Thấy Lưu Bác có vẻ tức giận, Lý Tuyết lập tức bối rối, tuy rằng trong lòng thừa biết mình không hề nói sai, nhưng ngoài miệng thì Lý Tuyết không dám nói như vậy, dù sao ngay cả Từ Đông Lương, Lưu Bác cũng không nể mặt, huống chi cô ta.
Vì thế Lý Tuyết vội vàng giải thích: “Quản lý Lưu, tôi không có ý đó…”
“Tôi mặc kệ cô có ý gì!” Lưu Bác trực tiếp xua tay cắt ngang nói: “Tóm lại, tài khoản của vị này hiện tại đã đóng. Cho dù có phát sinh vấn đề gì thì tôi, Lưu Bác sẽ chịu hoàn toàn chịu trách nhiệm, cho nên cô không cần lo lắng.”
Lý Tuyết nhất thời á khẩu không nói nên lời, Lưu Bác đã nói như vậy, cô còn có thể nói gì nữa.
“Lý Tuyết, tài khoản của chồng tôi đã được giải quyết xong, cô nên thực hiện lời hứa của mình.” Hạ Nhược Y lạnh lùng nói với Lý Tuyết.
Sắc mặt Lý Tuyết thoắt xanh thoắt trắng, nếu thật sự bắt cô phải gọi Trần Dật Thần là ba ngay trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy thì cô biết giấu mặt vào đâu chứ, có điều đã nói như vậy rồi, nếu không gọi thì sẽ chỉ càng khiến người khác khinh thường hơn.
“Ba…” Lý Tuyết nghiến răng gọi Trần Dật Thần một tiếng.
Trần Dật Thần cười nhưng không đáp, đối với anh mà nói, bắt Lý Tuyết gọi mình một tiếng ba chỉ là trò tiêu khiển khi nhàm chán mà thôi, anh cũng không thật sự nghĩ sẽ nghiêm túc nhận đứa con gái nuôi này.
“Như vậy cô hài lòng chưa?” Lý Tuyết quay lại lạnh lùng liếc Hạ Nhược Y hỏi.
Hạ Nhược Y vẻ lười biếng nói: “Hài lòng rồi.”
“Hạ Nhược Y, cô cũng đừng đắc ý quá, đừng cho là tôi không biết, 5,4 tỷ đó của ông xã cô là toàn bộ tiền tiết kiệm của hai người, hôm nay ông xã cô giả vờ giả vịt nhưng chờ về nhà rồi, các người sẽ phải cạp đất mà ăn thôi.” Lý Tuyết cười khẩy, nói thế nào cô ta cũng không tin được, Trần Dật Thần là kiểu đại gia có thể bỏ ra hơn ba tỷ đồng mà không chớp mắt lấy một cái, đừng thấy hiện tại Trần Dật Thần ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh mà tưởng anh ta ngon, thực chất trong lòng đã nhỏ máu rồi.
“Ôi chao, Nhược Y, chúng tôi đều biết cô chỉ muốn chứng minh với chúng tôi rằng ông xã cô không phải là một tên bỏ đi nhưng cô cũng không cần dùng đến biện pháp này, lẽ nào cô không đau lòng khi lát nữa bảo chồng cô móc ra 5.4 tỷ để mời mọi người ăn cơm sao?”
“Đúng vậy, cô cũng không nghĩ cho chồng cô một chút, dù gì anh ta cũng chỉ là một tên shipper, 5.4 tỷ, anh ta có quần quật mười năm cũng chẳng kiếm được còn cô thì giỏi nhỉ, chỉ một bữa cơm đã bắt anh ta tiêu sạch tiền.”
Mấy mụ đàn bà có quan hệ khá tốt với Lý Tuyết cũng nhao nhao lên tiếng, Hạ Nhược Y thiếu chút nữa thì bật cười vì tức, tại sao những người này đến tận bây giờ vẫn còn nghĩ rằng Trần Dật Thần chỉ là một tên shipper chứ, bộ có shipper nào ăn một bữa cơm tiêu tốn hết 5.4 tỷ mà không chớp mắt không hả?
“Các người đã nghĩ nhiều quá rồi, bảo chồng tôi mời khách không phải vì muốn chứng minh với các người gì hết, chồng của tôi cũng không việc gì phải tự chứng mình trước bất kỳ ai.” Hạ Nhược Y nghiêm mặt nói, cô cũng lười giải thích với đám người này, bởi dù cô có nói gì đi nữa thì những người này cũng sẽ không tin.
Chuyện duy nhất mà bọn họ tin, chính là cô phải sống một cuộc sống thê thảm còn chồng cô thì là một tên siêu vô dụng.
“Chà, nếu chồng cô không phải là một tên bỏ đi thì tại sao cô lại phải đi làm bồ nhí của người ta chứ?” Lúc này, Lý Tuyết khinh thường bĩu môi, còn nói ra những lời khiến người ta phải tròn mắt.
Làm bồ nhí? Cô làm khi nào chứ? Hạ Nhược Y vẫn còn đang mơ màng.
