Đúng như Giả Vạn Hào liệu trước, hôm đó ngoại trừ Lư Chính Phong vội đến từ Nam Cảng, người đứng đầu nhà họ Hà ở Nam Áo, Hà Vinh, đại ca giang hồ ở Tấn Bắc, lão làng giang hồ mới ở Tấn Tây và những nhân vật có máu mặt ở thế giới ngầm đều tụ về Hàng Hồ.
Nguyên nhân khiến những nhân vật lớn này đến Hàng Hồ chỉ có một, làm quen với Trần Dật Thần, sẵn tiện xem thử, có thể lôi kéo được anh không.
Tây Hồ nằm ở phía tây Hàng Hồ, là một trong những danh lam thắng cảnh trọng điểm quốc gia đầu tiên và là một trong mười danh lam thắng cảnh hàng đầu của nước H, đồng thời là một trong số ít hồ nằm trong danh sách di sản thế giới và là di sản văn hóa hồ duy nhất của nước H.
Tây Hồ được bao bọc bởi ba mặt là núi, diện tích 6,39 km vuông, chiều rộng từ đông sang tây khoảng 2,8 km, chiều dài từ bắc xuống nam khoảng 3,2 km, một vòng hồ là 15km. Hồ được Cô Sơn, Tô Đê, Bạch Đê, Dương Công Đê ngăn ra, chia thành năm hồ nhỏ theo diện tích lớn nhỏ lần lượt là Ngoại Tây Hồ, Tây Lý Hồ, Bắc Lý Hồ, Tiểu Nam Hồ và Nhạc Hồ. Tô Đê và Bạch Đê vượt qua mặt hồ, ba hòn đảo nhỏ là Tiểu Doanh Châu, Hồ Tâm Đình, Nguyễn Công Đình nằm ở trung tâm của Ngoại Tây Hồ, tháp Lôi Phong của núi Tịch Chiếu và tháp Bảo Thích của núi Bảo Thạch nằm đối xứng nhau, từ đó hình thành nên một bố cục cơ bản “một núi, hai tháp, ba đảo, ba đê, năm hồ”
Đúng dịp mùng 1 tháng 6, 8 giờ sáng, du khách khu thắng cảnh Tây Hồ đông như dệt, đâu đâu cũng là người, lít nha lít nhít, đưa mắt nhìn không thấy điểm cuối.
“Tây Hồ lớn thế này, anh Trần Dật Thần rốt cuộc sẽ đấu với Cảnh Đằng ở đâu chứ?” Trong biển người, Lâm Ngọc Nhi ngơ ngác nhìn đám người dày đặc và khu thắng cảnh Tây Hồ, cô bí mật chạy ra khỏi căn cứ hoạt động đặc biệt Long Thần, bởi vì quá gấp, cô thậm chí còn không mang theo điện thoại di động, cô chỉ hỏi nơi thi đấu của Trần Dật Thần và Cảnh Đằng đã chạy đi, nhưng sau khi đến nơi cô mới phát hiện, Tây Hồ quá rộng lớn, nếu không biết địa điểm cụ thể, cô căn bản không tìm được Trần Dật Thần!
Sau khi ngẩn ngơ một hồi, Lâm Ngọc Nhi mới nhanh chóng ra khỏi đám đông, sau đó tìm được một phục vụ của khu thắng cảnh, đi thẳng qua đó, đi thẳng vào vấn đề: “Chào cô, cho hỏi trận đấu võ hôm nay tổ chức cụ thể ở chỗ nào của khu thắng cảnh vậy?”
“Đấu võ? Đấu võ gì?” Nhân viên khu thắng cảnh mặt đầy ngơ ngác.
“Là trận đấu của truyền nhân võ học thế gia nhà họ Cảnh với Trần Dật Thần.” Lâm Ngọc Nhi giải thích.
“Truyền nhân thế gia võ học? Cô gái, cô đọc nhiều truyện võ hiệp quá à? Giờ là thời đại nào rồi, làm gì có thế gia võ học gì?
Ngoài ra, ở đây cũng không có đấu võ gì hết”, nhân viên của khu thắng cảnh nhìn Lâm Ngọc Nhi với vẻ quái dị.
“——” Lâm Ngọc Nhi đột nhiên câm nín, đồng thời hiểu rõ, nhân viên phục vụ của khu thắng cảnh không biết chuyện đấu võ giữa Trần Dật Thần và Cảnh Đằng.
“Hừm?” Ngay lúc đó, lúc Lâm Ngọc Nhi đang sầu não, thì cô nhìn thấy mấy người mặc đồ Đường trang, áo khoác dài, trong lòng khẽ động, liền đi theo họ.
Hiện tại cô đã có hiểu biết nhất định về thế giới võ thuật, nên chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết được những người ăn mặc kỳ dị, phong thái phi thường và toát ra khí chất khó giải thích. Hầu hết họ đều xuất thân từ giới võ học.
Theo đó, chỉ cần đi theo những người của giới võ học này, ắt hẳn có thể đi đến nơi Trần Dật Thần và Cảnh Đằng đấu võ, từ đó gặp được Trần Dật Thần, được tận mắt nhìn thấy Trần Dật Thần thi đấu.
Nửa tiếng sau, Lâm Ngọc Nhị gần như phải chạy thì mới theo kịp mấy người võ sĩ kia, đến một bến thuyền của khu thắng cảnh Tây Hồ.
