Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 7: Chương 7: Hoàng bào mặc trên người




“Cậu Trần, xem ra cậu không hiểu rõ tình hình của núi Ngọc Tuyền rồi.” Thẩm Kình Thiên cười khổ nói: “Thật ra, tôi muốn phát triển núi Ngọc Tuyền hơn bất kỳ ai khác, dù sao tôi cũng mượn núi Ngọc Tuyền để lăn lộn cho đến bước bây giờ, nói núi Ngọc Tuyền là cha mẹ quần áo của tôi cũng không có gì là quá.”

“Tuy nhiên, núi Ngọc Tuyền quá lớn, núi cao và hiểm trở, Thẩm mỗ đã dùng sức lực của cả nhà họ Thẩm mất hết 10 năm cũng chỉ khai phá được một phần tư, thậm chí vào giai đoạn sau, chuỗi vốn suýt chút nữa bị đứt gãy, công ty phá sản rồi. Vì vậy, ba phần tư còn lại, Thẩm mỗ hiện tại thậm chí còn không dám nghĩ tới.”

Trần Dật Thần chỉ cười không nói gì, từ trong lời nói của Thẩm Kình Thiên, anh có thể nghe ra được, Thẩm Kình Thiên cũng rất muốn khai phá núi Ngọc Tuyền, nhưng một mình ông ta không có dạ dày lớn như vậy.

“Tổng giám đốc Thẩm, nếu như cộng thêm tôi vào thì sao?” Trần Dật Thần cười nói, Thẩm Kình Thiên không có dạ dày lớn như vậy, nhưng anh có!

Hay là nói nhà họ Trần ở đằng sau anh có!

Trần Dật Thần cũng đề ra mục đích chân chính của mình, khai phá núi Ngọc Tuyền chỉ là một mặt, quan trọng hơn, Trần Dật Thần muốn mượn cơ hội này, thử thăm dò giới hạn của nhà họ Trần.

Núi Ngọc Tuyền là một cơ hội tuyệt vời.

Hàng ngàn tỷ không là gì đối với nhà họ Trần, nhưng cũng tuyệt đối không ít.

Anh lại muốn xem thử xem, nhà họ Trần vì anh, rốt cuộc sẽ nguyện ý trả giá lớn đến thế nào.

Sắc mặt Thẩm Kình Thiên thay đổi, ông ta cũng không ngờ, Trần Dật Thần này lại dứt khoác như vậy, vừa đến lần đầu mà đã dám đụng vào cái động không đáy núi Ngọc Tuyền này rồi.

Thẩm Kình Thiên đương nhiên là không biết mối quan hệ vi diệu giữa Trần Dật Thần và nhà họ Trần, nếu như ông ta biết Trần Dật Thần đầu tư vào núi Ngọc Tuyền, căn bản là chưa nghĩ qua để kiếm tiền, ông ta chỉ e là sẽ khóc lên mất.

“Cậu Trần… Nếu cậu Trần thật sự chịu đầu tư, thì chuyện này chắc chắn sẽ diễn ra một cách suôn sẻ thôi.” Thần sắc Thẩm Kình Thiên vui mừng, vội vàng mở miệng.

Phát triển núi Ngọc Tuyền không chỉ là vấn đề tiền vốn mà còn có cả kỹ thuật, tài nguyên và các loại khó khăn khác mà ngay cả người giàu nhất Thương Châu là ông ta cũng không có cách, nhưng nếu như có Trần Dật Thần gia nhập, vậy thì sẽ có rất nhiều vấn đề được giải quyết dễ dàng.

Dù sao đứng sau Trần Dật Thần là nhà họ Trần ở Kinh Đô, có nhà họ Trần, đừng nói là một cái núi Ngọc Tuyền, mà cho dù là 10 cái, chỉ e là cũng có thể xử lý được.

Bởi vì cái loại đại gia tộc đó, không chỉ đại diện cho tài phú, mà còn có quyền thế nữa!

Nhìn bộ dạng động lòng của Thẩm Kình Thiên, bề ngoài Trần Lâm trông điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại có khổ mà không nói được, ông ta rất muốn lớn tiếng nói cho Thẩm Kình Thiên biết, tên tiểu tử Trần Dật Thần này đang đào hố cho ông đó, ngàn vạn lần đừng nhảy xuống!

