Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 122: Chương 122: Đỗ tử duyệt




“Đây không phải là chuyện phục hay không, nói thế nào thì Lý Tuyết cũng là phụ nữ…” Từ Đông Lương cố gắng kiên trì giải thích.

“Phụ nữ?” Trần Dật Thần cười khẩy: “Là phụ nữ thì có thể bịa đặt sinh sự sao?”

Từ Đông Lương nghẹn họng, thực ra anh ta thừa hiểu, đám người Lý Tuyết đang chụp mũ Hạ Nhược Y, bởi dù gì cô ấy cũng có rất nhiều thiếu gia giàu có theo đuổi lúc còn học đại học nên nếu Hạ Nhược Y thật sự muốn làm bồ nhí thì đã làm lâu rồi, cớ gì phải chờ đến tận bây giờ chứ.

“Còn cô nữa, Vương Hiểu Nha! Về sau hãy suy nghĩ thấu đáo trước khi nói hay làm gì đó để khỏi phải gặp xui xẻo đó!” Trần Dật Thần lại lạnh lùng liếc Vương Hiểu Nha, với khả năng nhìn nhận sự việc của anh thì không khó để nhận ra Vương Hiểu Nha mới là người khởi xướng tất cả mọi chuyện, cô gái này ngoài mặt thì tỏ ra thân thiết với Hạ Nhược Y nhưng lại là kẻ tàn nhẫn nhất, sẵn sàng đâm sau lưng người ta.

“Anh uy hiếp tôi?” Vương Hiểu Nha sầm mặt, một tên ship hàng mà cũng dám uy hiếp mình!

“Uy hiếp? Còn lâu cô mới xứng!” Trần Dật Thần cười khinh thường, loại người như Vương Hiểu Nha, ngay cả tư cách làm đối thủ của anh còn không có nữa là, thật ra nếu anh ta muốn chơi chết cô ta thì rất dễ.

Mọi người nhìn nhau, không thể không nói Trần Dật Thần buông những lời như vậy là rất cuồng vọng, nói gì đi nữa chồng của Vương Hiểu Nha cũng là ông chủ mỏ than, hiện tại còn làm thân với Từ Đông Lương nữa thì Trần Dật Thần lấy đâu ra tự tin vậy chứ?

Mặt Vương Hiểu Nha thoắt trắng thoắt đỏ nhưng cô ta vẫn câm như hến, chỉ có bản thân cô ta hiểu rõ mình hiện tại không làm được gì Trần Dật Thần, chồng cô ta hoàn toàn không phải là ông chủ mỏ than, hơn nữa giữa cô ta và Từ Đông Lương cũng chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau mà thôi, Từ Đông Lương cũng sẽ không vì cô ta mà làm gì đó với Trần Dật Thần.

Đúng lúc này, di động của Từ Đông Lương vang lên, sau khi nhìn màn hình, sắc mặt của Từ Đông Lương chợt biến, sao lại là Đỗ Tử Duyệt?

Tuy rằng hoảng sợ nhưng Từ Đông Lương vẫn bấm nút nghe: “Chị Duyệt, sao chị lại có thời gian gọi điện cho em vậy?”

Thấy Từ Đông Lương có vẻ khúm núm, mọi người đều ngạc nhiên thắc mắc chị Duyệt là ai mà hình như Từ Đông Lương rất kiêng kỵ người này.

“Từ Đông Lương, Hạ Nhược Y có phải ở chỗ anh không?” Thái độ của Đỗ Tử Duyệt rất là cuồng ngạo, cô ta không hề trả lời thẳng vào câu hỏi của Từ Đông Lương.

Từ Đông Lương bất giác liếc nhìn Hạ Nhược Y rồi nhỏ giọng nói: “Chị Duyệt, Nhược Y đúng là đang ở chỗ em.”

“Hãy đưa cô ấy đến Quốc tế Cửu Long!” Đỗ Tử Duyệt trực tiếp ra lệnh, nói xong thì không đợi Từ Đông Lương đáp đã trực tiếp cúp máy.