Cả bến thuyền đều bị phong tỏa rồi, đội tuần tra và nhân viên công tác của Võ Minh đang phối hợp với nhau để duy trì trật tự tại hiện trường, những người muốn lên thuyền đều phải xuất trình giấy tờ tùy thân.
Những võ sĩ đó hình như đã sớm biết tất cả, họ đi thẳng qua bên đó, xuất trình giấy tờ tùy thân, sau đó bước vào khu phong tỏa, rồi đi lên con thuyền kia.
Trên thuyền lớn có không ít người, những người đều giống những người Lâm Ngọc Nhi đi theo, đều mặc trường bào hoặc võ phục, có người thậm chí mang theo đao, vừa nhìn là biết người của giới võ học.
Nhìn cảnh này, Lâm Ngọc Nhi nghĩ một chút rồi đi thẳng qua đó.
“Cô gái, hôm nay chỗ này không mở cửa, mời cô qua khu thắng cảnh khác.” Một người mặc trang phục của nhân viên công tác ngăn cản Lâm Ngọc Nhi lại, nói giọng khách sáo.
“Chào anh, tôi đến xem trận đấu của Trần Dật Thần và Cảnh Đằng.” Lâm Ngọc Nhi giải thích.
“Hả?” lời nói của Lâm Ngọc Nhi vang lên bên tai, người nhân viên hơi kinh ngạc, sau đó đánh giá cô một phen, nói: “Hôm nay ngoại trừ những thành viên đã đăng ký với Võ Minh bằng chứng nhận hội viên có thể vào xem thì còn một số ít người có cơ hội xem sau khi thỏa thuận với Hiệp hội võ thuật, nhưng mà họ đều có thẻ khách mời, xin hãy cho tôi xem thẻ của cô”
“Thẻ khách mời?”
Lâm Ngọc Nhi lại sửng sốt một lát, sau đó giải thích: “Chào anh, tôi không có thẻ khách mời, nhưng mà tôi là bạn của Trần Dật Thần.”
“Xin lỗi cô, bên trên có quy định, không có thẻ khách mời thì không được vào. Nhân viên công tác dứt khoác từ chối cho Lâm Ngọc Nhi tiến vào khu phong tỏa, sau đó đổi chủ đề, anh ta nói: “Nhưng mà, cô nói cô là bạn của Trần Dật Thần, có thể đứng chờ một bên, đến lúc đó có thể vào cùng anh ấy.”
“Vậy được, cảm ơn.”
Lần nữa nghe nhân viên công tác nói, Lâm Ngọc Nhi có chút chán nản gật đầu, sau đó chuẩn bị rời đi.
“Cô gái, cô thật sự là bạn của Trần Dật Thần à?” mắt thấy Lâm Ngọc Nhi muốn đi, nhân viên công tác không nhịn được hỏi.
“Phải.” Lâm Ngọc Nhi gật đầu.
“Trần Dật Thần nói với cô, anh ta có đồng ý không?” nhân viên công tác hỏi.
“Không có, tôi đoán là anh ấy đồng ý.” Lâm Ngọc Nhi lắc đầu, trả lời như thế.
“Những người đến đây hôm nay đều đoán là Trần Dật Thần đồng ý, nếu anh ta không đồng ý, vậy thì vui rồi!” Nhân viên công tác nghe vậy, cười khổ lắc đầu, sau đó không hỏi này kia Lâm Ngọc Nhi nữa, để Lâm Ngọc Nhi đi.
Lâm Ngọc Nhi còn chưa đi xa, mà nghe theo lời của nhân viên công tác, đứng ở một nơi không xa, không biết là chờ cơ hội vào khu phong tỏa, hay là chờ Trần Dật Thần đến.
“Chưởng môn của Thiếu Bắc Quyền, Kiều Võ Đấu đại sư đến!”, rất nhanh, nhân viên công tác đó nhìn thấy một võ sĩ trung niên dẫn theo hai đệ tử đến, trong lòng khẽ động, nhớ ra thân phận của người đến, ngay lập tức hét to.
Loạt xoạt loạt xoạt ………
Nhân viên công tác vừa cất giọng, bất kể là nhân viên công tác trong khu phong tỏa khác, hay là những võ sĩ đã lên tàu cũng đều sốt sắng nhìn về phía Kiều Võ Đấu.
“Chào ông, Kiều đại sư, tôi là nhân viên công tác của Võ Minh ở Hàng thị.” Sau đó, dưới ánh mắt theo dõi của mọi người, Kiều Võ Đấu dẫn theo hai đệ tử của mình bước vào khu phong tỏa, nhân viên công tác chủ động dẫn đường, tự giới thiệu bản thân trước: “Kiều đại sư, do tính chất đặc biệt của trận đấu này, theo chỉ đạo của cấp trên, nếu cuộc thi được tiến hành thì phải tiến hành trong khu vực phong tỏa đã được chỉ định, và tất cả người xem đều phải lên tàu. Trước mắt, đã có người lên tàu rồi, ngài có muốn lên thuyền không, hay là đi dạo một lát, khi nào trận đấu diễn ra mới lên?”
“Lên thuyền.”
Kiều Võ Đấu thốt ra hai chữ, rất rõ ràng.
Hôm nay ông ta đưa hai đệ tử đến Tây Hồ, chỉ vì muốn xem trận đấu giữa Cảnh Đằng và Trần Dật Thần mới đến, huống hồ chi ngắm phong cảnh, ông ta không có cái nhã hứng này!