“Đứng trước mặt người nắm quyền chân chính trên thế giới này, những thứ này của chúng ta chính là chuyện cười!”
“Một câu nói của bọn họ là có thể tịch thu lại tất cả những thứ mà chúng ta đang có.”
“Vì vậy Chí Khoa, sau này nếu như cậu muốn trêu trọc ai, nhất định phải nhìn rõ ràng rồi mới đụng vào người ta, cố gắng đừng động vào những người không nên động vào.”
“Lỡ như phải động vào, nên tỏ ra sợ hãi thì phải tỏ ra sợ hãi, đừng cứng rắn oán hận người ta.”
“Cuộc sống mới là tiền vốn.”
“Mất mặt, còn tốt hơn so với mất mạng.”
“Anh Khôn, em nghe theo anh.” Vẻ mặt Võ Chí Khoa mang theo sự nghiêm túc gật đầu, anh ta hiểu rất rõ, những lời này của Lưu Khôn không phải là nói để dọa người khác, trên thế giới này quả thực có những người như vậy, những người anh ta không thể động vào.”
Ví dụ Thạch Phá Quân lúc nãy, mặc dù từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng giao đấu với anh ta.
Nhưng Thạch Phá Quân rất có khả năng chính là kiểu người kia.
Thấy Võ Chí Khoa dường như đã bị mình dọa sợ, Lưu Khôn không khỏi bật cười, vỗ vai Võ Chí Khoa, nói: “Chí Khoa, những lời anh nói với chú, chú cũng không cần quá để trong lòng, dù sao anh cũng có lúc lo xa, nói không chừng tên tiểu tử hôm nay chỉ là người bình thường.”
“Anh Khôn, ý của anh là?” Võ Chí Khoa hơi sững sờ.
“Quay về điều tra anh ta, xem xem anh ta rốt cuộc có lai lịch như thế nào, nếu như thật sự có bối cảnh, vậy lần này hai anh em chúng ta gặp khó khăn rồi.”
“Nếu như không phải….” Câu phía sau, Lưu Khôn không nói ra, một tia hung ác lóe lên trong mắt anh ta khiến Võ Chí Khoa không nói rùng mình.
Từ sau khi rời khỏi câu lạc bộ Hồng Diệp, đầu Tiêu Thuần vẫn có chút choáng váng.
Đến bây giờ cô vẫn không dám tin, mình đi ra khỏi câu lạc bộ Hồng Diệp mà không có chuyện gì xảy ra như vậy.
Không có cảnh sát dẫn đường!
Từ đầu đến cuối, chỉ có hai người Thạch Phá Quân và Trần Dật Thần.
Thậm chí có thể nói chỉ có một mình Trần Dật Thần!
Ngay cả tiếng cút, Lưu Khôn cũng thật sự ngoan ngoãn cút đi?
Rốt cuộc sao có thể làm được?
Trần Dật Thần không hề biết trong đầu Tiêu Thuần đang nghĩ cái gì, nếu như biết được, sợ là sẽ bật cười, trận giao đấu của anh và Lưu Khôn, thực ra là giao đấu trong lòng, giao đấu trên khí thế, người bình thường đừng nói là nhìn sẽ hiểu, cho dù bạn phơi bày trước mặt cô, chưa chắc cô có thể hiểu được.
Mặc dù Lưu Khôn là một tên quần là áo lượt, nhưng anh ta không giống với những phú nhị đại bình thường, tâm tư của người này tinh tế, làm việc cẩn trọng, cả người giống như một con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, duy nhất chỉ có lúc nắm được chỗ chí mạng của đối thủ anh ta mới ra tay.
Nếu như không nắm chắc, anh ta sẽ lựa chọn nhẫn nhịn đến chết.
Một đối thủ như vậy, đối với người bình thường mà nói rất đáng sợ, nhưng đối với Trần Dật Thần mà nói lại không tính là gì. Nếu như Trần Dật Thần muốn, bất cứ lúc nào anh cũng có thể giết chết Lưu Khôn.
Trước sức mạnh thực sự, mọi sự tính toán đều là phù du.
“Này, sao anh lại làm được thế?”
Cuối cùng Tiêu Thuần vẫn không kiềm chế được lòng hiếu kỳ của mình, hỏi.
“Cái gì mà sao lại làm được?” Trần Dật Thần sững sờ.
“Chính là đưa Ngọc Nhi ra. Thế lực của Lưu Khôn lớn như vậy, câu lạc bộ Hồng Diệp chính là cô anh ta mở, một câu nói của anh ta có thể điều động tất cả bảo vệ của Hồng Diệp, nhưng anh mắng anh ta liên tiếp 2 lần cút, vậy mà anh ta cũng không dám nổi giận với anh, hơn nữa còn để anh đưa Ngọc Nhi đi.” Tiêu Thuần hỏi.
“Cô còn nhớ những gì tôi nói ở câu lạc bộ không?” Trần Dật Thần khẽ cười.
“Cái gì?” Tiêu Thuần có chút giật mình.
“Tôi muốn đi không ai có thể ngăn cản được tôi.”
Tiêu Thuần không nói được gì, Trần Dật Thần thật sự đã nói câu này, nhưng lúc đó cô ta cho là Trần Dật Thần đang chém gió, bây giờ xem ra là cô ta đã xem thường Trần Dật Thần.