Từ Đông Lương nhíu mày, sao Đỗ Tử Duyệt lại biết Hạ Nhược Y đang ở đây chứ, rốt cuộc là ai đã tiết lộ tin này.

“Anh Lương, ai vậy?” Vương Hiểu Nha làm như không quan tâm lắm, hỏi.

“Đỗ Tử Duyệt.” Từ Đông Lương gượng cười nói.

“Đỗ Tử Duyệt?!”

Đỗ Tử Duyệt của khoa Quản trị kinh doanh?!”

“Vãi! Sao lại là chị ta!”

Vừa nghe là Đỗ Tử Duyệt, mọi người lập tức ồ lên.

Trần Dật Thần nhíu mày, Đỗ Tử Duyệt rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại phô trương thanh thế vậy nhỉ.

Trần Dật Thần không thể không nhìn thoáng qua Hạ Nhược Y thắc mắc liệu Hạ Nhược Y có biết gì hay không thì đã thấy lúc này mặt Hạ Nhược Y trắng bệch.

“Nhược Y, em làm sao vậy?” Trần Dật Thần nhíu mày nói, Hạ Nhược Y trông có vẻ rất sợ người phụ nữ tên Đỗ Tử Duyệt đó.

“Không… Không có gì.” Hạ Nhược Y lắc lắc đầu, cười gượng.

Trần Dật Thần càng thêm nghi hoặc, rõ ràng là giữa Hạ Nhược Y cùng Đỗ Tử Duyệt đã từng xảy ra chuyện gì đó.

“Anh Lương, Đỗ Tử Duyệt tìm anh có chuyện gì vậy?” Vương Hiểu Nha tò mò hỏi, lúc còn học đại học, Đỗ Tử Duyệt và bọn họ không học cùng lớp, có điều cô ta dù gì cũng từng là hoa khôi của khoa Quản trị kinh doanh, năm xưa từng rất nổi bật trong trường, thậm chí suýt chút nữa là vượt qua Nhược Y.

Đương nhiên, lý do khiến Đỗ Tử Duyệt nổi bật không thua kém gì Nhược Y không phải bởi vì cô ta xinh đẹp hơn Hạ Nhược Y mà là cô ta rất quảng giao, gia cảnh cũng không tồi, hơn nữa ngoại hình cũng hơn người và cũng không thanh cao, lạnh lùng như Hạ Nhược Y cho nên chơi được với rất nhiều người.

Năm đó, trong trường có mấy anh chàng con nhà giàu, quyền quý đều có mối quan hệ mập mờ với Đỗ Tử Duyệt, có thể nói, Đỗ Tử Duyệt chính là một cô gái lẳng lơ nhưng lại là một cô gái lẳng lơ có đầu óc, có thể xoay lũ đàn ông như chong chóng.

“Chị Duyệt đang ở Quốc tế Cửu Long, hỏi chúng ta có muốn sang đó chơi không?” Từ Đông Lương đảo mắt, nói, anh ta không dám nói rằng Đỗ Tử Duyệt chỉ muốn gọi một mình Hạ Nhược Y sang đó, anh ta thừa biết nếu nói thật thì Nhược Y chắc mẩm là sẽ không qua đó, bởi vì người mà Hạ Nhược Y sợ nhất khi còn học đại chính là Đỗ Tử Duyệt.

“Chị Duyệt đang ở Quốc tế Cửu Long?” Vừa nghe Đỗ Tử Duyệt ở Quốc tế Cửu Long, Lý Tuyết đang nằm rên rỉ trên sàn nhà liền lập tức mở to hai mắt.

Từ Đông Lương gật gật đầu, anh ta có thể hiểu được tại sao Lý Tuyết lại kích động như vậy, lúc còn học đại học, Đỗ Tử Duyệt chính là chỗ dựa vững chắc của Lý Tuyết, Lý Tuyết thường xuyên đi theo Đỗ Tử Duyệt làm xằng làm bậy. Hiện giờ vừa nghe Đỗ Tử Duyệt ở Quốc tế Cửu Long, chắc chắn Lý Tuyết muốn mượn tay Đỗ Tử Duyệt để trả thù Trần Dật Thần.

