Nhưng Lưu Văn Bác đang treo lơ lửng thì không bình tĩnh như Trần Dật Thần.
Anh đã sớm cảm nhận sự khác thường từ mặt hồ bên dưới, trước khi Lý Lạc hô cẩn thận, anh đã nhìn xuống mặt hồ.
Có thể tưởng tượng được, lúc con cá sấu nhô ra khỏi mặt nước, anh ta đã nhìn thấy điều gì.
Tất nhiên, Lưu Văn Bác sợ đến tè ra quần.
Lúc nhìn thấy miệng to như chậu máu đó cắn về phía mình, cả người Lưu Văn Bác nhất thời như người mất hồn.
Thậm chí anh còn ngửi thấy mùi tanh hôi trong miệng cá sấu.
“Á!”
Lưu Văn Bác hét lên thảm thiết, rồi cả người bắt đầu vùng vẩy trên không trung, cố gắng tránh khỏi phát cắn trí mạng này của con cá sấu.
“Phập!”
Hàm trên và hàm dưới của con cá sấu cắn mạnh vào nhau, nhưng chỉ cắn trúng không khí, chứ chưa đớp trúng người Lưu Văn Bác.
Dù cả người mình không mất một miếng thịt nào, nhưng phát cắn này đã làm Lưu Văn Bác sợ đến tè ra quần.
Có thể nhìn thấy rất rõ, đáy quần Lưu Văn Bác đã ướt đẫm.
Đồng thời mùi nước tiểu ngập tràn trong không khí.
Trần Dật Thần ghét bỏ nhìn Lưu Văn Bác, rồi nhảy xuống khỏi cây liễu, trở về mặt đất.
Nhưng con cá sấu không hề có ý chê bai Lưu Văn Bác, mà ngược lại sau khi ngửi thấy mùi nước tiểu, càng nhảy hăng hái hơn.
Nó không ngừng nhảy ra khỏi mặt nước, cắn mạnh vào mông Lưu Văn Bác.
Dù lần nào cũng chỉ thiếu nửa cm, nhưng rõ ràng con cá sấu chẳng muốn bỏ cuộc, Lưu Văn Bác càng kêu gào thảm thiết, thì nó càng kiên trì.
Cảnh tượng này làm Lý Lạc đang đứng bên hồ nhất thời sửng sốt.
Giờ anh đã hiểu tại sao Trần Dật Thần lại dẫn Lưu Văn Bác tới đây rồi.
“Cứu tôi với! Ông nội ơi!”
“Ông nội! Tôi sắp chết rồi! Ông mau cứu tôi với!”
Lưu Văn Bác vừa cố gắng uốn éo người, né tránh những vết cắn của con cá sấu, vừa thảm thiết cầu xin Trần Dật Thần.
Nhưng Trần Dật Thần đang đứng bên hồ lại chẳng hề muốn cứu Lưu Văn Bác, mà ngược lại còn cười rất vui vẻ.
Tối qua khi bị người đàn ông đội mũ lưỡi trai đưa tới đây, anh đã phát hiện ra hồ nước nhỏ bên cạnh nhà xưởng và con cá sấu đang ẩn mình dưới đáy hồ.
Lúc đó dù trong lòng Trần Dật Thần tò mò, sao nơi này lại có cá sấu, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, mà chỉ để trong lòng.
Không ngờ, hôm nay nó lại có tác dụng.
Làm cách nào để khiến người khác dằn vặt trên ranh giới sống chết?
Chắc chắn là cách đang ở trước mặt anh!
Giờ Lưu Văn Bác đang đứng rất gần cái chết.
Nếu anh ta từ bỏ vùng vẫy, thì chắc chắn con cá sấu trong hồ sẽ cắn anh ta một phát.
Nhưng nếu anh ta không bỏ cuộc, thì chỉ có thể đấu sức cùng con cá sấu, xem thử ai trụ lâu hơn.
Trần Dật Thần tin chắc rằng, Lưu Văn Bác sẽ nhớ kỹ bài học này suốt đời.
Sống không bằng chết, còn đáng sợ cái chết!
“Anh Thần, chiêu này của anh… thật lợi hại!” Lý Lạc nuốt nước miếng, không biết phải nói gì với Trần Dật Thần.
