Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 644: Chương 644: Giết mục dương!




Nhưng….lúc anh ta dựa vào vũ lực bắt sống Hạ Nhược Y, áp bức Hạ Nhược Y và những người khác không dám hé răng thì Trần Dật Thần xuất hiện.

Ở ranh giới nghìn cân treo sợi tóc, Trần Dật Thần hoàn thiện kiểu thứ hai của việc tự mình nghiên cứu và tạo ra võ công, tỉnh lại từ “nhập thần”, sau đó dựa vào thính lực xuất chúng, nghe thấy câu nói ngông cuồng, tự cao tự đại kia của Mục Dương: “Đám đồ phế vật mấy người, còn dám nhiều lời, tôi sẽ không ngại dạy cho mấy người một bài học!”

Sau khi nghe thấy câu nói này, anh bay lên nhảy qua tường ở sân của biệt thự, nhìn thấy rõ ràng Mục Dương đang đứng phía trước Hạ Nhược Y và những người khác, giống như dẫn theo một đàn gà con, xách Hạ Nhược Y trong tay.

Mặc dù anh không biết tại sao Hạ Nhược Y và những người khác lại tập trung ở đây, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi anh nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, lại trực tiếp rơi vào trạng thái vô cùng tức giận!

Hả!

Sững sờ nghe thấy lời nói của Trần Dật Thần, cho dù là Hạ Nhược Y hay những người khác, còn có Mục Dương và Cảnh Nhân đều sững sờ.

“Anh Dật Thần!”

“Trần sư thúc!”

“Trần Dật Thần!”

Sau một lúc kinh ngạc, trong nhóm người truyền ra những tiếng hét đầy ngạc nhiên, bao gồm cả Hạ Nhược Y, mọi người đều mang theo sự kích động nhìn Trần Dật Thần giống như nhìn thấy ma quỷ vậy, nhanh chóng đi về phía bên này.

“Sao anh ta lại ở đây?”

Cùng lúc này, Mục Dương và Cảnh Nhân cũng hoàn hồn lại, trong lòng thêm một sự nghi hoặc như vậy.

Lẽ nào Trần Dật Thần vẫn luôn bế quan ở đây?

Tại sao trước đó bọn họ không có một chút tin tức nào?

“Buông cô ấy ra!”

Trong lúc hai người bọn họ đang nghĩ tại sao Trần Dật Thần xuất hiện ở đây, giọng nói lạnh lùng của Trần Dật Thần truyền đến.

Mục Dương theo bản năng buông tay ra, Hạ Nhược Y cũng nhân cơ hội chạy đến bên cạnh Trần Dật Thần.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trần Dật Thần lạnh lùng liếc nhìn Mục Dương, sau đó hỏi mấy người Vũ Văn Bác.

Anh không hiểu, tại sao chỉ mới bế quan mấy ngày, Vũ Văn Bác và bốn huynh muội nhà họ Trần còn có Hạ Nhược Y đều xuất hiện ở đây, hơn nữa còn có người muốn ra tay với Hạ Nhược Y ở trước mặt mọi người.

“Anh Dật Thần, chuyện là như thế này. Mười ngày trước, người thừa kế nhà họ Cảnh cách không lên tiếng, gửi cho anh một bức thư khiêu chiến, hôm nay muốn cùng anh tiến hành một trận đấu sinh tử ở Tây Hồ….” Vũ Văn Bác là người biết rõ ngọn ngành mọi chuyện, vì vậy anh ta vội vàng nói cho Trần Dật Thần biết một cách rõ ràng, rành mạch, bao gồm Cảnh Đằng gửi thư khiêu chiến cho Trần Dật Thần, và Mục Dương muốn thu nhận Hạ Nhược Y làm đầy tớ và cả chuyện tất cả nhân vật lớn của giới võ đạo nước H gần như đều đến, lúc này đang đợiở Tây Hồ.

“Trần….Trần Dật Thần, có dũng khí thì đi tiến hành trận đấu sống chết với em trai tôi đi!” Lời nói của Vũ Văn Bác vừa rơi xuống, Cảnh Nhân đột nhiên lên tiếng, anh ta cố gắng che giấu sự sợ hãi và bất an trong lòng, cố ý khiêu khích Trần Dật Thần, muốn khiến Trần Dật Thần lập tức ứng chiến.

Như vậy, anh ta có thể thoát được một kiếp nạn.

Ầm! Ầm! Ầm!

Trả lời Cảnh Nhân là tiếng bước chân nặng nề.

Dưới buổi chiều ta, Trần Dật Thần không nói câu nào, khuôn mặt lạnh lùng đi về phía Mục Dương.

“Anh….anh muốn làm gì?”

Nhìn thấy Trần Dật Thần đi đến, cảm nhận được sự lạnh lùng và sát khí trên người Trần Dật Thần, trên mặt Mục Dương cũng không tìm thấy được một chút ngông cuồng nào, nếu có chỉ là sự sợ hãi, anh ta có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, sự mạnh mẽ của Trần Dật Thần!

Căn bản là thứ mà anh ta không thể chống lại được!

“Anh cậy vào võ công đầy mình, không xem quy tắc ra gì, thích làm gì thì làm, đáng bị trừng phạt!” Trần Dật Thần vừa đi vừa lạnh lùng nói.

Lời nói vừa rơi xuống, Trần Dật Thần đã đi đến trước mặt Mục Dương, dừng lại, ở trước mặt mọi người, giơ chân lên, sau đó trong ánh mắt sợ hãi của Mục Dương, một chân đá vào ngực Mục Dương.

Rắc Rắc!

