Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 654: Chương 654: ĐẢO NGƯỢC LONG TRỜI Ngay sau đó




Hai âm thanh gần như vang lên cùng lúc.

Trần Dật Thần một quyền đánh trúng lồng ngực của Cảnh Đằng, Nội Kình đáng sợ phát ra, giống như xé toạc cái cũ công phá Nội Kình phòng ngự của Cảnh Đằng, sau đó chui vào trong cơ thể của Cảnh Đằng, khiến xương sườn của Cảnh Đằng trong nháy mắt vỡ nát!

“Phụt—”

Cảnh Đằng như quả bóng bị đánh trúng, bay ngược ra, lồng ngực lõm lại, máu thịt mơ hồ, máu tươi trong miệng trào ra rất nhiều, tựa như mưa máu rơi xuống.

“Hừm…”

Một màn đột ngột, hoàn toàn khiến tất cả mọi người bị chấn kinh, trong đó có cả Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh!

Dưới ánh chiều tà, bọn họ trợn to mắt, sững sờ nhìn Cảnh Đằng bay ngược ra, phun máu trên không, dường như không dám tin mọi chuyện là thật!

Bọn họ không thể tin thế cục xoay chuyển vừa rồi, Cảnh Đằng hoàn toàn chiếm thế thượng phong, khí thế đè ép, mắt thấy sắp giết được Trần Dật Thần rồi, kết quả trong nháy mắt liền bị một quyền của Trần Dật Thần đánh bay, trực tiếp bị trọng thương!

Lúc này, bọn họ thậm chí nghi ngờ mình sinh ra ảo giác!

Ảo giác sao?

“Bụp—”

Theo một tiếng vang, cơ thể của Cảnh Đằng đập mạnh trên đất, cơ thể co quặc như con tôm, lồng ngực máu thịt mơ hồi, hơn nữa không ngừng chảy máu, trong miệng cũng không ngừng ho ra máu.

Bởi vì, anh ta của lúc này, ngoài xương sườn bị gãy, kinh mạch gần như đứt gãy, lục phủ ngũ tạng bị chấn động, không cần nói tới việc chiến đấu tiếp với Trần Dật Thần, nếu không kịp thời xử lý thương thế, ngay cả cái mạng nhỏ cũng khó giữ.

“Chuyện này…

“Tôi… tôi không nhìn nhầm chứ? Trong nháy mắt, Cảnh Đằng vậy mà bị một quyền của Trần Dật Thần đánh bay rồi?”

“Không chỉ là đánh bay đơn giản như vậy, anh nhìn dáng vẻ đó của Cảnh Đằng, rõ ràng là bị thương rất nặng!”

“Thật không ngờ, hai người sau mấy chiêu chiến đấu kịch liệt, vậy mà hai chiêu đã phân ra thắng bại, thật là khiến người ta khó tin!”

Sau khi Cảnh Đằng rơi xuống, mọi người trước sau hoàn hồn từ trong cơn bàng hoàng, trong đó trên chiếc thuyền lớn thứ nhất, những thiên kiêu tới từ các môn phái kia giống như trước đó, lập tức bàn luận, ai cũng kinh ngạc và cảm thán.

“Trận chiến sinh tử này, thật là đặc sắc, khiến người ta không ngờ tới!”

“Phải, khi chúng ta nghĩ rằng bọn họ đã lấy ra thực lực mạnh nhất, bọn họ đều vẫn giữ lá át chủ bài, hơn nữa lá át chủ bài của mỗi người đều mạnh tới không tưởng.”

“Không sai, thực lực của bọn họ dường như không ngừng lại, mà trận chiến này, có thể nói là trận đối đầu đỉnh cao trong mấy chục năm nay của thế hệ trẻ!”

Cùng lúc này, trên chiếc thuyền lớn thứ hai, những đại sư võ học đó cũng cảm thán không thôi.

Theo bọn họ thấy, cuộc đối đầu cuối cùng của Trần Dật Thần và Cảnh Đằng vừa rồi giống như chơi thuyền lượn siêu tốc, hai người không ngừng chuyển đổi giữa thiên đường và địa ngục, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng kích thích.

“Thật không ngờ, ngắn ngủi mấy ngày không gặp, thực lực của Trần Dật Thần lại tăng lên nhiều như vậy.”

Không chỉ có đại sư võ học bình thường, ngay cả chưởng môn Triệu Vô Đạo của Bát Quái Môn cũng không nhịn được mà cảm thán.

“Chiêu cuối cùng cậu ta dùng là công phu gì, cảm thấy có hơi quen, nhưng lại rất xa lạ.” Chưởng môn của phái Võ Đang – Trương Thiên Sư vẻ mặt tư lự.

“Nhìn không ra là võ công gì, nhưng có thể chắc chắn một điểm, tính thực chiến rất mạnh, lực sát thương tuyệt vời!” Không Minh đại sư cũng phát biểu cách nhìn của mình.

Quản Nam Thiên và Võ Chí Châu không có lên tiếng, bọn họ đều có thân phận chính thức, không tiện bình luận ý kiến cá nhân vào lúc này, là quan sát hai người Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh.

Bọn họ lo lắng hai người Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh sẽ ra tay!

Mà một khi xảy ra loại tình huống này, bọn họ phải lập tức ngăn chặn!

Tuy nhiên, bất luận là ba của Cảnh Đằng – Cảnh Thế Minh, hay là Cảnh Vân Phong có thực lực ngang đại sư võ đạo, đều ngây dại rồi.

