Lúc Lý Trinh Lan cùng ba mẹ mình đi vào cũng lấy làm kinh hãi vì gặp phải một người tạm thời nàng không muốn nhìn thấy. Vốn nàng chỉ định đưa ba mẹ tới đây dùng điểm tâm, bởi lẽ thức ăn của quán này không chỉ hương vị thơm ngon mà còn có người quen biết.
Chẳng qua ngoài dự liệu là gặp phải hắn, ban nãy nàng còn nói đưa ba mẹ mình đến đây sẽ có một sự vui vẻ bất ngờ, thật ra là ám chỉ thức ăn trong quán, nhưng cái tên kia lại ở đây, xem ra ba mẹ nàng chuẩn bị hiểu lầm nữa rồi.
- Trinh Lan, đây chính là vui vẻ bất ngờ con nói sao?
Quả nhiên Lý phụ Lý mẫu đúng là quá "vui vẻ bất ngờ", nhất là Lý mẫu, đi nhanh đến trước mặt Hướng Nhật:
- Tuấn Tú, con cũng ở đây à?
- Vâng ạ, bác trai, bác gái, chào hai người.
Hướng Nhật cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy.
- Tốt quá, chúng ta có thể cùng nhau ăn sáng, sau đó đi ngắm phong cảnh...
Lý mẫu mặt đầy hưng phấn nói.
- Khụ khụ...
Lý phụ đứng bên cạnh đột nhiên ho nhẹ một tiếng, hướng về phía vợ mình nháy nháy mắt.
Lý mẫu lập tức phản ứng vô cùng nhanh nhạy:
- Quên mất, còn có Tuấn Tú và Trinh Lan nữa, mấy nơi tuổi trẻ bọn con thích, người lớn chúng ta lại chẳng ham. Các con đi chơi đi, đi lâu chút cũng được, không cần lo lắng cho chúng ta, chúng ta tự biết chiếu cố mình.
Dụng ý rõ ràng đến thế, căn bản không cần nói ra thêm.
- Mẹ...
Lý Trinh Lan bất mãn gọi một tiếng.
- Được rồi, Trinh Lan, mau ngồi xuống, không biết lễ phép gì cả! Bên người Tuấn Tú còn chỗ trống kìa!
Lý mẫu trợn mắt nhìn nàng.
Vẻ mặt Lý Trinh Lan đầy oan ức, nhưng nàng cũng nghe lời ngồi bên cạnh nam nhân.
Hướng Nhật đối với thân phận "con rể" đã thành thói quen, hơn nữa từ hôm qua Lý Trinh Lan đã nói sẽ làm người đàn bà của hắn, quả thực có chút động tâm nho nhỏ. Đối phương là một mỹ nữ cảnh sát, hơn nữa lúc trong quán rượu đã được chiêm ngưỡng qua thân thể của nàng, vô cùng mê người.
Thời điểm vừa gặp Lý Trinh Lan, trong đầu liền nhớ lại những hình ảnh tươi mát kia...
Lý Trinh Lan vừa giới thiệu Lâm đại tiểu thư cho ba mẹ biết, Lâm Dục Tú nhất thời thay đổi biểu tình khó chịu trước đó, trở nên cực kỳ dịu dàng ngoan ngoãn, hỏi Lý phụ Lý mẫu muốn dùng gì rồi lặng lẽ rời đi.
Hướng Nhật không khỏi ghé mắt nhìn nàng mấy cái, cô bé này sống quả thật hai mặt nha.
Ăn điểm tâm xong, Lý phụ Lý mẫu liền lấy lí do rời đi trước, bảo là muốn ra đường đi dạo, thuận tiện mua chút đặc sản cho bạn bè ở quê nhà.
Lý Trinh Lan định đi cùng nhưng đã bị hai người bắt lưu lại.
- Trinh Lan tiểu thư, chưa tới hai ngày nữa anh phải về nước rồi.
Thấy Lâm đại tiểu thư dọp dẹp bàn ăn lui xuống xong, Hướng Nhật bắt chuyện với tiểu mỹ nữ cảnh sát.
- Về nước?
Lý Trinh Lan ngẩn ra, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên đỏ ửng, xấu hổ nói:
- Em hiểu, tối nay anh đến quán rượu gặp em.
Nghe nàng nói vậy, Hướng Nhật biết đối phương lại hiểu lầm.
- Thật ra em đã là đàn bà của anh, anh cũng không cần gấp gáp làm gì, dẫu sao chuyện đó cũng phải em tình nguyện nữa, chúng mình có thể thử sống chung trước, chờ đến khi tiếp nhận nhau... cũng không muộn.
Lý Trinh Lan hơi sững sờ, hiểu được ý nghĩa trong lời của hắn, vẻ mặt khó có thể tin, nam nhân không phải vì chiếm được nữ nhân mà không từ thủ đoạn nào ư? Còn đi quan tâm nữ nhân có nguyện ý hay không? Hơn nữa trong câu nói của hắn, còn muốn cùng nàng qua lại một đoạn thời gian sao? Chờ có tình cảm mới làm... cái chuyện ấy.
Chứng kiến Lý Trinh Lan ngẩn ngơ, Hướng Nhật cũng biết nàng ảnh hưởng bởi lời nói của mình, chuyển chủ đề:
- So với bây giờ, cảm giác của em với anh là thế nào, ghét anh không?
