Lúc Trần Dật Thần định quay về Thương Châu, thì nhận được điện thoại của Lý Dĩ.
“Cậu Trần, chuyện cậu bảo tôi làm đã có kết quả rồi.”
Trần Dật Thần nhíu mày, lúc này mới nhớ ra, trước đây anh từng bảo Lý Dĩ đi điều tra Kim Lục An.
“Cậu nói đi.”
“Cậu Trần, quả thật ba năm trước Kim Lục An từng tham gia hành động truy sát một lần, nhưng tôi không thể thăm dò được thông tin liên quan đến thân phận người bị truy sát và những người cùng tham gia truy sát với ông ta, nhưng nghe hàm ý Kim Lục An, thì trận truy sát ba năm trước là do có người tuyên bố treo giải thưởng, nên lúc đó có rất nhiều người tham gia cuộc truy sát, nhưng ít ai biết được thân phận người bị truy sát, thậm chí vì lý do che mặt, nên mấy người truy sát cũng không biết thân phận của nhau.” Lý Dĩ thành thật nói.
“Giờ Kim Lục An đang ở đâu?” Trần Dật Thần hỏi, ba năm trước quả thật nhóm người truy sát anh đều che mặt, lúc đó anh còn tưởng tất cả bọn họ đều quen biết nhau, nhưng nếu là treo giải thưởng, thì chuyện bọn họ không biết nhau cũng rất bình thường, mặc dù bọn họ che mặt, nhưng Trần Dật Thần vẫn nhớ rất rõ võ công bọn họ đã sử dụng, nên nếu gặp lại lần nữa, anh tin rằng mình có thể nhận ra họ.
“Cậu Trần, năm giờ chiều nay, Kim Lục An sẽ dẫn đệ tử trong quán đi tới võ quán Hạo Nhiên để tham gia cá cược.” Lý Dĩ báo cáo.
“Cá cược?” Trần Dật Thần híp mắt lại, nói trắng ra là giành sân, nhưng cá cược văn minh hơn giành sân một chút, giành sân là đập thẳng bảng hiệu của người ta, còn cá cược thì không như thế, mà nó mang tính chất đánh bạc, trước khi hai bên giao đấu sẽ đặt cược trước, ai thắng thì người đó lấy được tiền cược.
Theo lời Lý Dĩ nói, thì Kim Lục An chủ động dẫn đệ tử tới võ quán Hạo Nhiên, để đấu tại sân nhà, điều này chứng tỏ Kim Lục An rất tự tin về đệ tử của mình, gần như sẽ thắng vụ cá cược này.
Nhưng, nếu mình đi qua đó thì chưa chắc sẽ như thế…
Trần Dật Thần mỉm cười, rồi hỏi rõ vị trí của võ quán Hạo Nhiên.
Vừa nghe thấy Trần Dật Thần định đi tới võ quán Hạo Nhiên, Lý Dĩ không khỏi đồng tình với Kim Lục An, ông ta vừa mới trở thành võ giả ám kình chưa được mấy ngày, còn chưa kịp ăn mừng đã đắc tội với Trần Dật Thần, chỉ sợ lần này ông ta không chết cũng bị lột da.
Bốn giờ chiều, Trần Dật Thần rời khỏi bệnh viện rất đúng giờ, anh vừa rời đi, cửa phòng bệnh đã xuất hiện một bóng người lom khom, đó là Bàng Đông Kỳ.
Vệ sĩ thân cận của Dương Thái, là cao thủ số một của nhà họ Dương!
Nếu đặt trong giới võ đạo Kim Lăng, thì võ giả ám kình trung kỳ cũng có thể nằm trong top mười người đứng đầu.
Bàng Đông Kỳ xuất hiện ở đây không phải là vì muốn gây bất lợi cho Hạ Nhược Y, mà là vì bảo vệ cô.
Trần Dật Thần bảo Dương Thái cử người tới bảo vệ Hạ Nhược Y, tất nhiên anh ta không dám sơ suất, dứt khoát phái thẳng thuộc hạ có thực lực cao nhất của mình đi.
Bàng Đông Kỳ tới đây, đã làm Trần Dật Thần cảm thấy yên tâm hơn, bằng không giờ anh không thể đi tới võ quán Hạo Nhiên được. Có Bàng Đông Kỳ ở đó, dù nhà họ Đỗ có mời một tiểu đội với chiến thuật ám sát tới đây, cũng khó mà tổn thương Hạ Nhược Y được.
Võ giả đạt tới cảnh giới ám kình trung kỳ, thì sức cảm ứng sẽ tăng lên một cấp độ rất cao, trong phạm vi một trăm mét, hễ có bất kỳ tiếng động nhỏ nào, cũng có thể cảm ứng trong nháy mắt.
Cảnh giới minh kỳ, là dùng sức mạnh mà võ giả đang nắm giữ để tiến hành suy đoán cảnh giới của võ giả, một nắm đấm của võ giả minh kỳ sơ kỳ có sức mạnh khoảng 300 kg, tương đương với trọng lượng một con ngựa hoang, nói cách khác, võ giả minh kỳ sơ kỳ có thể chính diện đối đầu với một con ngựa hoang đang xông tới mà không bị rơi xuống thế hạ phong.
