Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 405: Chương 405: Chị dâu




“Yên tâm, lần sau tôi không dám nhắm vào Ngọc Nhi nữa đâu.” Lưu Khôn vội vỗ ngực đảm bảo, đã biết Trần Dật Thần không phải người thường rồi, nếu anh ta còn dám dòm ngó Lâm Ngọc Nhi nữa thì khác gì tự tròng dây vào cổ chứ.

“Vậy được.”

Tiêu Thuần gật đầu rồi nhanh chóng gọi cho Trần Dật Thần nói rõ lý do.

Lưu Khôn và Võ Chí Khoa muốn mời anh đi ăn để xin lỗi?

Khi biết chuyện này Trần Dật Thần cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì đêm đó anh đã từng tiếp xúc với Lưu Khôn, ấn tượng của anh với Lưu Khôn lúc đó chính là anh ta rất thông minh.

Đêm nay chắc Lưu Khôn đã đoán ra được điều gì từ phía Sở Thanh Từ và thái độ của người nhà họ Bạch, vậy nên mới quyết định làm thế.

“Được thôi, ngày mai tôi sẽ đến.” Trần Dật Thần gật đầu nói, bớt một kẻ thù dù sao cũng tốt hơn, nếu Lưu Khôn và Võ Chí Khoa thành tâm xin lỗi thì tất nhiên anh sẽ cho họ cơ hội.

Đương nhiên anh còn có một suy tính khác, nếu anh giải quyết khúc mắc với Lưu Khôn và Võ Chí Khoa thì sau này ở trường Lâm Ngọc Nhi có gặp phải rắc rối gì thì Lưu Khôn và Võ Chí Khoa rất có thể sẽ nể tình anh mà đứng ra giải quyết hộ.

“Anh Thần đồng ý sẽ tới.” Tiêu Thuần nhìn Lưu Khôn và Võ Chí Khoa rồi nói.

“Đồng ý là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Biết Trần Dật Thần đã đồng ý, Lưu Khôn và Võ Chí Khoa vô thức thở phào nhẹ nhõm.

“Tiêu Thuần, có thể phiền cô nói cho Ngọc Nhi một tiếng được không, kêu cô ấy ngày mai hãy tới luôn, dù sao…” Lưu Khôn ngượng nghịu cười cười, không nói tiếp nữa, tuy rằng ai sáng suốt đều nhận ra ngay lý do anh ta xin lỗi chính là vì nể mặt Trần Dật Thần, nhưng người mà đêm đó anh ta đã xúc phạm tới chính là Lâm Ngọc Nhi, nếu không nhận được sự tha thứ của Lâm Ngọc Nhi thì dù Trần Dật Thần có bỏ qua cũng không ổn.

“Tôi sẽ nói với Ngọc Nhi.” Tiêu Thuần gật đầu nói, trong lòng đủ thứ cảm xúc đan xen, Lưu Khôn và Võ Chí Khoa vốn nổi tiếng là người ngạo mạn hống hách, cả trường đại học Trung Hải này chẳng có mấy ai có thể khiến bọn họ sợ hãi cả.

Trước kia Tiêu Thuần chưa một lần nghĩ đến có một ngày hai người họ sẽ xuống nước cầu xin cô như vậy.

Mà tất cả những chuyện này đều là nhờ Trần Dật Thần.

Thời gian trôi rất mau, chẳng mấy chốc đã đến ngày hôm sau.

Trần Dật Thần lái xe đến trước cổng trường đại học Trung Hải.

Tới cổng liền trông thấy Lâm Ngọc Nhi đã đứng ở đó từ trước, dáng vẻ xinh xắn linh động.

Hôm nay Lâm Ngọc Nhi ăn mặt rất kín đáo.

Chân cô đi giày converse màu trắng, mặc một chiếc quần yếm phong cách Scotland phối với áo sơ mi sọc màu xanh, khuôn mặt trắng trẻo không trang đểm gì mang đến cho người khác một cảm giác rất thuần khiết.

“Anh Dật Thần, anh tới rồi à?” Trông thấy Trần Dật Thần, khuôn mặt xinh xắn của cô vô thức ửng hồng, tuy trong lòng đã biết mình và Trần Dật Thần không thể nào bên nhau được, nhưng mỗi lần thấy anh trái tim của cô đều mất kiểm soát mà đập liên hồi.

“Ừm, mau lên xe đi.” Trần Dật Thần khẽ gật đầu, dĩ nhiên anh cũng nhận ra rằng Lâm Ngọc Nhi đã thích mình, nhưng trái tim của anh từ lâu đã thuộc về Hạ Nhược Y.

Khi hai người bước vào Hồng Diệp thì đồng hồ điểm đúng mười hai giờ trưa.

Lưu Khôn và Võ Chí Khoa đã đứng ở trước cửa chờ từ lâu, vừa trông thấy Trần Dật Thần thì hai người liền tỏ ra rất kính trọng.

Vội vàng bước đến trước mặt Trần Dật Thần rồi cùng nói: “Cậu Trần…”

“Đừng gọi tôi là cậu Trần.” Trần Dật Thần cau mày cắt ngang, anh không thích người khác gọi mình như vậy.

Không được gọi là cậu Trần? Vậy phải gọi như thế nào đây?

Lưu Khôn nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó anh ta vội hỏi dò: “Vậy tôi và Chí Khoa gọi anh là… Anh Thần?”

