Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 46: Chương 46: Đấu giá!




Từ Dao khẽ cau mày, Thẩm Hà Du đã hoàn toàn hận cô, vừa nghĩ đến thế lực đứng đằng sau Thẩm Hà Du, Từ Dao lại có chút đau đầu.

Từ Dao lập tức quay đầu lại liếc nhìn Trần Dật Thần, lúc này Trần Dật Thần nên có biểu cảm sợ hãi bất an, dù sao xúc phạm một cậu ấm nhà quyền quý một cách không có mức độ như vậy.

Nhưng biểu hiện của Trần Dật Thần lại nằm ngoài dự đoán của cô ấy.

Anh còn không thèm liếc nhìn cô ấy, đi vào trong biệt thự.

Từ Dao choáng váng, còn muốn tiếp tục giả vờ? Lẽ nào anh ta không định nhờ mình giúp đỡ?

Trần Dật Thần không hề biết suy nghĩ lúc này của Từ Dao, nếu như anh biết, thì cũng chỉ nói một câu nực cười, một Thẩm Hà Du nhỏ nhoi như vậy mà dám đến trả thù anh sao, tiếp theo chính là. Ở cái đất Thương Châu một mẫu ba phân này, Trần Dật Thần anh còn phải sợ ai!

Mặc dù bị Từ Dao lợi dụng, khiến Trần Dật Thần có chút không vui, nhưng anh cũng không phải là một người nhỏ mọn như vậy, bây giờ anh đang ở trong nhà của Từ Dao, lần này giúp Từ Dao đối phó với Thẩm Hà Du chính là thù lao.

Cứ như vậy, Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y ở nhà của Từ Dao hai ngày, trong khoảng thời gian này, Lâm Như Tuệ gọi cho Hạ Nhược Y mười mấy cuộc điện thoại, yêu cầu Hạ Nhược Y về nhà, nếu không sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với Hạ Nhược Y, nhưng lần này, Hạ Nhược Y quyết tâm đứng về phía Trần Dật Thần.

Lâm Như Tuệ không xin lỗi Trần Dật Thần, cô sẽ không về nhà!

Lâm Như Tuệ tức giận đến mức đập vỡ mấy lần điện thoại.

“Lâm Như Tuệ, lúc nào Hạ Nhược Y quay lại?”

Trong phòng khách, Tôn Hồng không vui hỏi.

Sau khi Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y, Tôn Hồng dẫn theo Lâm Quốc Đại chiếm phòng ngủ của Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y, lấy danh nghĩa tốt để vào ở hai ngày, thậm chí Lâm Như Tuệ biết rõ, Tôn Hồng đang quan sát bà ta, sợ bà ta đột nhiên bỏ chạy.

“Chị dâu, Hạ Nhược Y con bé….mấy ngày nữa sẽ quay về.” Lâm Như Tuệ vâng dạ trả lời.

“Lâm Như Tuệ, cô cho là tôi bị điếc sao?” Tôn Hồng cười khẩy nói: “Đừng nghĩ là tôi không nghe thấy, con điếm chân ngoài dài hơn chân trong kia nói gì trong điện thoại sao.”

“Chị dâu, em….” Vẻ mặt Lâm Như Tuệ thay đổi.

“Tôi không quan tâm cô dùng cách gì, trong ba ngày nhất định phải kêu con điếm kia về nhà, nếu như sau ba ngày, tôi không nhìn thấy người, không lấy được 1,5 tỷ, hừ, tôi sẽ đăng tất cả những chuyện và cô và Vương Ngư làm lên mạng!” Tôn Hồng lạnh lùng đe dọa nói.

Sắc mặt của Lâm Như Tuệ đột nhiên tái nhợt, hoàn toàn mất đi huyết sắc, nếu như những chuyện bà ta và Vương Ngư phát tán trên mạng, lúc đó kết cục chờ đợi bà ta chỉ có một chính là thân bại danh liệt.

“Lâm Như Tuệ, tôi nói nha, cô cũng là một thứ rác rưởi, trước đây con gái kia của cô rất nghe lời cô, nhưng bây giờ thì sao, nó lại vì một tên rác rưởi mà ngay cả người mẹ ruột như cô cũng không cần. Làm mẹ mà làm đến bước này thật sự cũng quá thất bại rồi.” Tôn Hồng cong môi nói, lúc đầu có thể nói là Hạ Nhược Y ngoan ngoãn phục tùng Hạ Nhược Y, bây giờ bà ta vẫn rất ngưỡng mộ khi Lâm Như Tuệ sinh được một đứa con gái như vậy, kết quả chỉ trong chớp mắt, Hạ Nhược Y lại bỏ chạy cùng một tên rác rưởi, ngay cả nhà cũng không về.

“Chị dâu, chị nói đúng, em là đồ rác rưởi.”

Lâm Như Tuệ cúi đầu, nghiến răng nói, trong lòng càng hận Trần Dật Thần, đều tại Trần Dật Thần!

Nếu như không phải Trần Dật Thần ở bên cạnh dụ dỗ, dựa vào tính cách ngoan ngoãn của Hạ Nhược Y, chắc chắc sẽ không nghe lời bà ta.

“Như này đi, chị dâu chỉ cho cô một chiêu, nếu như làm tốt, không những có thể khiến con gái của cô ngoan ngoãn về nhà, mà còn có thể khiến tên rác rưởi Trần Dật Thần kia hoàn toàn cút khỏi nhà họ Hạ!” Tôn Hồng nhấp một ngụm trà từ từ nói.

