- Đúng vậy.
Hướng Nhật kỳ quái nhìn phản ứng của cô nàng, mẹ mình đến có liên quan gì đến cô nàng?
- Sao lại nhìn ta như vậy?
Khuôn mặt Thiết Uyển vừa khôi phục vẻ bình thường lại đỏ như ráng chiều, đúng là biểu hiện ngượng ngùng khi bị người khác nhìn thấu tâm tư. Nàng dùng sức vùng vẫy cố đứng dậy hòng che giấu sự xấu hổ của mình:
- Mau buông ta ra, tên khốn kiếp này!
- Buông em ra? Hình như ai đó lại bắt đầu muốn thu thập người ta đây mà.
Tuy không thể thực sự “sung sướng” nhưng Hướng Nhật cũng không dễ dàng bỏ qua cái cơ hội đem cô nàng đè xuống dưới thân mình như thế này, cho nên hắn dùng chính lời nàng vừa nói để phản bác lại nàng.
- Không buông ra ta cắn đó.
Thiết Uyển há cái miệng nhỏ nhắn lộ ra hàm răng trắng ngần.
- Đừng, anh buông ngay đây.
Lưu manh bật dậy theo phản xạ có điều kiện. Ký ức về lần bị cắn trước vẫn còn mới nguyên, đương nhiên không phải vì thân thể đau đớn mà là sau lần bị cắn ấy về đến nhà bị Sở đại tiểu thư phát hiện. Hắn tốn mấy lít nước bọt để giải thích, cuối cùng dấu vết này mới được xem là chứng tích tình yêu của hai người lưu lại trong lúc thân mật tối hôm trước, nhờ vậy lưu manh mới thoát nạn, nhưng rõ ràng đã khiến cho Sở Sở trong lòng nghi ngờ, nếu lại mang về thêm một vết nữa, chắc chắn sẽ chết rất thảm!
- Xem như ngươi thức thời.
Thiết Uyển hừ một tiếng ngồi lên, sửa sang vài chỗ trên người hơi bị lộ ra do vùng vẫy.
- Giờ anh xem TV được chứ?
Hướng Nhật thấy nàng không có ý định hành hung nữa mới mở miệng hỏi.
- Không được!
Thiết Uyển lớn tiếng cự tuyệt, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì lại nở nụ cười:
- Bất quá, thấy ngươi đáng thương như vậy ta tốt bụng cho ngươi ở lại đây đến chiều, nhưng ngươi phải lo nấu cơm.
- Đây là trao đổi có đi có lại thì phải? Không giống cái gì gọi là tốt bụng cả.
Hướng Nhật vuốt vuốt cái mũi theo thói quen
- Ngươi thích nói thế nào thì như thế ấy đi, ta tự thấy mình tốt bụng là được rồi. Nói thật ra "tài nghệ" nấu nướng của ngươi cũng không tồi lắm, mặc dù hương vị còn hơi kém một chút, nhưng miễn cưỡng có thể ăn vào miệng được.
Con mắt Thiết Uyển nheo nheo lại, lần trước nghe mẹ nói bữa cơm đó do lưu manh nấu, có đánh chết nàng cũng không tin, tên này đào đâu ra tay nghề như vậy? Đang lo phải đi đâu ăn bữa tối, bây giờ trên trời rớt xuống một đầu bếp, không dùng thì thật phí của trời.
- Lời nói mất lòng, cái này gọi là lời nói mất lòng!
Hướng Nhật nhìn nữ sĩ quan cảnh sát đang đắc ý ở đối diện, trong lòng oán thầm.
- Ngươi cứ việc xem TV. Ta đi ngủ.
Thiết Uyển trừng mắt rồi liếc hắn một cái trước khi bước về phòng ngủ, vừa đến cửa phòng thì quay đầu lại nói:
- À, hôm qua mẹ ta cho ta một bình rượu, nói là muốn đưa ta… đưa cho ta và ngươi, giờ ngươi có muốn uống hay không?
- Có rượu thì đương nhiên phải uống rồi.
Hướng Nhật không thích hút thuốc nhưng đối với rượu thì nhất định không từ. Xem TV không cũng nhàm chán, có rượu uống đúng là cầu còn không được.
