Lúc này, một thanh niên đầu đinh mặc quần áo rằn ri từ phía trước đi tới, người này cao khoảng một mét tám, thân hình rất cân đối, gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Nhìn thấy anh ta, Bạch Quảng Nghĩa lập tức trở nên cung kính. “Anh Thanh, tôi đã đưa người đến rồi.”
Anh ta khẽ gật đầu, liếc nhìn Liễu Y Y, ánh mắt dừng trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Y Y một chút, sau đó nhìn Trần Dật Thần và A Hào, có vẻ bất cần đời hỏi: “Từ Thương Châu tới hả?” Trần Dật Thần gật đầu.
Anh ta khẽ vuốt cằm: “Được lắm, lá gan rất lớn.”
“Anh Sâm đang ở đâu?” A Hào trầm giọng hỏi.
“Cố Minh Sâm hả? Đi theo tôi!” Người thanh niên đầu đinh suy nghĩ rồi bật cười, đi ở phía trước. A Hào theo sát phía sau, Trần Dật Thần thì cau mày liếc nhìn mấy góc tối xung quanh, trong lòng thầm nói có chút phiền phức rồi.
Sau khi đi thêm mấy chục mét, Trần Dật Thần nhìn thấy mấy gian ngục giam đã được cải tạo, Cố Minh Sâm bị giam ở một gian trong đó.
Nhưng dáng vẻ thực có chút thảm hại, cả người đều là vết thương sâu tới tận xương, máu đầm đìa, thậm chí có vết thương còn có thể nhìn thấy xương trắng bên trong, rõ ràng đã bị ngược đãi đến không còn là người.
Thấy Cố Minh Sâm thoi thóp nằm trên mặt đất, A Hào lập tức trợn trừng mắt, quay người định ra tay với thanh niên đầu đinh trước mặt, nào ngờ dường như anh ta đã sớm đoán được, móc ngay từ bên hông ra một khẩu súng, nhắm vào ấn đường A Hào.
“Cậu có thể thử một chút, xem nắm đấm của cậu nhanh, hay đạn của tôi nhanh.” Dương Thanh lạnh lùng nhìn A Hào, nói.
Ánh mắt A Hào đỏ như máu, gắt gao nhìn Dương Thanh, trán nổi gân xanh, nhưng cũng không dám ra tay nữa. Nhìn vết chai trên bàn tay Dương Thanh, rõ ràng là cao thủ dùng súng quanh năm, cao thủ như vậy hoàn toàn có thể giết chết anh ta ngay trước khi anh ta kịp ra quyền.
Liễu Y Y bị dọa sợ, gương mặt xinh đẹp trắng bệch, không ngờ ở đây lại gặp phải súng chỉ xuất hiện ở phim truyền hình. Lúc này, Bạch Quảng Nghĩa cười đắc ý, đi lên đá một đá lên lưng A Hào, mắng: “Mẹ kiếp, không phải vừa rồi mày đánh nhau rất giỏi sao, mày tiếp tục đi.”
“Còn mày, thằng nhà quê, không phải mày rất ngầu sao? Sao giờ lại không nói gì thế?” Bạch Quảng Nghĩa diễu võ giương oai nhìn Trần Dật Thần nói. Anh ta dám khẳng định, Trần Dật Thần không hề ngờ trong Cửu Long trang lại có súng.
Bởi vì, hiện tại nước H quản lý súng ống cực kỳ nghiêm ngặt, chỉ cần người của thế giới ngầm dám sử dụng súng thì phía chính phủ sẽ ra tay càn quét mạnh mẽ, nên súng là hàng hiếm, giống như Thương Châu, ngoại trừ phía chính phủ, người thế giới ngầm muốn tìm ra một khẩu súng còn khó hơn lên trời.
Trên chợ đen, bất kỳ khẩu súng nào cũng có thể có giá lên đến mấy trăm triệu, hơn nữa còn có tiền vẫn không mua được. Khẩu súng này là do Dương Thanh dùng rất nhiều mối quan hệ trên chợ đen, bỏ ra gần tỷ rưỡi mới mua được.
“Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của anh sao?” Trần Dật Thần thở dài, có chút thất vọng hỏi. Đúng là anh rất thất vọng, anh vốn tưởng Bạch Quảng Nghĩa sẽ lấy ra thứ gì khó lường để đối phó anh, nhưng anh không ngờ lại chỉ có một khẩu súng.
“Mày có ý gì?” Bạch Quảng Nghĩa ngẩn người: “Không phải, mẹ kiếp có phải mắt mày bị mù hay không, mày nhìn kỹ xem, trong tay anh Thanh đang cầm là cái gì?”
Trần Dật Thần cười cười. “Desert Eagle, đường kính 0. 357 tấc Anh, tốc độ bắn ra khỏi nòng 37 8 mét/giây, dung lượng đạn 8 phát, sản xuất năm 1985, tôi nói đúng không?” Trần Dật Thần bình tĩnh nhìn Dương Thanh hỏi.
“Cậu đã từng dùng súng sao?” Dương Thanh nhíu mày hỏi. Anh ta chợt phát hiện Trần Dật Thần có điểm bất thường, từ sau khi vào cửa, Trần Dật Thần vẫn rất bình tĩnh. Dù bây giờ anh ta đã rút súng ra, nhưng sắc mặt Trần Dật Thần không hề thay đổi, rốt cuộc Trần Dật Thần có sức mạnh gì.