Còn nắm đấm của võ giả trung kỳ thì có sức mạnh khoảng 600 kg, 600 kg này nhìn thì có vẻ chỉ hơn gấp đôi sức mạnh của võ giả minh kỳ sơ kỳ, nhưng trong thực tế chiến đấu, khoảng cách giữa minh kỳ sơ kỳ và minh kỳ trung kỳ không chỉ là gấp đôi thế này.
Đến minh kỳ hậu kỳ, thì sức mạnh mà một võ giả bình thường nắm giữ là khoảng 900 kg, nếu nắm giữ tốt thì có thể đánh ra sức mạnh tới 1000 kg, thậm chí là 1100 kg, 1000 kg đã là trọng lượng của một chiếc ô tô cỡ nhỏ, bình thường muốn nhấc một chiếc ô tô cỡ nhỏ lên thì cần phải có bảy tám người trưởng thành cùng khiêng lên, nhưng đối với võ giả minh kỳ hậu kỳ thì chỉ cần một tay, đây chính là khoảng cách giữa võ giả và người bình thường.
Trong những người bình thường, chỉ có một số võ sĩ quyền anh đẳng cấp nhất trên thế giới, mới có thể chiến đấu chính diện với võ giả minh kỳ sơ kỳ mà không rơi xuống thế hạ phong, sức mạnh cao nhất của bọn họ là khoảng 230 kg, nhưng bọn họ vận dụng sức mạnh chuyên nghiệp hơn, mặc dù mấy võ sĩ quyền anh này không rơi xuống thế hạ phong khi chiến đấu trực diện với võ giả minh kỳ sơ kỳ, nhưng muốn đánh thắng võ giả là chuyện không thể nào.
Bởi vì người có thể xưng là võ giả không chỉ có sức mạnh, mà còn có võ kỹ, và cách thức sử dụng sức mạnh chuyên nghiệp.
Người bình thường không thể thấu hiểu mấy chuyện này được.
Mặc dù phần lớn võ giả đều sống cùng thế giới với người bình thường, nhưng nếu phân chia kỹ lưỡng, thì thế giới của võ giả và người bình thường hoàn toàn là hai thế giới khác nhau.
Giới võ đạo có một quy tắc ngầm, đó là một khi trở thành võ giả, thì phải cố gắng đừng can thiệp nhiều vào chuyện của người bình thường, vì đề phòng có người cưỡng ép can thiệp, giới võ đạo còn thành lập một Hiệp hội võ đạo chuyên nghiệp, để quản giáo võ giả.
Nếu không có người quản giáo, chỉ sợ thế giới của người bình thường đã sớm hỗn loạn rồi.
Mấy năm trước, có võ giả minh kỳ sơ kỳ che giấu thân phận tham gia Thế vận hội Olympic, các hạng mục về sức mạnh trong Thế vận hội Olympic đều bị mấy võ giả này giành lấy huy chương vàng, thậm chí đến bây giờ kỷ lục mà bọn họ sáng lập vẫn chưa bị phá vỡ.
Và rồi tất nhiên chuyện này đã bị Hiệp hội võ đạo quốc tế chỉ trích mãnh liệt, cuối cùng hội trưởng Hiệp hội võ đạo nước H phải đứng ra xin lỗi, rồi trừng phạt nghiêm khắc mấy võ giả minh kỳ sơ kỳ này, sau đó mới đè chuyện này xuống được.
Phải biết rằng, trên thế giới này, không chỉ có mình nước H mới có võ giả, mà ở Đông Nam Á, Châu Âu, nước Mỹ, Nhật Bản… Phần lớn các quốc gia đã tồn tại lâu đời thì đều có võ giả, chỉ là khác tên gọi mà thôi.
Võ quán Hạo Nhiên được xây dựng ở ngoại thành Kim Lăng, lúc Trần Dật Thần đi tới đây, ngoài cửa võ quán chỉ có lác đác mấy thanh niên, bọn họ mặc đồ võ do võ quán Hạo Nhiên đặt may riêng, trước ngực có thêu hai chữ Hạo Nhiên rồng bay phượng múa.
Trần Dật Thần vừa nhìn thấy mấy thanh niên này thì nhận ra, mặc dù bọn họ là học viên của võ quán Hạo Nhiên, nhưng không có ai là võ giả, mà ngược lại phần lớn đều là người bình thường, phải nói rằng mấy học viên này chỉ khác người bình thường có một điểm, đó là có tinh thần hơn, nhìn có vẻ tháo vát hơn.
Trần Dật Thần cũng không ngạc nhiên gì về chuyện này, một người bình thường, nếu không có cơ duyên nghịch trời, thì khó mà thăng thiên được, phần lớn những thanh niên trước mặt đều là người nhàn rỗi trong xã hội, nên bọn họ không hiểu rõ võ giả là gì.
Sở dĩ bọn họ đến võ quán Hạo Nhiên, cũng chỉ vì muốn học chút võ thuật Karate, Taekwondo mà thôi, mấy thanh niên này đều là học viên của ngoại quán võ quán Hạo Nhiên, chứ không phải học viên nòng cốt, võ quán Hạo Nhiên sẽ không truyền thụ kỹ xảo tu luyện võ đạo chính thức của bọn họ, bởi vì gân cốt của bọn họ đã được định hình, võ quán thu nhận mấy người này cũng chỉ vì thu chút học phí, để duy trì kế sinh nhai, dù gì võ giả cũng phải kiếm sống.