Ghét? Lý Trinh Lan lại ngẩn ra một chút, mặc dù trực giác nàng cho là mình ghét đối phương nhưng cẩn thận ngẫm lại mới phát hiện mình không biết ghét hắn ở điểm nào, tựa hồ cảm thấy hắn rất đáng ghét mà không biết ghét vì nguyên nhân gì.
- Anh... bán ma túy.
Nghĩ một hồi, Lý Trinh Lan bỗng nhiên nghiêm mặt, chỉ cần một điểm này là đủ, bán ma túy với nàng là tội ác tày trời.
Hướng Nhật hơi khựng lại, hắn không cách nào phản bác điều này. Tuy Lý Trinh Lan không có chứng cứ hắn bán hàng cấm, nhưng hiểu nhiên nhận định đó chính là sự thật. Thân là một cảnh sát, đối với chuyện này vô cùng mẫn cảm, tội phạm cùng cảnh sát, quan hệ từ trước đến nay vẫn luôn đối nghịch nhau.
- Chờ sau khi về nước, anh sẽ kết thúc... Những chuyện kia, không làm nữa.
Dĩ nhiên những lời này của Hướng Nhật không phải chỉ nói mồm, hắn làm điều này cũng không hẳn vì mỹ nữ cảnh sát, hắn không muốn tiếp tục sự nghiệp hại người, cho dù không phải là người nước mình cũng chả tốt đẹp gì.
Từ tối hôm qua tham gia buổi tụ họp lớp cũ của Alice, gặp phải tên râu quai nón ép mua hàng trắng kia, hắn liền đã có chủ ý này.
Nếu như mấy đại tiểu thư trong nhà biết hắn làm chuyện này, sẽ cảm thấy hắn như thế nào? Nhất là đại cảnh quan Thiết Uyển chí công vô tư kia, hắn không dám tưởng tượng ra hình ảnh nàng tuyệt vọng đau khổ như thế nào khi biết hắn là con người như vậy.
- Thật không?
Lý Trinh Lan chợt hỏi, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn.
- Ừm, vì em anh mới làm như vậy.
Hướng Nhật thấy nàng nhìn chằm chằm mình, hắn tính đùa giỡn một chút.
Tội cho cô nàng Lý Trinh Lan ngây thơ cứ đinh ninh là thật, trên mặt mắc cỡ đỏ bừng, trong lòng lần đầu tiên dâng lên cảm giác vui vẻ... Ừm, là do thành công cảm hóa một phạm nhân, chính là như thế!
- Nếu biết anh là vì em mới làm như vậy, em không phải nên bồi thường anh chút gì đó?
Hướng Nhật nhân cơ hội giậu đổ bìm leo.
Trong lòng Lý Trinh Lan đang lâng lâng, nghe hắn nói vậy lại nghĩ hắn ám chỉ đến cái kia, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Hướng Nhật thật bó tay hết sức rồi, làm gì nói gì cũng khiến nàng hiểu lầm:
- Trinh Lan, em đừng nghĩ tới phương diện kia có được hay không, anh chỉ muốn em hôn anh một chút, khích lệ anh, vậy cũng khó khăn à?
- Hôn, hôn anh...
Lý Trinh Lan cũng biết mình hiểu sai vấn đề, mặt xấu hổ quay sang hướng khác.
- Nếu em ngại hôn anh, để anh hôn em nhé?
Hướng Nhật cố ý nói, còn làm bộ ghé đầu sang, cảm giác thi thoảng đùa giỡn mỹ nữ cảnh sát này thật tốt.
Cảm nhận được nam nhân đang ở rất gần, hơi nóng của hắn còn phà lên trên mặt, Lý Trinh Lan tim đập thình thịch loạn lên, cảm giác này, coi như trước kia ở cùng với tên bạn trai đã phản bội mình cũng không hề xuất hiện qua.
- Được rồi, đùa em chút thôi.
Thời điểm môi sắp chạm vào đối phương, Hướng Nhật đột nhiên thẳng người lại.
Trong lòng Lý Trinh Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao mơ hồ có cảm giác buồn bã thất lạc.
- Này, hai người đang nói gì đó?
Lâm đại tiểu thư không biết từ cái lỗ nào chui ra.
- Người lớn nói chuyện, con nít xê ra chỗ khác chơi.
Hướng Nhật phẩy phẩy tay như đuổi ruồi.
- Nói ai con nít?!
Lâm Dục Tú đùng đùng nổi giận:
- Anh mới là con nít, hỏi Trinh Lan tỷ xem, hai chúng ta hai nhìn giống con nít hơn?
Nói những lời này nàng vô cùng tự tin, bởi vì người nào đó tướng mạo quả thực như một đứa trẻ mới lớn.
Lý Trinh Lan quan sát Lâm đại tiểu thư một chút, sau đó lại nhìn qua nam nhâm, phát hiện tướng mạo của nam nhân quả thực như thiếu niên mới lớn, ít nhất không lớn hơn so với học sinh cấp ba, dù có điểm non nớt, nhưng nhìn lâu rồi, riết cũng quen, riết cũng thấy thích...