“Vì vậy, đừng nói đến câu lạc bộ là do cô anh ta mở, cho dù Trung Hải là của cô anh ta, hôm nay tôi cũng có thể đi ra được từ đó.” Trần Dật Thần khẽ cười, nói xong lập tức quay đầu bước đi.
“Chém gió.” Tiêu Thuần đứng tại chỗ, bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu một câu, cô ta cảm thấy Trần Dật Thần có thể từ trong đó đi ra, phần nhiều là dựa vào Thạch Phá Quân, so với Trần Dật Thần cô ta cảm thấy Thạch Phá Quân giống với người có bối cảnh gì đó hơn.
Những câu nói mà Thạch Phá Quân giáo huấn Võ Chí Khoa kia, không phải là những lời mà người bình thường có thể nói ra.
“Đúng rồi, cô muốn đi đâu? Tôi bảo anh Thạch đưa cô đi.” Đi được mấy bước, Trần Dật Thần đột nhiên nhớ ra, để một cô gái như Tiêu Thuần ở lại nơi này không được tốt lắm, dù sao bây giờ trời cũng đã tối, hơn nữa Tiêu Thuần còn uống rượu, để cô ta ở lại đây quả thật là tạo cơ hội cho một số người.
“Tôi muốn trở về….chết rồi!” Nói được một nữa, khuôn mặt Tiêu Thuần đột nhiên thay đổi.
“Sao vậy?” Trần Dật Thần hỏi một câu.
Khuôn mặt Tiêu Thuần tràn đầy sự lo lắng: “Tối nay Công hội có PK, tôi quên mất chuyện này rồi!”
“Vốn dĩ định sau khi uống rượu cùng Ngọc Nhi sẽ trực tiếp về trường livestream trận PK này, nhưng lại bị hai tên khốn Lưu Khôn và Võ Chí Khoa làm trì hoãn.”
Livestream? Công hội PK?
Trần Dật Thần mơ hồ, nhất thời chưa phản ứng được Tiêu Thuần đang nói cái gì.
“Cái gì, anh có thể đưa tôi đến khách sạn được không, tôi muốn livestream ở khách sạn, bây giờ về trường học thì không kịp nữa rồi.” Tiêu Thuần có chút ngại ngùng nhìn Trần Dật Thần, trường học cách đây mười mấy km, bây giờ về trường học, thời gian chắc chắn không đủ, cách tốt nhất chính là tìm một khách sạn gần đây để tập hợp.
“Không vấn đề, tôi đưa cô về khách sạn tôi đang ở.” Trần Dật Thần gật đầu, yêu cầu mà Tiêu Thuần đưa ra căn bản không được xem là yêu cầu gì.
“Làm phiền anh rồi.” Trên khuôn mặt Tiêu Thuần hiện lên sự biết ơn, trận PK của Công hội tối nay rất quan trọng với cô ta, kết quả trận PK sẽ quyết định xem sau này cô ta có thể làm streamer nữa không.
“Đúng rồi, những thứ cô cần để livestream có mang theo không?” Mặc dù Trần Dật Thần không hiểu nhiều về cái gì mà Công hội PK, nhưng livestream cần phải có những thiết bị thông thường gì, Trần Dật Thần vẫn biết.
“Mang theo rồi, những thứ này tôi luôn luôn để trong túi.” Tiêu Thuần nói.
“Vậy thì đi thôi, xe của anh Thạch ở bên kia.” Trần Dật Thần gật đầu.
Sau đó bế Lâm Ngọc Nhi đi đến trước xe của Thạch Phá Quân.
“Land Rover Range Rover?” Nhìn thấy chiếc xe Land Rover Range Rover màu đen bá khí giống như võ sĩ, Tiêu Thuần không khỏi kinh ngạc thốt lên, mặc dù cô ta không hiểu biết quá nhiều về xe hơi, nhưng loại xe hạng sang mấy tỷ như Land Rover Range Rover cô ta vẫn có thể nhận ra.
Điều càng khiến Tiêu Thuần ngạc nhiên chính là chiếc xe Range Rover trước mặt còn được cải tiến thành chiếc Range Rover chống đạn, người có thể lái xe Range Rover chống đạn trên nước H, vậy thì thân phận và địa vị chắc chắn không cần phải nói.
Tiêu Thuần đột nhiên có chút hiểu ra, tại sao Trần Dật Thần sau khi đánh vào mặt Lưu Khôn mà vẫn có thể bình an vô sự bước ra khỏi phòng bao.
Tất cả đều là nhờ Thạch Phá Quân!
Thạch Phá Quân chắc chắn có thân phận gì đó mà cô ta khó có thể tưởng tượng được, thân phận này căn bản là thứ mà Lưu Khôn và Võ Chí Khoa không có thể động vào.
Vì vậy Lưu Khôn sau khi bị Trần Dật Thần đánh vào mặt vẫn lựa chọn cắn răng chịu đựng.
Mang theo sự tò mò với Thạch Phá Quân, Tiêu Thuần ngồi vào ghế sau.
Mười phút sau, chiếc xe Range Rover lại dừng trước khách sạn Cẩm Thái.