Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 661: Chương 661: Có liên quan đến sư huynh




“Có 3 nguyên nhân, nguyên nhân đầu tiên, liên quan đến cá nhân cậu, như cậu đã nói trước đó, trong cuộc thi đấu võ đạo toàn cầu lần này, giới võ đạo các nước trên toàn thế giới sẽ cử những tuyển thủ hạt giống mạnh nhất của riêng mình, vì vậy, cuộc so tài lần này chắc chắn sẽ được tất cả các quốc gia trên thế giới quan tâm, nếu cậu có thể thi đấu nổi bật trong cuộc thi, đây sẽ là cơ hội tốt nhất để cậu trở nên nổi tiếng.”

“Nguyên nhân thứ hai, là liên quan đến giới võ đạo của nước H chúng ta, trong các giải thi đấu võ đạo toàn cầu trước đây, thành tích của giới võ đạo nước H không tốt lắm, có vài lần, các hạt giống của giới võ đạo nước H thậm chí còn không lọt vào top 8, vì vậy, lần này, tôi muốn cậu thi đấu cho giới võ đạo nước H, giành được thứ hạng tốt hơn, để rửa sạch nỗi nhục.” Quản Nam Thiên nói nghiêm túc.

Trần Dật Thần khẽ gật đầu, sau đó nói: “Còn nguyên nhân thứ ba?” . Hãy tìm đọc trang chính ở _ T RUMTRUYEN. org _

“Nguyên nhân thứ ba, liên quan đến sư huynh của cậu.” Quản Nam Thiên nhìn Trần Dật Thần một cái, rồi mới chậm rãi nói.

“Liên quan đến sư huynh tôi?!”

Nghe thấy hai từ sư huynh, Trần Dật Thần sửng sốt, chẳng phải sư huynh từ lâu đã trở thành người tàn phế rồi sao? Tại sao anh ta lại liên quan đến cuộc thi võ thuật toàn cầu? Quản Nam Thiên dường như không ngạc nhiên với phản ứng của Trần Dật Thần, ông ta nhìn Trần Dật Thần, nói: “Cậu có lẽ biết được, sư huynh cậu năm đó sao lại tàn phế đúng không?”

“Tôi biết.” Trần Dật Thần nghiêm túc gật đầu, nói: “Sư huynh của tôi năm đó bị một đám Thần bảng cường giả vây đánh, sau đó bị đánh gãy chân mà tàn phế.”

“Quản minh chủ, ý của ông là, trong cuộc thi đấu võ thuật toàn cầu lần này, sẽ có Thần bảng cường giả năm đó vây đánh sư huynh tôi tham gia sao?” Trần Dật Thần nhịn không được hỏi một câu, thật ra anh cũng không có ấn tượng gì nhiều về sư huynh Diệp Nam Thiên, bởi vì từ lúc anh gặp sư huynh, thì sư huynh đã luôn ngồi trên xe lăn.

Anh cũng nhiều lần hỏi sư huynh tại sao lại ngồi xe lăn, nhưng lần nào sư huynh cũng không chịu nói, cuối cùng anh từ miệng người khác mới biết được, sư huynh vào hơn 20 năm trước, bị một đám Thần bảng cường giả vây đánh, đánh gãy chân, mới phải ngồi xe lăn.

“Họ sẽ không tham gia.” Điều gây bất ngờ là, Quản Nam Thiên lắc đầu.

“Vậy……”

“Nhưng các đệ tử của họ sẽ tham gia.” Không đợi Trần Dật Thần nói tiếp, Quản Nam Thiên bổ sung thêm một câu.

Lần này, vẻ mặt của Trần Dật Thần trở nên lạnh lùng, trên người thậm chí xuất hiện sát ý.

“Quản minh chủ, có thể cho tôi danh sách những Thần bảng cường giả năm đó đánh sư huynh tôi không.” Trần Dật Thần lạnh lùng nói, với tư cách là sư đệ của Diệp Nam Thiên, anh và Diệp Nam Thiên vốn là mối quan hệ ruột thịt.

Hơn nữa, năm đó anh chạy trốn từ Yến Kinh đến Thương Châu, Diệp Nam Thiên cũng đã âm thầm giúp đỡ không ít, nếu không có Diệp Nam Thiên, có lẽ ba năm trước anh đã chết trong tay nhà họ Trần.

Bây giờ biết được đệ tử của những Thần bảng cường giả năm đó đánh phế Diệp Nam Thiên sẽ tham gia, anh đương nhiên không thể không làm gì.

“Cậu đã quyết định tham gia cuộc thi đấu võ thuật toàn cầu lần này?” Quản Nam Thiên nói.

“Ừ.” Trần Dật Thần gật đầu: “Tôi quyết định tham gia.”

“Thực ra tôi vẫn luôn muốn báo thù cho sư huynh, nhưng dù thế nào đi nữa, thực lực của tôi vẫn chưa đủ.”

“Tuy nhiên, cuộc thi đấu võ thuật toàn cầu lần này, đã cho tôi một cơ hội rất tốt, tôi quyết định sẽ giúp sư huynh tôi lấy lại chút lãi từ đám đệ tử của kẻ thù trước!”

“Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đệ tử của đám người đó sẽ tham gia, còn việc bọn họ có thể xuất hiện trong cuộc thi võ thuật toàn cầu hay không, vậy thì rất khó nói.” Quản Nam Thiên thở dài, nhìn từ góc độ của ông ta, Diệp Nam Thiên năm đó bị đám Thần bảng cường giả vây đánh, trở thành người tàn tật, là nỗi bất hạnh lớn nhất của Diệp Nam Thiên, cũng là tổn thất lớn nhất của giới võ thuật nước H, dù sao, Diệp Nam Thiên năm đó, đã đạt đến cảnh giới nửa bước Tông Sư, anh ta và Trần Dật Thần bây giờ, đều là thiên tài!

“Tại sao?” Trần Dật Thần khó hiểu.

“Như cậu đã nói, những gia tộc, môn phái và các thế lực bí mật lớn của giới võ thuật vốn ẩn mình bấy lâu, đều sẽ cử truyền nhân tham gia cuộc thi đấu võ thuật lần này. Đến bây giờ, theo quy định của cuộc thi võ thuật toàn cầu, mỗi quốc gia chỉ có thể cử một người đi. Nếu như vậy, suất thi đấu cho cuộc thi lần này là vô cùng quý giá, những đệ tử năm đó đánh sư huynh cậu tàn phế có thể lấy được suất thi đấu không, điều này rất khó nói.” Quản Nam Thiên giải thích, sau đó nói thêm: “Tuy nhiên, có thể chắc chắn rằng, một số đệ tử của đám kẻ thù nhất định sẽ xuất hiện. Ví dụ như thủ lĩnh của Hội đồng bóng tối Aokulasic, người đứng đầu trong Thần bảng, các đệ tử của ông ta nhất định sẽ có thể tham gia!”

“Như vậy là tốt nhất!” Trần Dật Thần nheo mắt lại, trong mắt xuất hiện những tia khí lạnh. Anh không ngờ tới, trong số những người vây đánh sư huynh năm đó, lại có một tuyệt thế cường giả đứng đầu Thần bảng như vậy.

Thực lực của một tuyệt thế cường giả, có lẽ không yếu hơn một số võ đạo Tông Sư, tương tự, thực lực của đệ tử bọn họ chắc chắn sẽ không yếu.

Nếu có thể giết chết đệ tử của họ trong cuộc thi võ thuật toàn cầu, chắc chắn sẽ khiến bọn họ đau lòng rất lâu.

“Phải rồi, nếu truyền nhân mạnh nhất của Phật giáo Tây Vực, Thiên Sơn Kiếm Phái, truyền nhân nhà họ Cơ và truyền nhân của Đao Vương xuất hiện, cậu sẽ phải cạnh tranh với họ để giành suất thi đấu duy nhất.” Quản Nam Thiên nói thêm, cuộc thi võ thuật toàn cầu, mỗi quốc gia chỉ có một suất dự thi, về phía nước H, đương nhiên không thể trực tiếp lựa chọn Trần Dật Thần.

“Nếu đến suất thi đấu cũng không lấy được, tôi còn có tư cách gì nói đến việc lấy lại lãi và báo thù cho sư huynh?” Trần Dật Thần nghe xong, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lời nói lại tràn đầy sự tự tin.

Quản Nam Thiên sững sờ, lúc này, từ trên người Trần Dật Thần ông ta như nhìn thấy bóng dáng của Diệp Nam Thiên năm đó….

Món ăn Hàng Châu là một phần quan trọng trong văn hóa ẩm thực của Nam Chiết, là một nhánh quan trọng trong trường phái ẩm thực Nam Chiết. Vị chủ yếu là mặn, hơi ngọt “thanh đạm” là một đặc điểm biểu tượng của món ăn Hàng Châu. Vào buổi trưa, Trần Dật Thần đi theo định vị của Hạ Nhược Y, đến một quán ăn nhỏ bán món ăn Hàng Châu.

Quán ăn nằm ở phố cổ Hàng Hồ, ở đầu một con đường nhỏ, là một tòa nhà nhỏ hai lầu cũ kỹ, biển hiệu dột nát, toàn bộ quán ăn đều mang một vẻ cổ kính.

Trên thực tế, nó đã tồn tại hơn 30 năm, được người Hàng Hồ gọi là quán ăn Hàng Châu ngon nhất, mỗi ngày đều giới hạn thời giạn giới hạn lượng khách, nhưng khách đến quán rất đông, đừng nói là trễ giờ cơm, e là đi trễ một tí cũng có thể không ăn được gì.

“Có nhiều người xếp hàng như vậy, đồ ăn ở quán này chắc rất ngon. Sao em tìm được quán này thế?” Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y ngồi một bàn, nhìn đám đông đang chờ ở cửa, không nhịn được hỏi.

“Nhà hàng lớn thì thưởng thức không gian, quán ăn nhỏ thì thường thức mùi vị, đây là chân lý. Món ăn Hàng Châu ở quán này được cho là ngon nhất ở Hàng Hồ, nhưng trong nhiều năm qua không mở thêm chi nhánh, thậm chí đến căn nhà cũ này cũng không đổi.” Hạ Nhược Y giới thiệu qua quán ăn Hàng Châu trước, sau đó mới trả lời câu hỏi của Trần Dật Thần: “Mười mấy năm trước, em và ba mẹ có đến đây ăn qua một lần, ấn tượng sâu đậm. Kể từ lúc đó, mỗi khi đến Hàng Hồ đều sẽ đến đây ăn một bữa.”

“Thì ra là vậy.” Trần Dật Thần không khỏi mỉm cười khi nghe những lời đó: “Không ngờ em lại là một người tham ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.