Nhưng ông ta không dám nói như vậy, bởi vì Trần Ứng Long đã dặn dò ông ta, bất luận thế nào đi nữa cũng không được để người ngoài biết, mối quan hệ thật sự giữa Trần Dật Thần và nhà họ Trần!

Rất hiển nhiên, Trần Dật Thần cũng nhìn ra điểm này, cho nên anh mới không sợ như vậy.

Trần Lâm cười khổ, tối hôm qua ông ta vừa dùng dương mưu 15 tỷ tiền phẫu thuật khiến cho Trần Dật Thần ăn lỗ.

Sáng hôm nay, Trần Dật Thần lại dùng dương mưu trả lại cho ông ta, hơn nữa còn là một dương mưu giá trị gần 150 ngàn tỷ!

Đây là Trần Dật Thần đang thị uy a!

Thần sắc trong mắt Trần Lâm càng thêm phức tạp, ông ta đột nhiên cảm thấy, bản thân mình căn bản là nhìn không thấu người cậu chủ bị ruồng bỏ trước mặt này.

“Vậy Tổng giám đốc Thẩm có ngại hợp tác với tôi không?” Trần Dật Thần giống như lão hồ ly, mỉm cười hỏi.

“Ha ha, có thể hợp tác với cậu Trần, là vinh hạnh của tôi.” Thẩm Kình Thiên cười lớn nói, trước đây còn đang nghĩ nên làm thế nào để lôi kéo quan hệ với Trần Dật Thần, để ôm đùi lớn của nhà họ Trần a.

Không ngờ, mới chớp mắt, Trần Dật Thần đã chìa cành ô liu cho ông ta rồi, Thẩm Kình Thiên làm gì có đạo lý từ chối chứ.

“Vậy…hợp tác vui vẻ!” Trần Dật Thần híp mắt, mỉm cười giơ tay ra.

Hai bàn tay lớn nắm chặt với nhau, dự án đầu tư lớn nhất trong lịch sử thành phố Thương Châu đã ra đời …

Nhưng không ai biết rằng dự án đầu tư này chỉ là bước đầu tiên để Trần Dật Thần chống lại nhà họ Trần.

Ở bên cạnh, đáy lòng Trần Lâm không khỏi thở dài, âm thầm cảm thấy xót xa thay cho gia chủ của mình.

Trần Lâm đương nhiên chịu trách nhiệm về các thủ tục hợp tác cụ thể, với tư cách là người nắm quyền, Trần Dật Thần chỉ cần hoàn thiện phương hướng chung là được.

Cho nên sau khi ăn cơm ở nhà họ Thẩm, Trần Dật Thần nhanh chóng xuống núi, anh phải đi đón Hạ Nhược Y tan làm, đây đã trở thành thói quen của Trần Dật Thần.

Sau khi Trần Dật Thần rời đi, Thẩm Kình Thiên híp mắt, ngoắc ngoắc tay với một người đàn ông có cánh tay xăm trổ: “A Hổ, cậu đi điều tra tên Trần Dật Thần này chút đi, tôi muốn biết tất cả tư liệu về cậu ta, nhớ, nhất định phải bí mật, không được để cậu ta phát hiện.”

“Vâng, Thẩm gia!”

A Hổ kính cẩn gật đầu, rồi rời đi.

Khuôn mặt Thẩm Kình Thiên thoáng qua một tia nghiêm trọng, ông ta có thể trở thành người giàu nhất Thương Châu từ một tên lưu manh địa phương, sự cẩn thận đương nhiên sẽ không thiếu đi được.

Kể từ khi nhìn thấy Trần Dật Thần lần đầu tiên, Thẩm Kình Thiên phát hiện, Trần Dật Thần rất không đơn giản, không phải loại công tử bột không coi ai ra gì kiêu ngạo tự đại, ngược lại, Trần Dật Thần rất thông minh, làm việc lại có vẻ ngựa thần lướt gió tung mây, thực sự rất có kế hoạch.

Thậm chí khiến cho Thẩm Kình Thiên sinh ra một loại cảm giác bảo hổ lột da.

Cho nên Thẩm Kình Thiên đương nhiên phải điều tra rõ ràng, Trần Dật Thần rốt cuộc là người như thế nào.

