Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 418: Chương 418: Duyên gặp mặt một lần




“Yến Kinh.” Hồ Tư Viên lại lặp lại câu trả lời của Trần Dật Thần lần nữa, khoé miệng lộ ra một nụ cười thần bí.

“Cô Hồ là người ở đâu?” Trần Dật Thần dời ánh mắt lên Hồ Tư Viên, anh sở dĩ nói Yến Kinh mà không phải là Thương Châu, đương nhiên là để thăm dò Hồ Tư Viên.

Anh muốn biết, Hồ Tư Viên có phải là biết thân phận thật sự của anh hay không.

Nếu như Hồ Tư Viên chỉ biết thân phận ở rể của anh, thì anh nói Yến Kinh, Hồ Tư Viên có lẽ sẽ kinh ngạc.

Nếu như Hồ Tư Viên hoàn toàn biết thân phận của anh, thì anh nói Yến Kinh, Hồ Tư Viên chắc chắn sẽ không có bất kỳ bất ngờ nào.

Lần này Trần Dật Thần tính sai rồi.

Biểu cảm của Hồ Tư Viên rất bình tĩnh, ngoại trừ nụ cười thần bí ra, cô ta không có lộ ra bất kỳ thần sắc nào mà Trần Dật Thần muốn thấy, cô ta ngược lại lại cho Trần Dật Thần một câu hỏi khó: “Anh Thần có thể đoán xem, tôi là người ở đâu không?”

“Đoán?” Trần Dật Thần khẽ ngạc nhiên, sau đó cười khổ lắc đầu: “Cô Hồ đừng làm khó tôi, cái này tôi không đoán được.”

“Không đoán được?” Khoé miệng Hồ Tư Viên nhướng lên một nụ cười thâm ý: “anh Trần cần gợi ý không?”

“Cần.” Trần Dật Thần nhàn nhạt cười, anh muốn xem thử, Hồ Tư Viên này đang có mưu tính gì.

“anh Trần chắc còn nhớ mẹ của mình là người ở đâu chứ?” Hồ Tư Viên nhìn thẳng vào Trần Dật Thần, từng chữ từng câu mà nói.

Mẹ?!

Đôi con ngươi Trần Dật Thần đột nhiên co lại, lời này của Hồ Tư Viên là có ý gì?

Cô ta không lẽ, có liên quan đến mẹ của mình?!

“Cô Hồ là từ Tô Hàng tới?!” Sau khi hít một hơi, Trần Dật Thần trầm giọng mở miệng, liên quan đến chuyện của mẹ anh, cho dù là ở nhà họ Trần, đều là cấm kỵ, anh chỉ biết, quê mẹ ở Tô Hàng.

Nhưng gia tộc của mẹ có ai, mấy người này làm gì, anh lại không biết gì hết, ngay cả nhà họ Trần, người biết thông tin về mẹ cũng rất ít.

Chưa từng nghĩ, Hồ Tư Viên lần đầu gặp mặt hôm nay lại nhắc đến mẹ.

“Không sai.” Hồ Tư Viên khẽ cười, trong ánh mắt nhìn Trần Dật Thần, lập loè một loại ánh sáng khó mà nói thành lời.

“Cô Hồ quen biết mẹ tôi.” Mi tâm Trần Dật Thần nhíu lại càng chặt, bây giờ anh đã có thể xác định 100%, hôm nay Hồ Tư Viên là mang theo mục đích mà đến, cái gọi là ngưỡng mộ anh, chỉ là cái cớ mà thôi.

Tiếp theo đó lời của Hồ Tư Viên đã nghiệm chứng suy đoán của Trần Dật Thần: “Có duyên gặp mặt một lần, dì Tô là người phụ nữ dịu dàng nhất mà đời này Tư Viên gặp qua.”

“Cảm ơn.”

Sau khi hít sâu một hơi, cảm xúc của Trần Dật Thần lại bình tĩnh lại, anh không thể hoảng loạn được, bất luận Hồ Tư Viên hôm nay đến gặp anh là vì mục đích gì, anh đều phải duy trì sự bình tĩnh, để tuỳ cơ ứng biến.

“Tư Viên, làm sao cậu quen biết với mẹ anh Thần vậy?” Trần Dật Thần có thể giữ bình tĩnh, nhưng Tiêu Thuần lại ngồi không yên nữa, cô ta chỉ biết Trần Dật Thần là một người ở rể, nhưng những chuyện khác của Trần Dật Thần, cô ta lại không biết gì hết.

Nhưng nhìn bộ dạng của Hồ Tư Viên, hình như là rất hiểu Trần Dật Thần.

Cô ta làm sao mà biết được?

“Ba tớ và dì Tô là bạn bè, lúc nhỏ, ba từng đưa tớ tới thăm dì Tô một lần.” Hồ Tư Viên mỉm cười đáp, từ trong thần sắc của cô ta, Trần Dật Thần không thể nhìn ra bất kỳ điều khác thường nào.

“Bạn bè?”

Đôi mày liễu của Tiêu Thuần theo bản năng nhíu lại, bối cảnh gia đình của Hồ Tư Viên, cô ta vốn không hiểu lắm.

Nhưng trước đây trường học có đồn đại qua, ba của Hồ Tư Viên là Hồ Kinh Hải, từng là phú hộ giàu nhất Tô Hàng.

Tin đồn này là thật hay giả, Tiêu Thuần vốn không rõ, nhưng bối cảnh gia đình của Hồ Tư Viên, tuyệt đối chả có đơn giản.