“Sao cũng được.” Trần Dật Thần lười biếng nhìn thoáng qua hai người, miễn không phải ‘cậu Trần’ là được.

“Ha ha, vậy mời anh Thần vào trong.” Lưu Khôn tươi cười vẫy vẫy tay, thái độ của Trần Dật Thần với anh ta và Võ Chí Khoa tốt hơn rất nhiều so với những gì anh ta đã tưởng tượng.

“Chị dâu, mời chị vào trong.”

Lưu Khôn đang đón tiếp Trần Dật Thần, dĩ nhiên Võ Chí Khoa đâu thể ngó lơ Lâm Ngọc Nhi được, thế nên anh ta liền gọi một tiếng chị dâu.

Trần Dật Thần nghe thế thì hơi khựng lại giây lát, sau đó anh xem như chưa nghe thấy gì mà đi thẳng vào trong.

Lâm Ngọc Nhi ở phía sau khẽ đỏ mặt, nhưng cũng không giải thích gì thêm mà đi theo sau Trần Dật Thần vào bên trong.

Hồng Diệp là câu lạc bộ cao cấp hạng thương gia có tiếng ở thành phố Trung Hải, chỉ cho phép người có chứng nhận hội viên bước vào.

Mà muốn trở thành hội viên của Hồng Diệp, tài sản cá nhân ít nhất cũng phải trên ba tỷ, thậm chí có khi hơn ba tỷ của chỉ là điều kiện cần thôi.

Trần Dật Thần không phải hội viên của Hồng Diệp, nhưng Lưu Khôn lại là hội viên.

Bởi vì cô của Lưu Khôn là cổ đông lớn của Hồng Diệp nên cấp bậc hội viên của anh ta cũng rất cao.

Hội viên có cấp bậc cao tất nhiên sẽ nhận được sự phục vụ cao cấp nhất của câu lạc bộ Hồng Diệp.

Những người khác ngồi ở ghế thường, Lưu Khôn lại có thể đặt được một trong ba phòng riêng của Hồng Diệp.

Dịch vụ ở phòng riêng tất nhiên sẽ tốt hơn hẳn, dù là thức ăn hay thái độ của nhân viên phục vụ đều vô cùng tốt.

Lưu Khôn đã chuẩn bị cho bữa cơm hôm nay rất kỹ càng.

Trong lúc dùng cơm thái độ của anh ta rất khiêm nhường, thậm chí có vẻ hơi khúm núm.

Không chỉ hết lời xin lỗi Trần Dật Thần mà con ăn nói khép nép với Lâm Ngọc Nhi.

Vốn Trần Dật Thần cũng không muốn làm khó Lưu Khôn, thấy thái độ của anh ta như vậy thì Trần Dật Thần cũng biết điều mà nể mặt nể mày, tỏ ý có thể tha lỗi cho Lưu Khôn.

Sau một màn cảm động biết ơn tới lui thì bữa cơm này cũng kết thúc.

Trần Dật Thần và Lâm Ngọc Nhi bước cạnh nhau đi ra khỏi phòng riêng, Lưu Khôn và Võ Chí Khoa cùng kính đi theo phía sau để đưa tiễn.

Sau khi ra khỏi phòng riêng tới sảnh lớn, Trần Dật Thần vốn định đi ra khỏi đây luôn.

Nhưng lúc này anh lại trông thấy những bóng người quen thuộc.

Là Lâm Như Tuệ, Lâm Quế và Đường Tâm Như!

Sự hiện diện của bọn họ khiến Trần Dật Thần chợt cảm thấy có hơi khó hiểu.

Lâm Quế và Đường Tâm Như đến đây thì cũng dễ hiểu.

Nhưng còn Lâm Như Tuệ, không phải bà ta vẫn đang ở Thương Châu hay sao?

Tại sao lúc này lại có mặt ở Trung Hải?

Trần Dật Thần vô thức tiến về phía trước vài bước tính hỏi rõ mọi chuyện.

Nhưng lúc này anh lại trông thấy một người.

Ngay khi thấy người nọ thì Trần Dật Thần chợt trợn to mắt.

Người đó chính là Hạ Nhược Y!

Sao Hạ Nhược Y lại tới đây chứ?

Lúc nãy Hạ Nhược Y bị Lâm Như Tuệ, Lâm Quế và Đường Tâm Như che đi nên anh đã không trông thấy cô ngay.

Lúc này anh mới nhận ra, trên bàn ăn trừ Hạ Nhược Y và mấy người Lâm Như Tuệ thì còn có một người đàn ông trung niên.

Khuôn mặt người nọ trắng trẻo, dáng vẻ nho nhã, mang đến cho người nhìn một cảm giác rất lịch thiệp lễ độ.

Lúc này ông ta đang mỉm cười nhìn Hạ Nhược Y ngồi ở đối diện, vẻ hài lòng lộ rõ trong ánh mắt.

Khác với tên đó, khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Y thì lạnh như tiền, trong sự lạnh lùng ấy còn có vẻ gì đó rất giận dữ.

Nhưng lúc này Hạ Nhược Y vẫn chưa thể hiện cơn giận ấy ra.

“Anh Thần, chị dâu, ở đây này…”

Thấy Trần Dật Thần đứng yên, Võ Chí Khoa cứ tưởng rằng anh không biết đường để đi ra ngoài nên đã lên tiếng nhắc nhở.

Giọng nói của Võ Chí Khoa đã thu hút sự chú ý của bọn họ.

Tất cả cũng nhìn về phía anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.