Trần Dật Thần đi tới với vẻ mặt không chút biểu cảm, vốn không bị những người xung quanh ảnh hưởng, tuy rằng loại cảnh tượng này rất hoành tráng, nhưng vẫn không khiến Trần Dật Thần xao động, Trần Dật Thần vừa đi trong đám người vừa không ngừng tìm kiếm bóng dáng của William.
Trước đó Trần Dật Thần đã có biết về thông tin của kẻ thù, năm đó Diệp Nam Thiên bị nhiều người vây lại tấn công, cuối cùng bị tổ chức Huyết Sát đánh gãy chân, trong lòng anh đều ghi nhớ tất cả những thứ này.
Trần Dật Thần lặng lẽ dùng ánh mắt quét qua đám người, nhìn như là không để tâm, nhưng thực tế là đều đã ghi nhớ khuôn mặt của tất cả mọi người vào trong lòng.
Anh nhìn thấy Hồng Dịch ở trong đám người, cũng nhìn thấy những kẻ thù khác, ánh mắt mà mấy người đó nhìn Trần Dật Thần lúc này cũng lộ ra sát ý nồng đậm.
Trong đám người, thiên tài võ giả Đông Thần đại diện Nước N, lúc này mặc một bộ đồ kimono màu trắng, mang guốc gỗ, vô cùng nổi bật ở trong đám người, Đông Thần lúc này cũng đang nhìn Trần Dật Thần, phát ra sát ý cực mạnh, khoé miệng anh ta cong lên mang theo nụ cười băng lãnh, trong ánh mắt lộ ra sự khinh miệt, như thể Trần Dật Thần đã là món đồ trong tay anh ta rồi vậy.
Đối với sát ý của đám người Đông Thần và Hồng Dịch, Trần Dật Thần vốn không quan tâm, sau khi ghi nhớ bọn họ vào lòng, liền quét mắt đi, chính lúc này anh đã quét tới Arthur, đôi mắt Trần Dật Thần khẽ híp lại.
Arthur, đội trưởng đội hộ vệ của Giáo Đình Nước V, cơ thể cao lớn vạm vỡ, khuôn mặt tuấn mỹ, tóc màu hoàng kim, lúc này anh ta đang mặc một bộ áo giáp màu trắng, tay cầm thương dài, xa xa là đã có thể cảm nhận được chiến ý trên người anh ta.
Trần Dật Thần không khỏi nhớ đến lời miêu tả về Arthur trong tư liệu.
Là trung tâm của cuộc thi này, tên tuổi Nước V và cả Arthur với tư cách là đội trưởng của đội hộ vệ cũng được nâng cao, không hơn không kém gì Trần Dật Thần.
Arthur lúc đầu cũng không quan tâm, vừa rồi sau khi nhìn thấy Trần Dật Thần thì cũng không có biểu hiện gì, nhưng lúc này nhìn thấy ánh mắt của Trần Dật Thần quét qua, trong mắt anh ta hiện lên chiến ý, dường như có một ngọn lửa đang bùng cháy ở trong đôi con ngươi của anh ta, cho dù ở khoảng cách như vậy Trần Dật Thần cũng có thể cảm giác được.
“Arthur có thể nói là cường giả chân chính trong thế hệ trẻ!”
Đối mặt với tinh thần chiến đấu mạnh mẽ của Arthur, Trần Dật Thần không hề biểu lộ bất cứ điều gì, mà nhẹ nhàng lướt qua, dời ánh mắt khỏi người của Arthur, như không có để anh ta vào trong mắt.
Arthur khẽ cau mày lại khi nhìn thấy điều này, gương mặt anh ta cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Phải biết rằng thân là người được trông đợi để giành chiến thắng trong cuộc thi võ thuật toàn cầu này, thực lực của anh ta đã được tất cả các phương diện công nhận, có thể nói anh ta là một nhân vật chuẩn mực trong thế hệ trẻ trong làng võ thuật thế giới.
Sự đánh giá này, vinh quang này, khiến anh ta trong tiềm thức có một loại cảm giác cao cao tại thượng khi đối mặt với những võ giả khác.
Cảm giác này bất giác khiến anh ta nâng địa vị của mình lên rất cao, đừng nói là giao đấu với anh ta, chỉ cần anh ta nhìn tuyển thủ đó một cái thôi thì đã là sự vinh dự cho người đó rồi, dưới cảm giác này, không ngờ Trần Dật Thần lại trực tiếp ngó lơ sự tồn tại của anh ta, khiến Arthur không khỏi siết chặt cây giáo dài trong tay mình.
Trần Dật Thần vốn không nghĩ nhiều về tất cả những chuyện này, càng huống hồ sẽ không quan tâm hành động này của mình sẽ khơi dậy suy nghĩ trong lòng Arthur, lúc này anh đang bị một người đàn ông mặc đồ đen khác thu hút.
Vóc người của người đàn ông đó không cao, tóc đen, da vàng, mặc áo khoác màu đen, đeo một chiếc mặt nạ mặt quỷ che đi khuôn mặt của mình, chỉ có thể nhìn thấy được đôi mắt phụng dài và hẹp của anh ta.
“Là, William!”
Sau khi nhìn thấy người đàn ông này, Trần Dật Thần gần như là lập tức nghĩ ra một cái tên.
