm nói lý lẽ này Hướng Nhật cũng không biết làm sao thuyết phục
- Này, cậu đừng nên như vậy, tôi cũng không muốn hại cậu.
- Nhưng anh muốn hại chị tôi!
Mắt Tống Thu Bình đỏ gay, chị gái là người thân nhất của hắn, nếu ai dám ức hiếp nàng thì dù bất cứ giá nào hắn cũng liều mạng với đối phương. Hướng Nhật phiền não, gãi đầu:
- Tôi hại chị cậu làm gì?
- Anh nói trợ giúp tôi không phải vì chị gái tôi sao?
Vẻ mặt Tống Thu Bình càng kích động, nắm tay càng chặt. Tựa như Hướng Nhật chỉ cần cử động là hắn sẽ nhào tới. Tốt rồi, anh giúp chú là vì có được chị gái của chú, nhưng mà nàng vốn dĩ là của anh mà? Hướng Nhật bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói:
- Trẻ con tư tưởng đừng nên ác độc như vậy, giúp người đâu nhất định có mục đích khác?
- Nói tóm lại là tôi không nhận sự giúp đỡ của anh, còn nữa, anh còn nhỏ hơn cả tôi!
Tống Thu Bình tỉnh táo lại bởi hắn nhận ra mình quá kích động, lồng ngực cũng đau nhói mà ho khan, nhưng lại sợ chị gái ở trong bếp lo lắng nên đành thu lửa giận lại.
- Xem ra muốn để cậu nhận sự giúp đỡ của tôi thì bắt buộc phải chứng minh thân phận em họ của mình?
Hướng Nhật hiểu rõ vấn đề, nếu không làm rõ thân phận thì thằng nhóc này sẽ vẫn cứng đầu cho rằng mình giúp nó chỉ vì chị gái. Tuy nó vốn là sự thực nhưng mình giúp đỡ cũng thật lòng!
- Nếu anh có thể chứng minh thì tôi sẽ nhận.
Tống Thu Bình khẳng định, nếu đúng là em họ của anh rể thì khỏi phải bàn.
- Chờ tôi nghĩ đã.
Hướng Nhật vỗ đầu, hồi tưởng lại xem mình và thằng nhóc này có bí mật gì, nói một hai cái có lẽ em vợ sẽ tin ngay.
- Được rồi, mông cậu có một cái bớt hình tròn.
Đột nhiên mắt Hướng Nhật sáng rực, nhìn em vợ cười tà ác. Mặt Tống Thi Bình đỏ bừng, đây đúng là bí mật của hắn, cũng chỉ có vài người bạn biết, ngoài anh rể thì còn có chị gái, không rõ anh rể ở đâu, chị gái không thể nói cho người khác, chẳng lẽ... Một lúc sau đột nhiên Tống Thu Bình nghĩ ra một nguyên nhân, có thể chị muốn mình tin hắn ta mà khai luôn cả việc này.
- Cái này không tính!
- Không phải chứ? Vì sao lại không tính?
Hướng Nhật trợn mắt, bí mật lớn như vậy còn không tính, cái gì mới được đây?
- Chị tôi cũng biết.
Tống Thu Bình hùng hổ nói, ý tứ cũng rõ ràng, chị biết thì cớ thể nói cho anh. Cái này cũng được à? Hướng Nhật hận không thể nện cho hắn một cái cho lăn quay ra, thằng nhóc này sắp thành Tào Tháo mất rồi. May mà bí mật với em vợ cũng không ít. Hướng Nhật liền nghĩ ra một cái khác:
- Tốt thôi, lúc còn bé cậu đái dầm làm ướt hết cả gối, sau đó còn nói dối là không cẩn thận uống nước làm ướt. Chị cậu biết liền đánh cho một trận!
- Không được! Việc này chị tôi cũng biết.
Tống Thu Bình liền lớn tiếng phản đối. Hướng Nhật nghiến răng nghiến lợi, xem ra phải là việc mà không ai ngoài hắn mà mình biết, phải nghĩ thật kĩ... Cuối cùng đã ra, Hướng Nhật đắc ý cười bởi hắn tin thằng nhóc này tuyệt đối sẽ không nói bí mật kia ra, nếu không ấn tượng trong lòng chị gái hắn sẽ giảm đi:
- Tôi nghĩ ra rồi, chuyện này tuyệt đối không hề nói với chị cậu nhưng lại nói với anh rể.
Hướng Nhật cười đắc ý, hắn muốn xem chờ việc kia nói ra, em vợ còn dám ngông cuồng như vừa rồi hay không?