Dưới ánh chiều tà, bọn họ trợn to mắt, nhìn chằm chằm Cảnh Đằng bị trọng thương, tựa như hai tôn tượng đá sống động, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin!

Không dám tin sao?

Phải!

Bọn họ không thể tin, sau khi Cảnh Đằng sử dụng sát chiêu Âm Dương Sát đánh Trần Dật Thần bị thương, khi sử dụng Âm Dương Sát lần nữa để kết thúc cuộc tỷ võ thì đột nhiên bị Trần Dật Thần đảo ngược.

Ngược lại, theo bọn họ thấy, Cảnh Đằng nên dễ dàng đánh trọng Trần Dật Thần, thậm chí một quyền kia đánh chết Trần Dật Thần mới đúng!

Không thể tin sao?

“Sướng!”

“Trần sư thúc uy vũ!”

Đáp lại hai người Cảnh Vân Phong, Cảnh Thế Minh là tiếng gào thét kích động của đám người Vũ Văn Bác, Trần Trạch Lý.

Vốn dĩ, bọn họ bởi vì nhìn thấy Trần Dật Thần bị thương, trong lòng rất là lo lắng Trần Dật Thần sẽ thua, lúc này nhìn thấy Trần Dật Thần một quyền đánh bay Cảnh Đằng, khiến Cảnh Đằng giống như một con chó nằm thoi thóp trên đất, bọn họ sao có thể không kích động chứ?

Người kích động không chỉ có bọn họ, còn cả Sở Thanh Từ, Hạ Nhược Y, Vũ Văn Thiến.

Lúc này, bọn họ không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng cũng hạ xuống.

Trần Dật Thần thắng rồi!

Mà các lão đại giang hồ lấy Lư Chính Phong của Nam Cảng, Giả Văn Hào của Tây Nam làm đại diện, sau khi nhìn thấy tình trạng thê thảm của Cảnh Đằng đều kinh thán trước thực lực khủng khiếp của Trần Dật Thần, đồng thời lũ lượt đưa ra phản đoán như này.

“Cái… cái tình huống gì thế?”

Cùng lúc này, Cảnh Nhân trước đó bị Trần Dật Thần ném vào trong hồ đã trợn to mắt, vừa hay nhìn thấy một màn này, lúc này giống như gặp ma vào ban ngày, đầu tiên là mặt mình kinh hãi ngồi dậy, sau đó ra sức dụi mắt, cố thử khiến mình nhìn rõ ràng hơn.

Sau đó, anh ta nhìn rõ rồi.

Anh ta nhìn thấy rõ, Cảnh Đằng toàn thân đầy máu co quặc ở đó, run bần bật, dường như sẽ mất mạng bất cứ lúc nào.

“Chuyện… chuyện này sao có thể chứ?”

Phát hiện này khiến Cảnh Nhân ngây ngốc.

Hơn nữa ngay cả Cảnh Nhân đều như thế, huống chi bản thân Cảnh Đằng?

Trên boong thuyền, Cảnh Đằng ngừng ho ra máu, anh ta khó nhọc ngẩng đầu, nhìn Trần Dật Thần ở cách đó không xa, trên gương mặt trắng bệch đó hoàn toàn bị vẻ không dám tin chiếm cứ, cảm giác đó giống như đang hỏi: Anh… anh sao lại làm được?

Cộp!

Cộp!

Cộp!

Đáp ứng Cảnh Đằng là tiếng bước chân trầm thấp.

Trần Dật Thần cất bước đi về phía Cảnh Đằng, bước chân trầm ổn có lực, khoảng cách mỗi một bước gần như giống như, giống như dùng thước đo vậy.

Một bước, hai bước, ba bước…

Dưới anh mắt chăm chú của mọi người, Trần Dật Thần từng bước đi tới trước người Cảnh Đằng.

“Khụ… cậu… chiêu cuối cùng cậu dùng là võ công gì?” Cảnh Đằng lại ho ra một ngụm máu, buột miệng hỏi, giữa mi tâm tràn ngập vẻ không cam lòng, cảm giác đó giống như nếu không biết đáp án này, cho dù là tới âm ti cũng sẽ không cam lòng.

“Võ công giết anh!” Trần Dật Thần lạnh lùng đáp lại, sau đó nhấc chân, chuẩn bị kết thúc trận chiến này, đưa Cảnh Đằng đến điện Diêm Vương.

“Không…”

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của Cảnh Đằng thay đổi, mặt mày vô cùng sợ hãi, sự sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn!

Lúc này.

Anh ta tuyệt nhiên đã quên khi xuất quan, anh ta đã tự cao tự đại cỡ nào, hoàn toàn xem Trần Dật Thần thành một người chết!

Anh ta cũng quên mất, sau khi Trần Dật Thần mãi không có lên tiếng, anh ta đã hống phách và tàn độc cỡ nào, còn vì ép Trần Dật Thần hiện thân, không tiếc cho võ đồng Mục Dương cường thế thu Hạ Nhược Y làm người hầu!

Anh ta càng đã quên trước khi bắt đầu tỉ võ, đã buông lời tàn nhẫn: ném Trần Dật Thần xuống Tây Hồ cho cá ăn!

Lúc này, anh ta lần đầu tiên cảm thấy cái chết cách anh ta gần như vậy, ham muốn cầu sống mãnh liệt khiến anh ta không nhịn được mà gầm lên một tiếng, vô thức giãy giụa đứng dậy, kết quả động tới vết thương, không ngừng nôn ra máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.