“Như Tuệ, không thể nói như thế được, Dật Thần đã âm thầm giúp nhà chúng ta làm rất nhiều việc, bà cũng không phải không biết, cho dù nó có thù với nhà họ Trần thì bà cũng không thể xóa bỏ hết công lao của nó được.” Hạ Trấn Quốc sâu xa nói, nếu Trần Dật Thần thật sự là người nhà họ Trần vậy thì rất nhiều chuyện khó hiểu trong quá khứ hôm nay cũng đã có đáp án, hạng mục Ngọc Tuyền Sơn, còn cả chuyện Thẩm Kình Thiên tặng biệt thự… Tất cả những chuyện này đều là do Trần Dật Thần âm thầm giúp đỡ trong bóng tối.
“Công lao? Suýt chút nữa cả nhà chúng ta đã bị người nhà họ Trần giết chết cũng là công lao của cậu ta, tại sao ông không nói?” Lâm Như Tuệ tức giận nói, cho dù bây giờ nhớ lại những hành động của Trần Anh Nhu ngày đó, bà ta vẫn còn sợ.
Hôm đó Trần Anh Nhu thật sự có dã tâm giết người, nếu Trần Dật Thần không kịp thời đuổi tới thì rất có thể cả nhà bà ta đã chết ở trong tay Trần Anh Nhu rồi.
“Như Tuệ, có một số việc không nên tính toán như vậy, thật sự là Dật Thần đã mang đến cho nhà chúng ta không ít nguy hiểm, nhưng của cải hiện tại của nhà chúng ta cũng là do Dật Thần mang tới, bao gồm cả chức vị Tổng giám đốc của Nhược Y cũng là Dật Thần cho, bà phải công nhận những thứ này đúng không?” Hạ Trấn Quốc nói, trước đó ông ta còn không nghĩ ra vì sao Hạ Nhược Y lại đột nhiên trở thành Tổng giám đốc của một công ty dược phẩm xuyên quốc gia, bây giờ ông ta đã hiểu rõ, đó là do Trần Dật Thần sắp xếp.
“Hừ, những thứ đó cậu ta nên phải đưa.” Lâm Như Tuệ hừ lạnh một tiếng: “Hơn nữa theo tôi cậu ta cho như vậy vẫn là ít đấy, ít nhất cậu ta còn phải đưa cho chúng ta ba trăm nghìn tỉ nữa mới đúng.”
“Ba trăm nghìn tỉ!”
Nghe thấy Lâm Như Tuệ nói như vậy, Hạ Trấn Quốc không còn gì để nói, Lâm Như Tuệ vẫn dám há miệng nói, bà ta nghĩ tiền giống như giấy vệ sinh à mà há miệng ra đã ba trăm nghìn tỉ.
“Được rồi, tôi sẽ không đòi cậu ta ba trăm nghìn tỉ, bây giờ tôi chỉ có một yêu cầu đối với cậu ta là cách xa nhà chúng ta ra một chút, nhất là Nhược Y, tôi không muốn cậu ta làm liên lụy tới Nhược Y nữa.” Lâm Như Tuệ lạnh lùng nói, nếu đã biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện vậy bà ta sẽ không nghĩ tới chuyện phục hôn nữa, ngược lại, bà ta phải nghĩ xem làm thế nào mới có thể phủi sạch quan hệ với Trần Dật Thần.
“Như Tuệ, nếu nhà họ Trần thực sự có người muốn truy sát Dật Thần, vậy bây giờ chính là lúc Dật Thần cần giúp đỡ nhất, lúc này, chuyện chúng ta phải làm là giúp Dật Thần chứ không phải phủi sạch quan hệ với Dật Thần.” Hạ Trấn Quốc thấm thía khuyên nhủ, Lâm Như Tuệ luôn luôn thực tế, ông ta cũng không cảm thấy kỳ lạ khi Lâm Như Tuệ đưa ra quyết định như thế, chỉ có điều ông ta không thể nào tiếp nhận được chuyện Lâm Như Tuệ đối xử với Trần Dật Thần như thế.
“Giúp cậu ta? Lấy cái gì mà giúp?” Lâm Như Tuệ tức giận nhìn Hạ Trấn Quốc nói: “Hạ Trấn Quốc, ông già nên lẩm cẩm rồi à? Người muốn giết Trần Dật Thần không phải là gia đình bình thường mà chính là nhà họ Trần ở Yến Kinh đó! Những người bình thường như chúng ta đối với nhà họ Trần ở Yến Kinh chả khác gì con sâu cái kiến cả, người nhà họ Trần muốn nghiền chết chúng ta cũng không cần tự mình ra tay, chỉ cần tùy ý nói một câu đã có rất nhiều người tình nguyện giết chết chúng ta thay họ rồi.”
“Hừ, muốn giúp Trần Dật Thần? Tôi khuyên ông vẫn nên nghĩ lại đi, làm gì để tự bảo vệ mình trước đi.” Lâm Như Tuệ khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Hạ Trấn Quốc thở dài, cũng không nói thêm gì nữa, một mặt là bởi vì Lâm Như Tuệ nói có đạo lý, một mặt khác thì là bởi vì cho dù có nói thêm gì với Lâm Như Tuệ đi chăng nữa thì cũng không có tác dụng gì, Lâm Như Tuệ sẽ không coi lời ông ta nói ra gì.