- Chuyện gì?
Tống Thu Bình cũng khẩn trương, tuy rằng đã khẳng định Hướng Nhật là kẻ lừa đảo nhưng hai bí mật vừa rồi Hướng Nhật nói ra đã làm hắn lung lay. Mà hắn cũng không tin chị gái vì tin người ngoài mà bí mật khi hắn còn bé tí cũng nói cho đối phương.
- Khà khà, năm đầu học cấp hai cậu thích một cô bé lớp trên, sau đó mỗi lần tan học đều cố ý ngồi chờ người ta. Có lần thầy của nàng kéo dài tiết học hại cậu đợi cả nửa giờ, ngày hôm sau cậu liền trả thù người ta, bỏ con chuột chết vào trong chén trà của ông ta rồi chạy đến nói với cô bé kia đã giúp nàng báo thù. Kết quả là bị nàng nện cho một chưởng rồi nói đó là ba của nàng.
- Cái này anh cũng biết...
Tống Thu Bình không tin nổi, khiếp sợ, kinh hãi chỉ vào Hướng Nhật như thấy quỷ, bí mật này trước giờ hắn không nói qua với chị mình, chỉ cho một người biết.
- Tôi tin anh, việc này tôi chỉ nói với mình anh rể thôi.
Đột nhiên Tống Thu Bình mất hết sức lực ngã vật xuống ghế. Thực ra từ đầu hắn không tin Hướng Nhật bởi lẽ hắn không muốn chấp nhận anh rể đã thực sự ra đi, hắn hy vọng đó là giả, người luôn che chở hắn, anh rể luôn không để hắn bị tổn thương một sợi tóc đã bỏ hắn mà đi. Nhưng chuyện đối phương vừa nói ra thì chứng minh, anh rể đã đi thật rồi.
- Sớm như vậy thì đã tốt, không cần tôi phải nói ra bí mật này.
Hướng Nhật cũng không rõ nguyên nhân hắn suy sụp như vậy, đắc ý nói.
- Anh rể của tôi thực sự...
Nói đến đây khóe mắt Tống Thu Bình đã ươn ướt.
- Bị tai nạn giao thông ở Mỹ. Yên tâm đi, trước khi ra đi anh ấy đã gọi điện bảo tôi chăm lo cho chị em cậu. Gần đây tôi mới biết chị cậu là do anh ấy nói.
Hướng Nhật che giấu rất tốt nếu không em vợ vặn hỏi tại sao mình đi học hơn một năm mà không sớm tìm mà giờ mới tới thì nguy.
- Cảm ơn.
Tống Thu Bình cảm thấy ngực mình đau nhói, hít sâu mấy hơi, xuất viện bác sĩ đã dặn không thể kích động nếu không sẽ rất dễ ngất. Tuy rằng không nguy hiểm nhưng người thường cũng không muốn đột nhiên lăn ra bất tỉnh.
- Bây giờ có đi du học hay không?
Hướng Nhật vừa ý gật đầu, cuối cùng thằng nhóc này cũng đã tỉnh ra, biết cảm ơn mình.
- Đi!
Tống Thu Bình liền nắm chặt tay, nhưng nhìn Hướng Nhật thi lo lắng bổ sung:
- Nhưng anh không thể thừa dịp tôi vắng nhà mà bắt nạt chị tôi.
- Tiểu tử thối, nhìn tôi giống người không có nhân tính như vậy à?
Thực ra chị cậu sớm bị ức hiếp rồi, Hướng Nhật tức cười, thằng bé này vẫn sợ chị gái mình bị người ta cướp đi như một đứa trẻ con vậy, nhìn như người lớn nhưng mà tâm hồn vẫn còn là một đứa trẻ. Tống Thu Bình bị Hướng Nhật hỏi câu này cũng không biết nói gì, so ra thì đối phương còn nhỏ hơn mình, là em họ của anh rể sao có thể cùng chị mình... Là mình nghĩ vớ vẩn rồi:
- Xin lỗi, là tôi sai. Anh yên tâm, chờ tôi kiếm được tiền sẽ trả anh.
- Đừng ngốc như vậy, đây đều là tiền của chị cậu, cậu muốn thì trả cho chị cậu là được.
Hướng Nhật vỗ vai hắn, nhìn vào bếp rồi đứng dậy:
- Tôi vào xem chị cậu thế nào.
- À, anh đi đi.
Tống Thu Bình nói, lại chú tâm vào TV nhưng vẻ mặt hơi kích động, có lẽ chuyện này đả kích rất lớn với hắn nên nhất thời không tiêu được.