“Anh Lương, vậy chúng ta sang đó đi, lâu rồi em không gặp chị Duyệt.” Lý Tuyết kích động nói, thực ra cô ta rất muốn gặp Đỗ Tử Duyệt, nhưng từ sau khi tốt nghiệp đại học Tử Duyệt đã xóa số của cô ta nên vẫn không sao gặp được.

Lần này khó khăn lắm mới nghe được tin của Đỗ Tử Duyệt nên dĩ nhiên là cô ta không thể bỏ qua, lại còn có thể nhờ Đỗ Tử Duyệt thuận tay giúp cô ta dạy Trần Dật Thần một bài học.

Từ Đông Lương còn lâu mới sánh được với Đỗ Tử Duyệt, Từ Đông Lương cũng chỉ ngon hơn so với các bạn học cùng lớp với bọn họ mà thôi, còn Đỗ Tử Duyệt lại là một nhân vật có thể hô mưa gọi gió tại đại học Kim Lăng.

Khi Đỗ Tử Duyệt học năm ba đã sở hữu hai công ty người mẫu, thu nhập mỗi năm từ 30 tỷ đến 60 tỷ, đến nay đã sắp ba năm tròn rồi nên có thể tưởng tượng được Đỗ Tử Duyệt hiện tại đang ở cái tầm nào.

“Chậc…” Từ Đông Lương có chút phiền muộn, kỳ thật Đỗ Tử Duyệt hoàn toàn không muốn gặp đám người Lý Tuyết, người mà cô thật sự muốn gặp chính là Hạ Nhược Y, nhưng nếu anh ta nói ra thì Hạ Nhược Y nhất định sẽ không đi, dù gì lúc học đại học, Đỗ Tử Duyệt cũng có thể xem là cơn ác mộng của Hạ Nhược Y.

“Anh Lương, có phải chị Duyệt còn muốn gặp cả Hạ Nhược Y nữa không?” Thực chất, Vương Hiểu Nha, đã nhìn ra suy nghĩ trong lòng Từ Đông Lương từ trước rồi.

Từ Đông Lương ngượng ngùng cười, nói: “Uhm, chị Duyệt nói năm xưa, khi còn ở trường rất có lỗi với Nhược Y cho nên lần này muốn gặp Nhược Y, nói một câu xin lỗi.”

“Nhược Y, cô có muốn…” Từ Đông Lương chuyển ánh mắt sang Hạ Nhược Y.

“Không đi.” Hạ Nhược Y lạnh lùng nói, cô không thèm tin những lời giảo trá của Từ Đông Lương, Đỗ Tử Duyệt mà xin lỗi cô á, trừ phi chó không ăn cứt mới may ra.

Sắc mặt Từ Đông Lương cứng đờ, anh ta rất bối rối, Đỗ Tử Duyệt đã cố ý gọi điện thoại cho anh ta bảo anh ta đưa Hạ Nhược Y sang đó, nếu anh ta không làm được thì sẽ bị Đỗ Tử Duyệt trách tội, biết phải làm gì bây giờ.

“Nhược Y, cô cứ sang đó một chuyến đi? Chúng ta đông như vậy, chị Duyệt sẽ không làm gì cô đâu.” Vương Hiểu Nha cười tủm tỉm nói, cô ta hiểu rõ Đỗ Tử Duyệt là người nhỏ nhen, lần này bảo Hạ Nhược Y nhất định không phải để xin lỗi Hạ Nhược Y mà ngược lại, nhiều khả năng là muốn nhục nhã Hạ Nhược Y một chút.

Nghe nói như thế, Trần Dật Thần không khỏi nhíu mày, Đỗ Tử Duyệt hình như đã từng làm chuyện quá đáng với Hạ Nhược Y lúc còn học đại học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.