Trần Dật Thần lắc đầu, anh gần như hiểu rõ tất cả súng ống, nhưng lại chưa từng chạm vào bất kỳ khẩu súng nào, bởi vì sư phụ Tiêu Quốc Trung không cho.
Tiêu Quốc Trung từng nói, nếu chạm vào súng, tu luyện võ đạo sẽ có tạp niệm, kiểu gì cũng sẽ nghĩ đến đi đường tắt thì võ đạo sẽ khó có thành tựu.
Nên Trần Dật Thần chưa từng chạm vào súng. Dù Trần Dật Thần lắc đầu, nhưng Dương Thanh lại càng cảm thấy bất an, anh ta từng là lính đặc công tinh nhuệ của đặc công quân khu Kiềm Nam, nên anh ta biết rõ trên đời này, súng ống cũng không phải là vô địch.
Trước mặt một số người, súng ống chỉ là một thứ đồ chơi, nhưng người như vậy phải hàng nghìn người mới có một, bình thường, người bình thường căn bản không gặp được, chẳng lẽ người thanh niên trước mắt lại là loại người đó sao?
Sắc mặt Dương Thanh liên tục thay đổi, nhìn Trần Dật Thần hỏi: “Anh bạn là võ giả sao?” Trần Dật Thần cười nhạt một tiếng, không trả lời, với địa vị xã hội của Dương Thanh, cũng có thể gặp được võ giả cấp độ này.
Thái độ của Trần Dật Thần càng khiến Dương Thanh thêm bất an, nếu Trần Dật Thần thật sự là võ giả, thì anh ta phải suy nghĩ một chút, đến tột cùng vì Bạch Quảng Nghĩa đắc tội một võ giả, có đáng giá hay không.
Phía sau võ giả đều có môn phái của mình, mà người nào trong môn phái cũng đều là khách quý của xã hội thượng lưu.
Dù anh ta có thể ở chỗ này giết chết Trần Dật Thần thì sau này cũng sẽ gặp không ít phiền phức. “Nếu anh bạn thật sự là võ giả, vậy chuyện hôm nay chỉ là chuyện hiểu lầm, các người có thể mang người trên mặt đất này về.” Dương Thanh vẫn không dám cược, cho dù sự bình tĩnh của Trần Dật Thần là giả vờ đi chăng nữa, nhưng ngộ nhỡ Trần Dật Thần thật là võ giả thì chỉ cần anh ta vừa nổ súng, tất cả đều không thể quay đầu.
Đánh chết Trần Dật Thần, môn phái phía sau Trần Dật Thần sẽ đến gây phiền phức cho anh ta, còn đánh không chết Trần Dật Thần…
Dương Thanh không dám nghĩ nữa, phải biết, võ giả cũng có phân chia mạnh yếu, phần lớn người vừa trở thành võ giả vẫn có thể bị giết bởi một viên đạn, nhưng nếu là võ giả mà một viên đạn không giải quyết được thì không còn gọi là võ giả nữa mà đã là thần tiên lục địa rồi.
Dù là người phía sau anh ta cũng không đắc tội nổi thần tiên lục địa.
“Anh Thanh…” Bạch Quảng Nghĩa cảm thấy mờ mịt, anh ta không hiểu, tại sao trước sau Trần Dật Thần chỉ nói mấy câu mà Dương Thanh lại sợ hãi như thế này, dù Trần Dật Thần thật sự là võ giả thì cũng không đến mức như thế.
“Câm miệng!” Dương Thanh lạnh lùng trừng mắt với Bạch Quảng Nghĩa. Thằng ngu Bạch Quảng Nghĩa này, căn bản không hiểu Trần Dật Thần là võ giả cũng không phải vấn đề lớn, mà vấn đề là Trần Dật Thần còn quá trẻ tuổi.
Có thể trở thành võ giả ở tuổi này, hoặc là do thiên phú bản thân hơn người, hoặc là môn phái phía sau hoàn toàn không đơn giản.
Giống như Cổ Hùng trước kia cũng là võ giả, nhưng hắn ta cần đến ba mươi năm mới trở thành một võ giả. Dương Thanh không hề xem trọng một võ giả đứng tuổi như Cổ Hùng, vì thiên phú có hạn, tương lai đã định trước không thể có thành tựu cao. Môn phái phía sau hắn ta, võ quán Kim Cương cũng không phải võ quán đứng đầu ở Kim Lăng, người sau lưng Dương Thanh hoàn toàn có thể đối phó.
Nhưng Dương Thanh lại hoàn toàn không biết lai lịch của Trần Dật Thần, ngộ ngỡ là một môn phái không thể chống lại thì chẳng phải Dương Thanh đang tự rước lấy phiền phức cho Cửu Long trang sao.
“Chỉ là hiểu lầm thôi sao?” Trần Dật Thần lạnh lùng liếc nhìn Dương Thanh, xem ra Dương Thanh vẫn chưa ý thức được, rốt cuộc với anh ta mình là tồn tại như thế nào.