Tất cả đều dựa trên dữ liệu của Thạch Phá Quân, lý do tại sao khi nãy anh lại nhìn sang đám người, là vì để đối chiếu từng người một trên dữ liệu đó, tất cả những người mà anh nhìn qua đều có thể tương ứng với phần tư liệu đó, chỉ có….
Trên bản dữ liệu đó, chỉ có William là không có ảnh.
Ngoài ra, những người ở đây đều khớp với thông tin, Trần Dật Thần gần như có thể xác định ngay trong nháy mắt, người đàn ông mang mặt nạ mặt quỷ trước mặt này, chính là William, thủ lĩnh của tổ chức Huyết Sát năm đó.
Trần Dật Thần nhìn William, mà William cũng đang quan sát Trần Dật Thần, thấy Trần Dật Thần quét mắt nhìn tới, William nheo mắt lại, từ trong mắt anh ta đã có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.
“Chính là hắn!”
Trần Dật Thần nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của William, sâu thẳm trong lòng anh đã xác định được thân phận của đối phương rồi.
William năm đó cũng là một thiên tài trong giới võ thuật, đã thành lập tổ chức Huyết Sát, sát khí tỏa ra từ cơ thể anh ta không giống với người thường, sát khí này được hình thành do đã nhiễm nhiều máu.
Như là ý thức được rằng Trần Dật Thần đã phát hiện ra thân phận của mình, sát khí của William càng trở nên mạnh mẽ hơn, như thể anh ta đang viết một bức chiến thư cho Trần Dật Thần.
“Cuối cùng tôi cũng tìm được anh, thù của sư huynh, sắp được báo rồi!”
Sát khí của Trần Dật Thần không thua gì William, cái gọi là kẻ thù gặp nhau đỏ bừng cả mắt, nếu không phải trận đấu lúc này đã sắp bắt đầu thì Trần Dật Thần thật sự muốn xông lên đánh đối phương không chết không ngừng.
Nhưng Trần Dật Thần biết, điều này là không được, cuộc thi cấp thế giới, làm như vậy không chỉ không báo được thù, mà thậm chí còn ảnh hưởng đến danh dự nước H.
Trần Dật Thần không thể không biết chút đạo lý này được, vì vậy anh hít sâu một hơi, tiêu tán sát khí ra khỏi người, khiến tâm tình bình tĩnh trở lại, đứng cùng với những tuyển thủ khác.
Phía trước là một cái sân khấu, lúc này trên sân khấu có 5 người đang đứng.
Đứng giữa năm người là một cụ già tóc bạc phơ, tuy tuổi đã cao. Nhưng khí thế của ông ta lại chẳng giảm đi tý nào.
Ông cụ già này, tên là Zeus, ông ta chính là hội trưởng của tổ chức cuộc thi võ học thế giới lần này, cũng là Giáo hoàng của Giáo Đình Nước V
Ở cả hai bên của Zeus là Phó Bí thư trưởng của Liên minh châu Âu, cũng như đại diện của nước H, Nước M và nước G.
Đứng trên sân khấu đại diện cho nước H, đó là Võ Chí Châu, Võ trưởng lão của Võ Minh.
Võ Chí Châu giữ một vị trí quan trọng trong Tổ chức Hoa Võ, đồng thời có một vị trí trong Liên đoàn Võ thuật Thế giới, hai thân phận quan trọng ở cùng nhau, có thể nói là danh tiếng vang dội, ông ta lúc này hoàn toàn có thể đứng trên sân khấu.
Trần Dật Thần cùng tất cả tuyển thủ tham gia thi đấu lúc này đều đứng ở bên dưới sân khấu, Zeus tiến lên trước một bước, trong phút chốc mọi người ở đây đều ngừng nói chuyện, cả hiện trường im bặt, tất cả mọi người đều nhìn về phía lão già đức cao vọng trọng này.
“Cuộc thi võ học thế giới chính thức khai mạc vào hôm nay, đây là cuộc thi lớn được thế giới quan tâm, hôm nay cũng là một ngày đáng để chúc mừng!”
Zeus đứng trên sân khấu, khí vận đan điền, thanh âm vang vọng đến mọi ngóc ngách của hiện trường, ông ta vốn không có dùng loa phát thanh, nhưng tất cả mọi người ở hiện trường đều vẫn nghe được giọng của ông ta.
Những gì Zeus nói cũng chỉ là phát biểu khai mạc giống như mỗi lúc trước khi bắt đầu cuộc thi quy mô lớn nào đó thôi, sau đó ông ta tổng kết và giới thiệu công việc và quan điểm của mình về võ thuật trong mười năm qua với tư cách là hội trưởng Liên đoàn Võ thuật Thế giới.
Cuộc thi võ thuật tầm cỡ thế giới không chỉ là nơi để các võ giả thế giới phô diễn sức mạnh của mình mà còn là nghi thức bàn giao hội trưởng Liên đoàn võ thuật thế giới. Mỗi khi một cuộc thi võ thuật tầm cỡ thế giới được tổ chức, cũng chính là khi hội trưởng mới sẽ nhậm chức, sau khi cuộc thi đấu võ thuật kết thúc, hội trưởng tiền nhiệm cũng sẽ thoái lui.