“Còn giả bộ sao? Hạ Nhược Y, đừng tưởng chúng tôi không biết gì, cô làm bồ nhí sau đó bị vợ của người ta bắt quả tang, tẩn cho vài cái tát, chuyện rõ như ban ngày.” Lý Tuyết liên tục cười khẩy, vốn dĩ cô ta không định đem chuyện này nói ra, nhưng Hạ Nhược Y cùng Trần Dật Thần mới vừa khiến cô ta mất mặt như vậy nên hiển nhiên là cô ta phải trả đũa.
“Lý Tuyết, cô nói bậy bạ gì đó? Tôi làm bồ nhí cho người ta khi nào?!” Hạ Nhược Y xanh mặt, rốt cục cũng hiểu được, tại sao khi cô vừa mới gặp nhóm Lý Tuyết bọn họ lại nhìn cô với ánh mắt khinh thường như vậy.
“Tôi nói bậy?” Lý Tuyết cười nhạo một tiếng, nói: “Hạ Nhược Y, cô có dám bảo đảm là mình không bị người ta bộp tai mấy cái ngay giữa đường không?”
Hạ Nhược Y nghẹn họng, cô đúng là đã bị người ta tát nhưng chuyện đó thì đâu có liên quan gì tới chuyện làm bồ nhí.
Thấy Hạ Nhược Y không nói lời nào, Lý Tuyết càng thêm đắc ý, mỉa mai nói: “Hạ Nhược Y, Hiểu Nha đã nói cho tôi biết hết rồi, thật không ngờ cô lại là loại con gái như vậy.”
Hiểu Nha?
Hạ Nhược Y lập tức nhìn sang Vương Hiểu Nha, đến lúc này mà cô còn không đoán ra được đó là lời đồn thổi của Vương Hiểu Nha thì cô đúng là quá ngu ngốc.
Thấy Hạ Nhược Y nhìn mình, Vương Hiểu Nha chẳng những không chút áy náy cùng chột dạ mà ngược lại còn đanh mặt lại, nói: “Nhược Y, chuyện cô bị người ta tát đúng là tôi kể nhưng tôi không hề nói cô đi làm bồ nhí của người ta.”
Lời lẽ rõ như ban ngày, chuyện bồ nhí là do đám Lý Tuyết bịa đặt.
“Cô nghĩ tôi là trẻ lên ba sao?” Hạ Nhược Y nghiến răng, cô xem Vương Hiểu Nha là bạn nên mới kể cho cô ta sự thật nhưng không ngờ, chớp mắt đó Vương Hiểu Nha đã bán đứng cô, hơn nữa chuyện này nếu không phải là Vương Hiểu Nha dẫn dắt thì người khác sẽ không bao giờ nghĩ đến hướng đó.
“Tin hay không là tùy cô.” Vương Hiểu Nha bĩu môi, không thèm để ý đến ánh mắt của Hạ Nhược Y.
“Hạ Nhược Y, chuyện xấu hổ cô cũng đã làm rồi còn không cho người khác nói sao?” Lý Tuyết châm biếm một câu, kỳ thật cô ta cũng hiểu được, lời Vương Hiểu Nha có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng cô ta không muốn để ý đến những điểm đó, mà chỉ chăm chăm nghĩ về hướng Hạ Nhược Y lăng nhăng.
“Cô nói ai không biết xấu hổ hả?” Lúc này, Trần Dật Thần lạnh lùng mở miệng, vốn dĩ anh cũng không muốn so đo với một đám đàn bà nhưng Lý Tuyết lại nói những lời quá quắt, hàm oan cho Hạ Nhược Y thì thôi, giờ còn công kích cá nhân nữa.
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Trần Dật Thần, Lý Tuyết bất giác rùng mình, tim đập nhanh, tên vô dụng này sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy chứ? Tuy trong lòng cô ta sợ hãi nhưng đang ở trước nhiều người như vậy, cô ta vẫn cứng miệng: “Sao, tôi nói không đúng à? Anh là một tên vô dụng bị vợ mình cắm sừng…”
“Bốp!”
Trần Dật Thần trực tiếp giơ tay lên tát mạnh một cái vào mặt Lý Tuyết, khiến cô ta phải câm miệng lại ngay.
Tình huống xảy ra bất ngờ làm tất cả mọi người trong đại sảnh đều sững sờ, tên vô dụng này lại dám đánh người?
“A… Bà đây liều mạng với mày!” Lý Tuyết ngẩn ra mất mấy giây sau cú tát rồi lập tức thét chói tai, đánh về phía Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần cười khẩy, đá Lý Tuyết một cái ngã lăn trên mặt đất, ở chỗ của anh không có nguyên tắc không được đánh phụ nữ.
Tuy cú đá này của Trần Dật Thần chưa dùng hết một phần trăm sức lực nhưng vẫn nhưng vẫn đủ đá Lý Tuyết té nhào, ôm bụng lăn lộn kêu đau trên mặt đất.
“Mẹ kiếp, anh dù gì cũng là đàn ông mà ngay cả phụ nữ cũng đánh ư?” Từ Đông Lương sầm mặt quát, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, dù gì Lý Tuyết cũng là người đại diện cho nhãn hàng của anh ta, Trần Dật Thần ra tay đánh người như vậy bảo mặt mũi anh ta để đi đâu chứ.
“Anh không phục sao?!” Trần Dật Thần đột nhiên chuyển ánh nhìn sang Từ Đông Lương, Từ Đông Lương nhất thời nghẹn họng, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.