Anh không biết Trần Dật Thần có ân oán gì với Lưu Văn Bác, mà phải giày vò anh ta như thế.
Nhưng anh biết, Trần Dật Thần đã đạt được mục đích.
Giờ chắc chắn Lưu Văn Bác còn đau khổ hơn cái chết.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, đáy quần Lưu Văn Bác đã đầy phân và nước tiểu, rõ ràng đã bị con cá sấu không ngừng nhảy lên ở bên dưới dọa cho sợ mất mật.
“Mẹ kiếp!”
“Ông cố nội nhà mày!”
Lý Lạc trố mắt đứng nhìn, làm vậy cũng được à?
“Được rồi, chúng ta đi thôi, Lưu Văn Bác sẽ không chết đâu.”
Trần Dật Thần khẽ cười, nhấc chân rời đi trước, trước khi trói Lưu Văn Bác, anh đã tính toán kỹ lưỡng khoảng cách nhảy lên của cá sấu.
Thật ra, dù Lưu Văn Bác không né tránh, thì anh ta cũng sẽ không bị cá sấu cắn chết.
Nhưng xuất phát từ tâm lý, cũng có thể nói là sợ hãi, đã làm Lưu Văn Bác luôn cảm thấy, nếu mình không né tránh thì chắc chắn sẽ bị cá sấu cắn chết, nên anh ta mới ra sức vùng vẫy, làm trò hề, để thiên hạ chê cười.
Không biết sau khi anh ta biết sự vùng vẫy của mình hoàn toàn vô ích, thì sẽ có phản ứng gì.
Tất nhiên, Trần Dật Thần không phải thần tiên, nên khó mà đoán trước, lúc Lưu Văn Bác đấu sức với cá sấu, rất có thể giữa chừng sẽ xảy ra tình huống như dây thừng bị đứt, hoặc cá sấu bỗng bùng nổ, nhảy cao hơn anh nghĩ.
Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, thì Trần Dật Thần chỉ có thể nói, là do Lưu Văn Bác xui xẻo, số mệnh đã an bài anh ta không thể thoát khỏi kiếp nạn này.
Thấy Trần Dật Thần thật sự rời đi chẳng thèm ngoảnh mặt lại, Lưu Văn Bác nhất thời tuyệt vọng.
Anh ta bắt đầu ra sức chửi ầm lên, những lời nguyền rủa cực kỳ khó nghe liên tục thốt ra từ miệng anh ta.
Nhưng giờ, chỉ có mình con cá sấu trong hồ là có thể nghe thấy những lời mắng chửi này của anh ta.
Lưu Văn Bác càng chửi rủa, thì con cá sấu trong hồ càng nhảy cao hơn.
Mấy phút sau, cuối cùng Lưu Văn Bác cũng mất hết sức lực, cả người rơi vào trạng thái tê liệt.
Nhưng rõ ràng con cá sấu trong hồ vẫn còn sức.
Thấy Lưu Văn Bác ngừng phản kháng, đôi mắt u ám của con cá sấu bỗng hiện lên tia phấn khích, nhảy lên cao lần nữa, cắn mạnh vào mông anh ta.
“Phập!”
Một tiếng cắn lanh lảnh vang lên, Lưu Văn Bác không khỏi run rẩy, một lúc lâu sau, anh vẫn chưa cảm nhận được cảm giác xé rách truyền tới từ thân dưới.
Chẳng lẽ…
Lưu Văn Bác chợt nghĩ tới một khả năng, mắt anh bỗng trợn tròn, cả người suýt tức đến nổ tung.
Con cá sấu trong hồ hoàn toàn không cắn trúng anh.
Mọi chuyện đều do tâm lý sợ hãi của anh gây ra.
“Ha ha ha!”
Lưu Văn Bác bỗng phát ra tiếng cười thảm thương, đến nỗi chảy cả nước mắt.
Giết người bằng tâm lý!
Đúng là giết người bằng tâm lý!
Từ đầu, Trần Dật Thần đã chẳng muốn giết anh.
Mọi chuyện Trần Dật Thần làm, chỉ là từng bước phá hủy tâm lý phòng ngự của anh, để anh cảm thấy sợ hãi.
Là anh tự dọa mình tè đầy quần!
Cũng tự anh sợ đến mức làm trò hề cho thiên hạ.