Âm thanh giòn giã lại vang lên, xương ngực bên trái của Mục Dương bị một lực đáng sợ đá vỡ, trái tim của anh ta cũng đột nhiên vỡ nát!

“Phụt…” Mục Dương nôn ra máu, cả người co giật mấy cái, sau đó bất động, ánh mắt rời rạc, đã hoàn toàn chết.

Anh ta…bị Trần Dật Thần một cước đá chết!

Có đánh chết anh ta cũng không ngờ đến, nghênh đón anh ta lại là cái chết như vậy!

“Ừng ực!”

Nhìn thấy cảnh tượng này, Cảnh Nhân bị dọa đến mức gần như dừng cả hít thở, cổ họng không ngừng nhu động.

Anh ta định nói điều gì đó, nhưng trong lòng hoàn toàn bị sự sợ hãi chiếm giữ, đầu óc trống rỗng, một chữ cũng không nói ra được, chỉ trơ mắt nhìn Trần Dật Thần xách xác của Mục Dương đi về phía anh ta.

“Nếu như tôi đoán không nhầm, nhà họ Cảnh các người cho là tôi không dám ứng chiến, nên dẫn anh ta đến để cường thế thu nhận Hạ Nhược Y làm đầy tớ của anh ta, cố ý ép tôi ứng chiến?”

Dưới ánh mắt sợ hãi của Cảnh Nhân, Trần Dật Thần đi đến bên cạnh anh ta, chậm rãi nói, sau đó không đợi anh ta trả lời, lại tiếp tục nói: “Như ý nguyện của các người, tôi sẽ đi ứng chiến, nhưng trước đó, tôi muốn cho anh biết được kết cục của việc động đến Hạ Nhược Y!”

Vù vù!

Lời nói vừa rơi xuống, một cước của Trần Dật Thần được đá ra, trúng vào hai đầu gối của Cảnh Nhân.

Rắc rắc!

Âm thanh giòn giã truyền đến, hai đầu gối của Cảnh Nhân lập tức vỡ nát, trực tiếp quỳ xuống trước mặt mọi người.

Trần Dật Thần không lưu tình, cúi người nắm lấy Cảnh Nhân.

“A….”

Cảnh Nhân kêu lên một tiếng, bị dọa sợ đến mức ngất đi.

Trần Dật Thần thấy vậy, nắm lấy Cảnh Nhân, trực tiếp nhấc Cảnh Nhân lên.

“Văn Bác gọi điện thoại cho ba cậu, bảo ông ấy nói với tất cả mọi người ở hiện trường, ba tiếng nữa, tôi sẽ đi lấy cái mạng chó của Cảnh Đằng!”

Cảnh tượng dừng lại.

Dưới ánh chiều tà, Trần Dật Thần giống như dẫn theo hai con chó chết đi về hướng chiếc xe ô tô, sát khí đằng đằng.

“Được, anh Dật Thần!”

Sau khi nghe thấy câu nói của Trần Dật Thần, Vũ Văn Bác từ trong sự kích động hoàn hồn lại, giọng nói run rẩy trả lời, sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện thoại lại cho Vũ Văn Thành Anh, không thể kết nối được, lập tức sững sờ, sau đó nói: “Anh Dật Thần, điện thoại của ba em đột nhiên không gọi được.”

“Trần sư thúc, sư phụ tôi cũng đi đến hiện trường, tôi gọi điện thoại cho ông ấy, bảo ông ấy nói một tiếng.” Sau khi lời nói của Vũ Văn Bác rơi xuống, không đợi Trần Dật Thần lên tiếng, Trần Trạch Lý từ trong đám người đi ra, lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho lão tam Hoàng.

“Bỏ đi, Trạch Lý, không cần gọi nữa, chúng ta đi thẳng đến đó.” Trần Dật Thần nghe thấy vậy, lạnh lùng lên tiếng.

Anh ta không ngờ, lần này chuyện Cảnh Đằng khiêu chiến với anh, lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, gần như kinh động đến hơn nửa giới võ đạo.

“Được.” Nghe thấy lời nói của Trần Dật Thần, Trần Trạch Lý rõ ràng hiểu ý của Trần Dật Thần, lập tức bỏ điện thoại xuống.

“Chúng ta đi thôi.”

Trần Dật Thần liếc nhìn Hạ Nhược Y, sau đó ra hiệu cho mọi người đi về hiện trường sẽ diễn ra trận đấu.

“Đi thôi, cùng đi chứng kiến anh Dật Thần đánh cái tên tiểu tử Cảnh Đằng kia thành một con chó chết!” Vũ Văn Bác vô cùng hưng phấn giơ cánh tay lên, sau đó, tất cả moi người đi theo Trần Dật Thần, lần lượt ngồi lên xe, đi về phía khu vực phong tỏa kia.

7h, lượng khách du lịch ở Tây Hồ đã lên đến đỉnh điểm, trải dài khắp mọi danh lam thắng cảnh, không ngoa khi miêu tả là biển người, nhưng không bao gồm cửa lên thuyền.

Nơi đó vẫn bị phong tỏa, tuần bổ và nhân viên của Võ Minh Hàng Châu vẫn đứng canh giữ, không cho khách du lịch đi vào.

Ba chiếc thuyền lớn vẫn đang dừng bên hồ, tất cả mọi người đều đợi câu trả lời và sự xuất hiện của Trần Dật Thần, nhưng rất nhiều người cũng đã mất đi sự kiên nhẫn.

“Đã đến lúc này rồi, Trần Dật Thần vẫn chưa đồng ý, cũng không xuất hiện, xem ra sẽ không đến đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.