Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 779: Chương 779




Ngô Khôn vừa ra tay đã dùng sát chiêu, chỉ có thể lấy lực công kích mạnh mẽ như vậy mới có thể hóa giải nỗi nhục của Trần Dật Thần.

Ngô Khôn vung bốn cú đấm liên tiếp, quyền phong gào thét va vào chưởng phong của Trần Dật Thần, nhất thời phát ra tiếng nỗ vang rền đinh tai nhức óc.

Nói thì chậm nhưng diễn ra rất nhanh, nắm đắm của Ngô Khôn bỗng va vào lòng bàn tay của Trần Dật Thần.

“Bùm! Bùm! Bùm!”

Hơi thở trong người bọn họ va vào nhau, tạo nên trận cuồng phong, Ngô Khôn khẽ rên lên, cơ thể bất giác lùi về sau, anh ta lùi bốn bước liên tiếp, mỗi bước chạm xuống sàn đều lõm một dấu chân, đủ để thấy anh ta mạnh thế nào.

Ngược lại Trần Dật Thần vẫn đứng im tại chỗ, như thể công kích lúc nãy chẳng đáng là gì với anh.

Mới lần đầu tiếp xúc đã có thể nhìn ra Ngô Khôn yếu hơn Trần Dật Thần, giờ sắc mặt anh ta thâm trầm, cánh tay phải tê dại như mắt hết sức lực, hơn nữa đầu ngón tay đang chảy máu.

Nếu Ngô Khôn không kịp thời dùng chân khí bảo vệ tâm mạch và chỗ hiểm, thì cú đánh lúc nãy anh không chết cũng bị thương.

Chỉ một cú đánh, Ngô Khôn đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của Trần Dật Thần, nó vượt xa sức tưởng tượng của anh, trong trận đấu lần trước, anh cũng từng nghĩ nếu Trần Dật Thần đột phá lên Hóa Kình trung kỳ, thì gần như không có đối thủ cùng cấp, nhưng điều làm anh không ngờ là anh ta vừa đột phá đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, thật không thể tin được.

Nhưng Ngô Khôn chắc chắn sẽ không vì chút thất bại này mà rút lui, anh muốn chiến, muốn giết Trần Dật Thần.

Aokulasic không hồ là nhân vật mạnh mẽ hàng đầu trong giới võ học, trước đây lúc sáng tạo ra Tu La Quyền đã chia thành bồn sát chiêu, lần lượt là Tu La Băng, Tu La Phong, Tu La Thiểm và Tu La Lôi, có thể nói bốn sát chiêu này sẽ gây ra sóng gió trong giới võ học.

Tu La Băng là núi lở, lấy uy thế núi lở đất rung, đánh mạnh vào đối thủ, uy lực chiêu này cực kỳ mạnh, hiếm ai có thể đỡ lấy chiêu này một cách trực diện.

Tu La Phong là gió bão, lấy sức mạnh khí huyết trong người hòa vào môi trường bên ngoài rồi tạo thành gió bão, có thể xé nát mọi thứ.

Tu La Thiểm là tia chớp, nói đúng hơn chỉ có một chữ nhanh, sau khi sử dụng chiêu thức này, tốc độ bản thân sẽ tăng lên một trình độ đáng sợ, có thể nói là nhanh như chớp.

Tu La Lôi là sét, sau khi sử dụng chiêu thức này hơi thở trong người sẽ thay đổi, mỗi nắm đắm đều mang sức mạnh của sét, nỗ tung đối thủ, làm đối phương mắt mạng ngay tức khắc.

Trước đây Ngô Khôn thành lập tổ chức Huyết Sát, có thể nói là nỗi tiếng cả thế giới, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, rồi anh dẫn toàn bộ thành viên trong tổ chức đi nhờ cậy Hắc Ám Hội Nghị của Aokulasic.

Aokulasic rất hoan nghênh Ngô Khôn, cũng cực kỳ coi trọng anh, đặc biệt đã ban thưởng Tu La Quyền cho anh, rồi cho anh gen dược vật, làm thực lực anh tăng vọt.

Ngô Khôn dựa vào những thứ này, một quyền đánh bại tất cả người tuyển chọn, trở thành Thần tử duy nhất của Hắc Ám Hội Nghị, địa vị cũng theo đó mà tăng lên.

Anh vốn xem thường Trần Dật Thần, nhưng từ cú đánh lúc nãy anh đã nhìn ra, nếu không dùng sát chiêu, hôm nay anh sẽ cực kỳ nguy hiểm.

Nên Ngô Khôn không hề do dự hơi thở phun trào, hòa nội kình vào cánh tay, sử dụng Tu La Băng, vừa tung ra chiêu này khí thế cả người anh đã tăng theo.