Nhưng hồi nãy, Hồ Tư Viên lại nói ba cô ta từng đưa cô ta đến viếng thăm mẹ của Trần Dật Thần qua.

Viếng thăm.

Từ này, rất rõ ràng đã nói rõ địa vị và thân phận của ba Hồ Tư Viên, vốn không bằng mẹ của Trần Dật Thần.

Nói như vậy, thân phận mẹ của Trần Dật Thần, tuyệt đối chả hề thấp, chí ít cũng là đẳng cấp nhà giàu ở Tô Hàng.

Nhưng nếu thân phận của mẹ Trần Dật Thần đã không thấp, thì tại sao Trần Dật Thần lại đi ở rể chứ?

Hơn nữa lại vào ở rể ở tiểu gia tộc cấp thấp ở Thương Châu như vậy?

Trên người Trần Dật Thần, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?

Tiêu Thuần lắc đầu, đè nén đi sự nghi hoặc trong lòng mình.

Bất luận trên người Trần Dật Thần có bí mật gì, thì trong dịp trước mắt này, đều không thích hợp để nói.

“Được rồi được rồi, không nói nữa, chúng ta….” Tiêu Thuần đang chuẩn bị dời chủ đề, tiếp tục bữa ăn thì lúc này, cửa phòng bao bị một người đá tung ra.

Một thanh niên tràn đầy mùi rượu say xỉn đi vào.

“Các anh em, tiếp tục đi, tôi còn uống được….” Thanh niên đầy mùi rượu kia, ánh mắt lờ mờ, vừa đi về phía mấy người Tiêu Thuần, vừa hàm hồ nhả chữ không rõ ràng, hiển nhiên đã là trạng thái say quắc cần câu rồi.

Tiêu Thuần nhíu đôi mày liễu, thanh niên này hiển nhiên đã uống nhiều rồi, đi lộn phòng bao.

Tiêu Thuần mở miệng, đang định gọi nhân viên phục vụ đi vào thì không ngờ, một thanh niên mặt đầy hắc tuyến đi vào kéo lấy thanh niên say xỉn: “Hoa Tử, cậu đi vào nhầm phòng bao rồi!”

“Vào nhầm phòng bao? Ha ha, xin lỗi….” Thanh niên say xỉn tuy ý thức lờ mờ, nhưng tố chất không tệ, còn theo bản năng nói xin lỗi.

“Thật ngại quá, người anh em của tôi uống say rồi, tôi sẽ….” Người thanh niên mặt đầy hắc tuyến đi vào sau đang chuẩn bị xin lỗi, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Dật Thần đang ngồi ở chủ vị, người thanh niên này liền sững sờ: “Anh Thần!”

“Lý Lạc….” Trần Dật Thần cũng có chút ngạc nhiên, buổi trưa Lý Lạc mới nói là có buổi tụ tập bạn học, không ngờ tối nay, anh và Lý Lạc lại tình cờ gặp nhau.

“Anh Thần, sao anh cũng ở đây thế?” Nhìn thấy Trần Dật Thần, Lý Lạc lập tức có chút mừng rỡ.

“Ăn cơm với bạn.”

“Bạn?” Lý Lạc theo bản năng quét nhìn bọn người Tiêu Thuần và Hồ Tư Viên đang ngồi trên bàn một cái, sau khi nhìn rõ tướng mạo của mấy người này, Lý Lạc lập tức trừng to đôi mắt, mấy người bạn này của anh Thần, cũng quá là đẹp rồi?! Lý Lạc thầm nuốt ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy có chút không dám tin.

Anh ta lớn như vậy rồi, vẫn là lần đầu nhìn thấy có nhiều đại mỹ nữ tụ tập với nhau như vậy.

Tuỳ tiện lựa ra một em, cũng đều là đại mỹ nữ hoa khôi của trường hoa khôi của ngành rồi.

Anh Thần sao lại quen biết nhiều mỹ nữ như vậy chứ!?

Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc của Lý Lạc, Trần Dật Thần không khỏi có chút đau đầu, sau này nên giải thích với Lý Lạc thế nào về mối quan hệ của anh với bọn người Tiêu Thuần và Hồ Tư Viên đây?

“Lý Lạc, Vương Hoa, hai cậu sao thế, uống rượu được một nửa lại chả thấy người đâu rồi?”

Lúc này, một thanh âm tuỳ tiện thoải mái vang lên ở cửa phòng bao, sau khi nói xong, một thanh niên mặc một thân đồ hiệu, nhuộm tóc vàng, đeo khuyên tai đi vào như bên cạnh chả hề có người.

Sau khi thanh niên tóc vàng đi vào cửa, liền nhìn Lý Lạc và thanh niên say xỉn kia một cái trước.

Sau đó lại dời ánh mắt lên mấy người Tiêu Thuần và Hồ Tư Viên.

Dời một cái, liền không rời khỏi được nữa.

“Lý Lạc, mấy vị mỹ nữ này là bạn cậu sao?” Thanh niên tóc vàng nuốt nước bọt, trong ánh mắt nhìn sang mấy người Tiêu Thuần và Hồ Tư Viên, đều tràn đầy dục vọng trần trụi.

Ánh mắt của thanh niên tóc vàng, lập tức khiến Lý Lạc có một dự cảm không lành, Lý Lạc vội vàng lắc đầu: “Anh Quản, bọn họ không phải bạn tôi, tôi không có quen bọn họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.