“Muốn ăn chút gì không?” Sau khi ra khỏi bệnh viện, Trần Dật Thần đưa mắt nhìn về phía Hạ Nhược Y, từ sau khi rời khỏi Thương Châu thì đây là lần đầu tiên anh ở một mình với Hạ Nhược Y.
Sau khi do dự nhìn Trần Dật Thần, Hạ Nhược Y hơi cong khóe miệng lên, nói: “Tùy anh.”
Tùy anh…
Trần Dật Thần không còn gì để nói, quả nhiên là đáp án này Mặc dù ngoài miệng Hạ Nhược Y nói tùy nhưng Trần Dật Thần vẫn dụng tâm chọn nhà hàng ăn, cuối cùng quyết định đi ăn ở một nhà hàng Tây ở phía tây thành phố, sở dĩ chọn chỗ này là bởi vì món bánh ngọt ở đây rất ngon, mà Hạ Nhược Y lại rất thích ăn bánh ngọt.
Nửa giờ sau, Trần Dật Thần lái xe tới nhà hàng Tây có tên là Aegean Sea.
Bởi vì là giờ cao điểm ăn tối cho nên bên ngoài nhà hàng Aegean Sea đậu đầy các loại xe sang trọng.
Tùy tiện tìm chỗ đậu xe, sau khi dừng xe lại, Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y cùng nhau xuống xe, đi vào trong nhà hàng.
Mới vừa vào cửa, có một người đàn ông trung niên mặc âu phục giống như là quản lý đại sảnh đi nhanh tới, đầu tiên ánh mắt của ông ta dừng lại trên người Hạ Nhược Y một chút, sau đó mới nhìn về phía Trần Dật Thần, mỉm cười hỏi: “Xin chào quý khách, quý khách đi mấy người…?”
“Hai người.”
“Hai người đúng không? Vậy mời đi bên này.” Người đàn ông trung niên hơi khom ngươi, đưa tay ra làm một động tác mời.
Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y đi theo hướng người đàn ông trung niên mời, trên đường đi, tất nhiên là nhận lấy rất nhiều ánh mắt dò xét.
Không hề nghi ngờ, những ánh mắt nóng bỏng này đều hướng về phía Hạ Nhược Y.
Ngày hôm nay Hạ Nhược Y đã đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Dù chỉ mặc một bộ váy đơn giản nhưng cũng đủ nổi bật để khiến cho tất cả phụ nữ trong nhà hàng bị lu mờ.
Giống như Phượng Hoàng bay vào tổ gà rừng vậy, ở trước mặt Phượng Hoàng, tất cả gà rừng đều cảm thấy tự ti mặc cảm.
Trong nhà hàng, một chỗ ngồi cạnh cửa sổ sát đất có vị trí tốt nhất, nhìn quanh là bảy tám thanh niên nam nữ trên người mặc toàn hàng hiệu, bề ngoài của những thanh niên nam nữ này đều vượt xa tiêu chuẩn của công chúng, nam đẹp trai bức người, nữ xinh đẹp động lòng người, trước khi Hạ Nhược Y đến đây, những thanh niên nam nữ này không thể nghi ngờ chính là phong cảnh thu hút sự chú ý của người khác nhất.
Nhưng sau khi Hạ Nhược Y đi vào, những ánh mắt vốn bám trên người những thanh niên nam nữ này đều bị Hạ Nhược Y thu hút.
“Cậu Tần, anh nhìn bên kia…”
Rất nhanh, trong bảy tám người thanh niên nam nữ cũng có người phát hiện ra sự khác lạ, người thanh niên đeo bông tai nuốt một ngụm nước bọt, chỉ chỉ về phía Hạ Nhược Y.
“Sao vậy?”
Người thanh niên anh tuấn được gọi là cậu Tần kia tùy ý hỏi một câu, sau đó thuận theo hướng người thanh niên đeo bông tai chỉ nhìn thoáng qua, cái nhìn này khiến cậu Tần lập tức ngây dại.
“Cậu Tần, cô gái này đúng là cực phẩm.”
Người thanh niên đeo bông tai liếm môi một cái, không phải anh ta chưa từng gặp qua gái đẹp nhưng thanh lệ thoát tục giống như Hạ Nhược Y thì lại là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
Người thanh niên anh tuấn được gọi là cậu Tần không nói lời nào mà chỉ bưng ly rượu vang trước mặt lên uống một ngụm, anh ta cảm thấy bụng dưới của mình khô nóng, có dấu hiệu không khống chế được.
Người phụ nữ cách đó không xa này, đích thực là một cực phẩm.
“Cậu Tần, có muốn không?”
Thấy Tần Minh cho dù là uống rượu nhưng trong cả quá trình ánh mắt cũng không hề rời khỏi Hạ Nhược Y, người thanh niên đeo bông tai biết, hồn phách của Tần Minh đã bị Hạ Nhược Y câu đi mất rồi.
Tần Minh không để ý tới người thanh niên đeo bông tai, anh ta vẫy tay gọi một nhân viên phục vụ tới.
“Cậu Tần…”
“Đưa chai rượu này sang cho cô ấy.”
Đẩy chai Lafite trên mặt bàn tới trước mặt nhân viên phục vụ, Tần Minh liếc nhìn về phía Hạ Nhược Y, nhàn nhạt mở miệng.
“Vâng thưa cậu Tần.” Trong mắt nhân viên phục vụ xẹt qua một vòng kinh dị, không hổ là cậu Tần, ra tay đúng là xa hoa, Lafite hơn chín mươi triệu, vậy mà nói đưa là đưa.