- Chờ đây, ta đi lấy cho ngươi… ta nghĩ không ra tại sao mẹ ta bây giờ đối với ngươi còn tốt hơn cả đối với con gái ruột của mình.
Giọng nói cô nàng đầy bất mãn.
Hướng Nhật không dám tiếp lời, sợ rước hoạ vào thân. Thiết Uyển không có người để phát tiết, chỉ có thể oán hận cắn răng một cái, rồi xoay người vào phòng bếp mang rượu ra.
Một lát sau, Thiết Uyển mang rượu ra. Đó là một bình rượu không có nhãn mác gì cả, bề ngoài hình tròn, hơi dẹt một chút, bên trong chứa chất lỏng màu hồng nhạt, theo từng đợt lắc lư lại ánh lên một vầng sáng lóa mắt.
Hướng Nhật vội vã cầm lấy, mở nắp bình ra, ghé mũi vào miệng bình hít sâu một hơi, vẻ mặt chợt trở nên như đang phê. Hắn liếc mắt thấy cô nàng vẫn đứng một bên chưa đi bèn hỏi:
- Em có uống không?
- Hỏi thừa! Đã mang ra rồi thì cùng uống. Thật không hiểu mẹ ta định làm gì, tự nhiên lại muốn hai đứa cùng nhau uống.
Thiết Uyển cau mày, thật sự đoán không ra chủ ý của mẹ mình.
- Thấy em có vẻ không tình nguyện cho lắm, vậy để anh uống một mình là được rồi.
Hướng Nhật vội vàng giữ chặt bình rượu, vừa hít thử có thể khẳng định đây tuyệt đối là một chai rượu thượng hạng, được cất dưới hầm không dưới ba mươi năm.
- Nằm mơ à! Rượu này đúng là rượu trân quý được cất kỹ của cha ta, nghe nói chỉ có ở một bộ lạc Nam Mỹ nào đó, uống vào có thể giữ gìn nhan sắc.
Hiển nhiên rượu trân quý hay không là một chuyện, nhưng việc có thể giữ gìn nhan sắc, đối với mỗi nữ nhân mà nói đều có sức hấp dẫn rất lớn. Thiết Uyển là phụ nữ, đương nhiên cũng không ngoại lệ.
- Cái này không phải là mẹ em nói cho em chứ?
Không hiểu sao trong lòng Hướng Nhật có chút không yên tâm nhưng nghĩ đến chuyện mẹ ruột không thể hại con gái của mình thì chút lo lắng thoáng qua đó chợt tan đi. Nhưng hắn lập tức nghĩ đến một khả năng khác, cảm giác không yên tâm lại trỗi dậy.
- Làm sao ngươi biết? - Con mắt Thiết Uyển mở thật to.
- Đoán.
Hướng Nhật bây giờ mới hoàn toàn yên tâm, vẻ mặt cô nàng không giống giả bộ, cho nên có thể loại bỏ khả năng nàng ta muốn ngầm hại mình. Việc lưu manh sợ nhất chính là hôm nay cô nàng Thiết Uyển gọi hắn tới để ngầm giở trò, ví dụ như bỏ chút vật lạ vào trong rượu khiến người ta đau bụng chạy té re chẳng hạn.
Đã xác định rượu không có vấn đề, Hướng Nhật lập tức rót một ly, ra sức làm một hơi. Trong vị ngọt còn có vị chua chua, tuy không có gì mới mẻ, nhưng chính hương vị khó phân biệt này càng làm lưu manh say sưa không thôi.
- Rượu này hương vị không tệ. - Hướng Nhật lại rót thêm một ly nữa.
- Này, muốn uống hết một mình à. Nó đúng là có thể dưỡng nhan sắc, ngươi mà không chừa phần cho ta nhiều một chút, ta sẽ giết ngươi.
Thiết Uyển ở bên cạnh uy hiếp, ánh mắt đầy sự tiếc nuối. Dù sao thứ rượu dưỡng nhan này chỉ có một bình, uống nhiều một chút không chừng có thể giữ gìn xuân sắc lâu thêm một chút.
- Chịu em rồi, phần em đây.
Hướng Nhật đưa bình rượu đến trước mặt nàng.
-Thứ này cũng không tệ.
