Cán bộ Võ Minh vừa dứt lời, một thanh niên có mái tóc dài bước ra từ trong đội Thương hội Thiên Thủy.
Thanh niên có một đôi mắt tam giác, dáng vẻ có phần âm u lạnh lẽo nhưng khí thế tỏa ra trên người không thể coi thường được.
Fuji Sasuke!
Tuyển thủ hạt giống của Thương hội Thiên Thủy.
“Lên đi, Khải Tinh.” Vẻ mặt Trương Thiên Dụ nặng nề liếc nhìn Hồ Khải Tinh.
Hồ Khải Tinh cắn răng và lập tức nhảy lên võ đài.
“Tại hạ là Hình Ý Môn…”
Sau khi lên đài, Hồ Khải Tinh ôm quyền chuẩn bị báo tên của mình, không ngờ Fuji Sasuke trực tiếp lạnh lùng cắt lời: “Đừng báo, tôi không có hứng thú biết tên của chó mèo.”
“Anh…” Vẻ mặt Hồ Khải Tinh giận dữ, anh ta không ngờ Fuji Sasuke dám coi thường anh ta đến như vậy.
Thấy Hồ Khải Tinh dễ dàng bị người khác chọc tức như vậy, nhất thời trọng tài có chút bất đắc dĩ, ông ta liếc nhìn hai người, nói: “Bắt đầu đi.”
Vừa dứt lời, Fuji Sasuke liền chuyển động, động tác chân của anh ta cực nhanh.
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy một dư ảnh chợt lóe lên.
Khoảnh khắc tiếp theo dư ảnh này đến trước mặt Hồ Khải Tinh.
Đồng tử Hồ Khải Tinh bỗng nhiên co lại, theo bản năng muốn để hai tay ngang ở trước ngực.
Nhưng động tác để tay ngang còn chưa hoàn thành thì pháo quyền của Fuji Sasuke đã đánh tới!
“Bụp!”
Pháo quyền của Fuji Sasuke đánh vào lồng ngực Hồ Khải Tinh.
Một luồng sức mạnh đánh tới, Hồ Khải Tinh chỉ cảm thấy mình giống như bị một chiếc xe tải đang di chuyển đâm phải, cả người bắt đầu bay ngược về phía sau một cách mất kiểm soát.
“Rầm.”
Hồ Khải Tinh đập ầm ầm ngã xuống mép võ đài, miệng phun ra một ngụm máu lớn.
Mà Fuji Sasuke cũng không có ý định buông tha Hồ Khải Tinh, sau khi nhe răng cười một tiếng, bước chân anh ta lóe lên, một giây sau anh ta đi tới trước mặt Hồ Khải Tinh một lần nữa.
Từ trên cao nhìn Hồ Khải Tinh, vung quyền nện xuống.
Vẻ mặt Hồ Khải Tinh đầy sợ hãi, thấy nắm đấm sắp nện xuống, anh ta gần như là không chút nghĩ ngợi thốt lên: “Tôi nhận thua!”
Nắm đấm thép của Fuji Sasuke miễn cưỡng dừng lại trước mũi Hồ Khải Tinh ba thước.
Khóe miệng của anh ta nhếch lên một nụ cười khẩy, nếu vừa rồi hai chữ “nhận thua” Hồ Khải Tinh nói chậm nửa giây thôi thì một quyền này của anh ta sẽ đập nát mặt Hồ Khải Tinh.
“Hừ, đồ vô dụng!” Fuji Sasuke hừ lạnh một tiếng rồi thu hồi nắm đấm lại.
Mà khuôn mặt của Hồ Khải Tinh cũng đã trắng bệch như tờ giấy, hai cái đùi càng run rẩy không kiềm chế được.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa thôi là anh ta đã chết.
“Trận đánh cược đầu tiên, Fuji Sasuke thắng! Hồ Khải Tinh thua!”
Phán quyết tàn nhẫn của trọng tài vang lên.
Dưới đài, sắc mặt của mọi người Thương hội Trung Hải cực kỳ xấu.
Mặc dù đã lường trước được là Hồ Khải Tinh sẽ thua từ lâu rồi, nhưng không ngờ Hồ Khải Tinh sẽ thua thảm hại như thế.
Một chiêu!
Ngay cả một chiêu của Fuji Sasuke anh ta cũng không đỡ nổi đã bị Fuji Sasuke đánh bại!
Càng mất mặt hơn là anh ta còn nhận thua với Fuji Sasuke.
“Thật vô dụng!”
Vũ Văn Thiến không nhịn được mắng một câu.
Trần Dật Thần lắc đầu, cũng không nói gì.
Kết quả của Hồ Khải Tinh anh đã lường trước được từ lâu.
Từ giây phút bị Fuji Sasuke chọc giận kia Hồ Khải Tinh liền rơi vào thế bất lợi.
Hơn nữa một quyền của Fuji Sasuke kia vốn có thể trực tiếp đánh Hồ Khải Tinh xuống võ đài, nhưng anh ta giữ lại một tay, chỉ đánh bay Hồ Khải Tinh đến mép võ đài.
Mục đích của anh ta rất rõ ràng, chính là xông lên giết chết Hồ Khải Tinh.
Bởi vì dựa theo quy định đánh cược thì chỉ cần người không bị đánh ra khỏi võ đài thì không coi là thua.
Nếu lúc ấy tốc độ của anh ta nhanh hơn một chút nữa thì anh ta hoàn toàn có thể giết chết Hồ Khải Tinh trước khi Hồ Khải Tinh kịp nói hai chữ “nhận thua”.