Giờ Ngô Khôn như chiến thần bát khả chiến bại, sau khi khí thế tăng lên, anh không hề do dự hòa nội kình vào cánh tay, rồi vung nắm đắm.

Trần Dật Thần hừ lạnh, tay phải bỗng nắm chặt trở lại, hơi thở cũng tăng lên, đối mặt với Tu La Quyền của Ngô Khôn, anh liền sử dụng Long Thích.

Lúc Trần Dật Thần chưa tăng lên Hóa Kình trung kỳ, lần nào anh dùng chiêu này cũng đều rơi vào thế yếu, dù là Đông Thần hay Arthur sau này, đều có thể áp chế anh.

Nhưng giờ cảnh giới của Trần Dật Thần đã tăng lên Hóa Kình trung kỳ, nếu lại sử dụng chiêu này sẽ có kết quả gì?

Nhất thời, khí thế hai người đã tăng lên một độ cao đáng sợ, mắt thấy nắm đắm hai người lại va vào nhau.

“Bùm!”

Một tiếng vang rất lớn, một trận cuồng phong lấy hai người làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra xung quanh, mặt đất nứt nẻ, hai người như hai ngọn núi lớn đang va vào nhau.

Đây là trận đấu cuối cùng, để giành chức vô địch cuộc thi võ học thế giới, cả hai đều là cao thủ hàng đầu.

Trong máy trận đấu trước, Trần Dật Thần đều biểu hiện sức chiến đầu bát phàm, dù máy trận cuối cùng, đối thủ khá mạnh, nhưng lần nào anh cũng có thể chuyền bại thành thắng, đánh bại đối thủ.

Nhất là trận chiến với Arthur, hầu như đa số đều cho rằng Trần Dật Thần thua chắc rồi, ai dè cuối cùng anh lại chém đứt một cánh tay của anh ta.

Lúc trận đấu này sắp bắt đầu, không ngờ Trần Dật Thần lại đột phá lên Hóa Kình trung kỳ trước mặt nhiều người, làm mọi người kinh ngạc.

Còn thực lực của Ngô Khôn cũng chính là William thì không thể nghỉ ngờ gì nữa, từ khi bắt đầu cuộc thi đến giờ, trận nào cũng lấy kết quả áp đảo đánh bại đối thủ trong tích tắc.

Ngô Khôn không chỉ có thực lực mạnh mẽ, mà thủ đoạn cũng độc ác, ngoài Dunney thì toàn bộ đối thủ đều bị anh ta giết chết.

Có thể nói trận đầu cuối cùng này là hai cường giả đụng độ nhau, vô cùng đặc sắc.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tôi cũng không nhìn thấy rõ…”

Hai người va vào nhau, cuồng phong bao phủ, khán giả đều không nhìn thấy rõ tình hình trên võ đài.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, có thể nói là trong tích tắc, Ngô Khôn phun ra một ngụm máu, cả người lăn ngược về sau, đập mạnh xuống sàn.

Giờ lòng bàn tay anh ta đã vỡ vụn, cánh tay phải mắt hết sức lực, không thể cử động được nữa.

“Cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không ngờ Ngô Khôn lại thất bại? Thật khoa trương.”

Mọi người đều kinh hô, không ngờ sau khi thực lực Trần Dật Thần tăng lên Hóa Kình trung kỳ lại mạnh đến thế, ngay cả Ngô Khôn cũng không thể chống đỡ một chiêu.

Không chỉ khán giả bàng hoàng, mà giờ ánh mắt của Ngô Khôn cũng không thể che giấu vẻ khiếp sợ, anh không dám tin vào sự thật này, giờ cánh tay anh không những bị phế, mà ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị thương nặng, dù không tổn thương đến căn cơ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nào điều động hơi thở trong người, chuyện này cũng có nghĩa là anh tạm thời mắt đi hoặc giảm mạnh sức chiến đấu.

“Trần Dật Thần!”

“Trần Dật Thần nước HI”

Khán giả gào thét hô tên Trần Dật Thần, trận chiến này thật sự làm người khác phải mở mang tầm mắt, thực lực của anh quá mạnh mẽ, một chiêu đã đánh Ngô Khôn tàn phế.

“Thật đáng sợ, không ngờ sau khi Trần Dật Thần đột phá Hóa Kình trung kỳ lại tăng nhanh đến thế.”

“Đúng vậy, cho dù tôi không hiểu võ học, nhưng chẳng phải sau khi đột phá cảnh giới cần có một khoảng thời gian thích ứng mới có thể ổn định thực lực ư? Sao Trần Dật Thần lại mạnh như vậy?”

Trên khán đài mọi người không khỏi bàn tán, mặc dù đa số đều là người bình thường, nhưng bọn họ cũng có chút hiểu biết về võ học, giờ thấy Trần Dật Thần vừa đột phá Hóa Kình trung kỳ đã có sức chiến đầu như vậy, thật không thể tin được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.