“Chiêu….gì?” Lâm Như Tuệ có chút ngập ngừng, hỏi.

“Rất đơn giản, lát nữa cô công bố với bên ngoài, tên rác rưởi Trần Dật Thần kia bây giờ không còn là con rể của nhà họ Hạ nữa, con gái Hạ Nhược Y đã quay trở lại trạng thái độc thân, sau đó, cô vì con gái của mình nên muốn tìm một người con rể mới!” Tôn Hồng nói từng chữ từng chữ một.

Nghe thấy những lời này, mắt Lâm Như Tuệ đột nhiên sáng rực, sao bà ta lại quên chuyện này chứ, con gái của mình bây giờ là người phụ trách dự án Ngọc Tuyền Sơn, là một nhân vật cấp bậc nữ thần cầm trên tay là bỏng ở thành phố Thương Châu, nếu như muốn tuyển chồng lần nữa, cái ngưỡng cửa nhà bọn họ sợ là sẽ bị những phú nhị đại kia giẫm nát.

Lâm Như Tuệ biết rất rõ, những phú nhị đại kia không hề để ý chuyện Hạ Nhược Y đã từng kết hôn, một là vì bây giờ Hạ Nhược Y đang là người phụ trách của dự án Ngọc Sơn Tuyền, ai kết hôn với Hạ Nhược Y thì người đó sẽ có cơ hội tiến vào cái cây hái ra tiền Ngọc Sơn Tuyền này.

Hai là, người đã từng kết hôn với Hạ Nhược Y là Trần Dật Thần, một tên rác rưởi mà ai cũng biết đến, kết hôn ba năm, Hạ Nhược Y vẫn thuần khiết, vì vậy cưới được Hạ Nhược Y chính là cưới được một cô gái còn trinh.

Hơi thở của Lâm Như Tuệ bắt đầu trở nên nặng nề, nếu như lần này, thật sự có thể tuyển được cho Hạ Nhược Y một người chồng, người đàn ông tuyển được, tài sản trong nhà ít nhất cũng phải hàng nghìn tỷ trở nên!

Chắc chắn phải ưu tú hơn Trần Dật Thần hàng trăm hàng nghìn lần!

“Nhưng, chị dâu, bây giờ Nhược Y đã bị tên rác rưởi Trần Dật Thần kia lừa chạy mất, nếu như con bé nhất quyết không về nhà, vậy thì em phải làm sao, hơn nữa hai người vẫn chưa ly hôn….” Sự hưng phấn của Lâm Như Tuệ không kéo dài được lâu, bà ta lại nghĩ đến tình hình lúc này, Hạ Nhược Y không quay về, tất cả đều là lời nói suông.

“Hừ, muốn con gái cô về nhà, thì phải xem cô có dám cược không.” Tôn Hồng nói.

“Cược? Cược cái gì?” Lâm Như Tuệ nghi ngờ hỏi.

“Cược vị trí của cô trong lòng con gái cô quan trọng hơn tên phế vật Trần Dật Thần Kia.” Tôn Hồng lạnh lùng nói.

“Cái này…. phải cược như thế nào?”

“Rất đơn giản, sau khi cô công bố với bên ngoài tên rác rưởi Trần Dật Thần không còn là con rể của cô, lại tổ chức một cuộc đầu giá khác.”

“Đấu giá? Đấu giá cái gì?” Lâm Như Tuệ không hiểu hỏi.

“Đấu giá con gái của cô, cô hiểu chưa!” Tôn Hồng nở một nụ cười thâm thúy nói.

Lâm Như Tuệ vô cùng ngạc nhiên, làm sao Tôn Hồng có thể nghĩ ra được một chủ ý tồi tệ như vậy, đấu giá danh tiết một cô gái, sẽ có người mua sao? Mặc dù Hạ Nhược Y quả thực rất xinh đẹp, hơn nữa thân phận và địa vị bây giờ cũng không còn như trước, nhưng Lâm Như Tuệ vẫn không cảm thấy có người sẽ mua danh tiết của một cô gái.

Dường như biết Lâm Như Tuệ đang nghĩ cái gì, Tôn Hồng mỉm cười, hỏi: “Cô lo lắng không có người cắn câu?”

“Cho dù có người cắn câu, đến lúc đó chưa chắc Nhược Y đã quay về.” Lâm Như Tuệ nói một cách rất chắc chắn, bà ta rất hiểu tính cách con gái của mình, xem trọng danh tiết hơn bất cứ thứ gì.

“Nếu như cô nguyện hi sinh bản thân mình, Nhược Y chắc chắn sẽ đến.” Tôn Hồng nói.

“Em…hi sinh bản thân mình?”

“Đúng, lúc đấu giá, cô phải ký với người đấu giá một bản hợp đồng có hiệu lực pháp luật, một khi người đấu giá trả tiền, con gái cô nhất định phải xuất hiện, giao đêm đầu tiên cho người đấu giá, nếu như con gái cô không dám đến, thì coi như là cô vi phạm hợp đồng, hậu quả của việc vi phạm hợp đồng chính là cả quãng đời còn lại cô sẽ phải sống trong tù.” Tôn Hồng nheo mắt nói.

“Cái này không được!” Lâm Như Tuệ không cần suy nghĩ đã từ chối, ngộ nhỡ Hạ Nhược Y không đến, chả lẽ bà ta phải ngồi tù cả quãng đời còn lại?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.