Nếu như thật sự để cho anh ta thực hiện được thì lúc này ý chí chiến đấu của Thương hội Trung Hải chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Mà bản thân anh ta cùng lắm sẽ chỉ bị mấy người Quản trưởng lão trách cứ vài câu.
Bởi vì anh ta không vi phạm quy định đánh cược. Quy định đánh cược chỉ nói là cố gắng không gây chết người nhưng chưa hề nói là không được gây chết người!
Lên võ đài thì cả hai bên đều muốn dùng hết sức để chiến đấu với nhau, khi đó quyền cước không có mắt, đao kiếm không kiểm soát được, sao có thể thật sự có khả năng không chết người được?
“Thật xin lỗi, anh Sở, tôi thua rồi.” Sau khi Hồ Khải Tinh xuống đài vẻ mặt cực kì xấu hổ.
“Không sao, cậu nghỉ ngơi chăm sóc vết thương cẩn thận đi.” Sở Dật Phi thở dài, mặc dù biểu hiện của Hồ Khải Tinh rất hèn nhát, nhưng giờ phút này anh ta cũng không thể nói gì được.
Nói sẽ chỉ làm nguội lạnh trái tim những người khác mà thôi.
Trên võ đài, trọng tài trung tuổi nhìn về phía Fuji Sasuke: “Cậu có thể lựa chọn tiếp tục ở lại trên đài, cũng có thể lựa chọn trực tiếp nghênh chiến đối thủ tiếp theo.”
“Tôi muốn nghênh chiến đối thủ tiếp theo.” Khóe miệng Fuji Sasuke nhếch lên một nụ cười kiên quyết, bởi vì Hồ Khải Tinh thất bại thảm hại cho nên tinh thần của bên Thương hội Trung Hải đang ở trạng thái xuống dốc, mà tinh thần của anh ta thì vẫn còn rất tràn đầy.
Tất nhiên anh ta cần phải nắm chắc cơ hội này.
“Được.” Trọng tài trung tuổi khẽ vuốt cằm, chợt nhìn về phía Hạ Tùng ở dưới đài: “Hạ Tùng, lên đài đi.”
“Vâng.”
Giờ phút này sắc mặt của Hạ Tùng cực kỳ nặng nề, không thể không nói là Fuji Sasuke cho anh ta áp lực rất lớn, thực lực của anh ta mặc dù mạnh hơn so với Hồ Khải Tinh, thế nhưng cũng có hạn.
Vốn dĩ anh ta còn nghĩ Hồ Khải Tinh có thể chống đỡ mấy chục chiêu của Fuji Sasuke, tiêu hao một phần thể lực và kình khí của Fuji Sasuke. Thật không ngờ Hồ Khải Tinh ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi đã bị Fuji Sasuke đánh bại.
Như vậy anh ta phải đối mặt với Fuji Sasuke đang ở trạng thái hoàn toàn sung mãn.
Có vết xe đổ của Hồ Khải Tinh, sau khi Hạ Tùng lên đài cũng không tự báo tên nữa.
Bắp thịt toàn thân của anh ta căng lên, dường như lúc nào cũng đang đề phòng Fuji Sasuke ra tay.
Fuji Sasuke đánh giá Hạ Tùng vài lần, đột nhiên mở miệng: “Cậu so với tên vô dụng vừa rồi thì mạnh hơn một chút.”
Nghe nói như thế, lông mày Hạ Tùng vô thức buông lỏng, nhưng đột nhiên Fuji Sasuke lại chuyển chủ đề: “Nhưng cũng có hạn, đánh bại cậu tôi chỉ dùng ba chiêu là cùng.”
“Tự cao!”
Sắc mặt Hạ Tùng lạnh xuống, nhưng anh ta cũng không như Hồ Khải Tinh bị tức giận làm choáng váng đầu óc, anh ta vẫn giữ nguyên lý trí.
Sau khi hít sâu một hơi, Hạ Tùng nhìn về phía trọng tài trung tuổi: “Trọng tài, có thể bắt đầu chưa?”
Trọng tài trung tuổi kia khẽ gật đầu: “Có thể, bắt đầu đi.”
Vừa dứt lời, Hạ Tùng chủ động xuất kích!
Anh ta không thể tái phạm sai lầm như của Hồ Khải Tinh.
Tốc độ của Fuji Sasuke rất nhanh, cho nên anh ta tuyệt đối không thể để cho Fuji Sasuke ra tay trước, một khi Fuji Sasuke ra tay trước thì Fuji Sasuke sẽ chiếm ưu thế.
Ý tưởng của Hạ Tùng rất tốt, tốc độ của anh ta cũng rất nhanh.
Nhưng lần này Fuji Sasuke lại đổi phương thức chiến đấu khác.
Lấy bất biến ứng vạn biến!
Thấy trường kiếm của Hạ Tùng đánh tới mặt, Fuji Sasuke từ đầu đến cuối đều rất tỉnh táo.
“Leng keng. “
Cuối cùng khi trường kiếm của Hạ Tùng sắp đâm đến mặt thì Fuji Sasuke ra tay.
Trong tay áo anh ta nhô ra hai con dao găm!
Hai con dao găm giống như một du long, xoắn lấy trường kiếm của Hạ Tùng, trường kiếm của Hạ Tùng không có cách nào di chuyển được một li.
Trường kiếm bị dao găm của Fuji Sasuke xoắn lấy, sắc mặt Hạ Tùng đột nhiên thay đổi.
Anh ta theo bản năng muốn rút trường kiếm từ trong hai con dao găm về, nhưng hai con dao găm của Fuji Sasuke lại giống như vòng sắt, siết chặt trường kiếm lại, anh ta không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.