“A Báo, cậu đi garage, lái chiếc xe mà tôi mới tậu hôm trước ra đây, sau đó tặng cho cậu Trần.” Thẩm Kình Thiên lại dặn dò, ông ta rất rõ, người ở cấp bậc như Trần Dật Thần, coi trọng mặt mũi hơn bất kỳ thứ gì. Thứ mà bảo vệ dưới tay mình đã đá hư không chỉ là một chiếc xe điện, mà càng là mặt mũi của Trần Dật Thần!

Cho nên cho dù Trần Dật Thần vừa nãy đã biểu thị rõ là sẽ không truy cứu, Thẩm Kình Thiên vẫn có chút không yên tâm được, ông ta trực tiếp tặng cho Trần Dật Thần một chiếc xe sang, cũng coi như là cho Trần Dật Thần đủ mặt mũi, chuyện của Vương Đại Hải cũng có thể hoàn toàn bỏ qua.

Nghĩ đến đây, Thẩm Kình Thiên không khỏi đau lòng, nếu như tên ngốc Vương Đại Hải đó không đá hỏng xe điện của Trần Dật Thần thì ông ta đã không cần tặng chiếc siêu xe hơn 60 tỷ của mình cho Trần Dật Thần làm quà tạ lỗi rồi.

Lấy xe điện đổi siêu xe, chỉ e trong lịch sử chỉ có Trần Dật Thần thôi nhỉ.

Thẩm Kình Thiên bây giờ ngay cả ý đồ muốn giết Vương Đại Hải cũng có luôn rồi.

Trần Dật Thần không biết sau khi mình đi xong thì Thẩm Kình Thiên lại suy nghĩ nhiều như vậy, nếu như như anh biết, chỉ e là sẽ cười không khép miệng lại được, chỉ có thể nói, con người Thẩm Kình Thiên này, quá cẩn thận rồi.

Toà nhà Thiên Hồng, tòa nhà cao nhất ở phía tây thành phố Thương Châu, đây cũng là trụ sở chính của công ty nhà họ Hạ.

Giữa trưa, Hạ Nhược Y đứng ở cửa tòa nhà, cô đã nhìn cửa công ty mấy lần rồi, nhưng vẫn không thấy Trần Dật Thần đâu.

Bình thường Trần Dật Thần rất đúng giờ, chỉ cần cô tan sở là sẽ đứng kiên cố ở cửa chờ đón cô, hôm nay sao lại đến muộn?

“Ai yo, đây không phải là Hạ đại mỹ nhân sao? Sao, đang đợi Trần Dật Thần đến đón bằng xe đạp điện à.” Một giọng nói kỳ cục vang lên sau lưng Hạ Nhược Y, Hạ Nhược Y nhíu đôi mày liễu, không cần quay đầu lại cô cũng biết, người đằng sau là chị họ của cô, Hạ Kiều Hân.

Hạ Nhược Y không có nói gì, cô từ nhỏ đã không hợp với Hạ Kiều Hân rồi, sau khi lớn lên, Hạ Kiều Hân càng năm lần bảy lượt đến gây phiền phức cho cô.

Hạ Kiều Hân mặc một chiếc váy dài phong cách bohemian màu đỏ, trang điểm tinh xảo, khuôn mặt của cô ta cũng coi như là xinh đẹp, nhưng đứng trước mặt của Hạ Nhược Y để mặt mộc, vẫn là kém hơn rất nhiều.

Thấy Hạ Nhược Y phớt lờ mình, Hạ Kiều Hân cũng không tức giận, mà ngược lại chỉ thở dài nói: “Nhược Y a, chị cảm thấy nha, vận mệnh là thứ mà đôi lúc rất kỳ lạ, lúc nhỏ, em là cô bé xinh đẹp nhất nhà họ Hạ của chúng ta, ông nội và mọi người nói, sau này em nhất định sẽ gả cho một con em nhà quyền quý khoác hoàng bào trên mình, trở thành cô gái hạnh phúc nhất nhà họ Hạ chúng ta.”

“Em đúng là không khiến ông nội thất vọng, thật sự gả cho người mặc hoàng bào, nhưng đáng tiếc là một tên giao đồ ăn, ha ha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.