Thiết Uyển không khách khí cầm lấy. Nàng ngay cả ly cũng không dùng mà trực tiếp đưa cả bình lên miệng tu ừng ực, chớp mắt đã hết một phần ba.
Lưu manh thấy vậy giương mắt mà nhìn, mồm há hốc. Cô nàng này cũng quá sức tưởng tượng, cho dù là rượu có thể dưỡng nhan, nồng độ cũng không quá mười lăm độ nhưng thoáng cái đã uống nhiều như vậy, bộ không thấy khó chịu sao?
Thiết Uyển hạ bình rượu xuống, giữ chặt trong tay, mặt đầy vẻ đắc ý:
- Giờ ngươi còn muốn uống nữa không, trong này toàn là nước bọt của ta, ha ha…
Hướng Nhật không nói gì cả, muốn độc chiếm thì cứ nói thẳng là được, cần gì phải dùng đến phương pháp cũ mèm như vậy? Hắn dứt khoát quay đầu đi tập trung coi TV, mặc kệ cô nàng bên cạnh, đúng là điên hết thuốc chữa.
Từ phía sau lại truyền đến tiếng ừng ực, ừng ực của ai đang tu rượu, Hướng Nhật liền chỉnh âm thanh TV lớn lên.
- Này, để âm thanh lớn như vậy làm gì, ầm ĩ chết mất.
Cũng không biết bao nhiêu lâu sau, Hướng Nhật cảm thấy một thân thể nóng rực dựa vào người mình. Quay đầu nhìn lại, hắn thất kinh giật nẩy người, lúc này Thiết đại cảnh sát hai gò má ửng hồng hây hây, ánh mắt mê ly, nhưng điều khiến con ngươi của lưu manh muốn lồi ra khỏi tròng mắt là việc cô nàng đã cởi áo ngoài ra được một nửa, để lộ áo ngực bó sát bên trong
- Sao em lại cởi quần áo ra vậy?
- Nóng quá.
Thiết Uyển dường như không nghe thấy lời hắn, tiếp tục cởi áo ngoài ra.
- Sao lại như thế? Không phải rảnh không có gì làm chứ?
Kỳ lạ, nàng ta vừa nói nóng sao mình cũng cảm thấy nóng. Đáng chết, rượu này không phải có vấn đề chứ? Hướng Nhật hung hăng nguyền rủa, hắn cũng cảm thấy thân thể có dấu hiệu nóng lên, mà dục vọng đã bắt đầu dâng trào.
- Ta cũng không rõ nữa, đau đầu muốn chết đi được, ngươi cứ tự nhiên nhé.
Nói xong nàng đứng dậy, không ngờ đứng không vững, Hướng Nhật nhanh tay ôm lấy nàng:
- Để anh đưa em vào.
- Không cần...
Thiết Uyển muốn đẩy hắn ra, nhưng cả người mềm nhũn vô lực, cú đẩy lại biến thành động tác nhẹ nhàng vuốt ve. Hướng Nhật ôm nàng đi vào phòng ngủ, dìu nàng ngã lên giường. Chỉ vài bước chân ngắn ngủi ôm cô nàng từ phòng khách vào phòng ngủ, Hướng Nhật đã cảm thấy đầu nặng trịch như đeo đá.
- Không được, anh cũng sắp hôn mê rồi, nghỉ ở chỗ em một lúc.
Hướng Nhật vừa nằm xuống, Thiết Uyển vốn cả người mềm nhũn đột nhiên choài người tới như bạch tuộc quấn chặt lấy hắn, miệng không ngừng hôn lên mặt hắn. Chút lý trí còn sót lại của lưu manh bị kích thích bay mất sạch, cuối cùng chống cự không nổi phản ứng sinh lý liền cuồng nhiệt hôn trả lại nàng.
Quần áo trên người cả hai giảm bớt dần dần, cuối cùng chỉ còn hai thân thể Adam Eva quấn vào nhau.
........
Cùng lúc tiếng rên nhỏ đau đớn của nữ nhân là lúc nam nhân tiến vào thân thể nàng.
........
Hướng Nhật đắm đuối, chìm lỉm trong một giấc mộng, trong mộng một thân thể mềm mại quyện chặt lấy hắn, hòa tan.....
.......