Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 125: Chương 125: Hội viên vàng




“Ông đây hỏi cậu có hay không, cậu trả lời có hoặc không là được rồi, ở đấy nói nhảm nhiều như vậy làm gì.” Dương Thanh hơi bực bội.

“Có, có, có, anh Thanh, vừa nãy có người họ Trần ăn cơm ở chỗ này của chúng ta. Tất cả có hơn bốn mươi người ăn cùng anh ta, là anh ta mời khách, hơn nữa nửa chừng giữa anh ta và người khác còn xảy ra mâu thuẫn…” Lưu Bác không dám giấu diếm, nói hết tất cả ra, bao gồm cả chuyện Trần Dật Thần và Từ Đông Lương uống rượu, cuối cùng là chuyện đánh Lý Tuyết, còn có chuyện trong thẻ có ba mươi tỷ.

“Đúng là cậu Trần rồi.” Nghe những chuyện khác, Dương Thanh còn không dám khẳng định, nhưng nghe xong ba mươi tỷ, Dương Thanh đã chắc chắn người đó đúng là Trần Dật Thần, ngoài Trần Dật Thần, không ai bạo tay như thế.

“Cậu Trần?” Lưu Bác và Trịnh Giai không khỏi mở to hai mắt nhìn, lỗ tai bọn họ không xảy ra vấn đề gì chứ, Dương Thanh lại có thể gọi người đó là cậu Trần.

Dương Thanh cũng không có ý định giải thích với hai người họ, mà trực tiếp ra lệnh: “Lưu Bác, lát nữa hãy bảo tài vụ rút ra năm tỷ tư trả lại tiền cho cậu Trần, cậu Trần đến chỗ này của chúng ta ăn cơm là đã nể mặt Công quán Hoa Thịnh của chúng ta rồi, chúng ta cũng không thể thu tiền của cậu Trần.”

Dương Thanh tiếp tục khiến hai người há hốc miệng, cả người hóa đá. Rốt cuộc người thanh niên vừa nãy có thân phận gì, đến tiền của anh ta mà Dương Thanh cũng không dám thu.

“Mặt khác, hai người không được để lộ ra nửa chữ về chuyện xảy ra ở đây hôm nay, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.” Dương Thanh hừ lạnh một tiếng, uy hiếp nói. Hiện tại toàn bộ Kim Lăng chỉ có mấy người biết thân phận của Trần Dật Thần, nếu để người không liên quan biết thân phận Trần Dật Thần, không chừng sẽ gây ra náo loạn gì đó.

“Vâng, anh Thanh.” Lưu Bác và Trịnh Giai vội gật đầu. Nghe giọng điệu của Dương Thanh, thì rõ ràng địa vị Trần Dật Thần lớn đến không tài nào với tới, đám dân đen nhỏ bé bọn họ nào dám đắc tội.

Dương Thanh lập tức báo tin Trần Dật Thần đi Cửu Long quốc tế cho Dương Thái, Dương Thái lập tức gọi điện thoại báo cho mấy cổ đông nòng cốt của Cửu Long quốc tế, vừa vặn nhân cơ hội hôm nay, để mấy cổ đông nòng cốt làm quen với Trần Dật Thần một chút, dù sao lúc này Trần Dật Thần chính là cổ đông lớn nhất của Cửu Long quốc tế.

Ba người Trần Dật Thần, Hạ Nhược Y, Lý Tuyết ngồi ghế sau xe Từ Đông Lương, còn Vương Hiểu Nha ngang ngược dành chỗ ngồi cạnh tài xế, trên đường đi cười cười nói nói với Từ Đông Lương.

“Anh Lương, nghe nói muốn vào Cửu Long quốc tế chơi, nhất định phải có thẻ hội viên của Cửu Long quốc tế, chuyện này là thật sao?” Khi sắp đến Cửu Long quốc tế, Vương Hiểu Nha tò mò hỏi. Trước kia, cô ta từng nghe đến Cửu Long quốc tế, nhưng chưa bao giờ tới nơi này.

Từ Đông Lương lắc đầu, cười nói: “Không phải, trong resort Cửu Long quốc tế có rất nhiều khu vực, có khu vực giải trí nghỉ ngơi phổ thông, có thẻ hội viên hay không đều có thể đi vào, nhưng một số khu giải trí nghỉ ngơi cao cấp chỉ có hội viên mới có thể đi vào.”

“Hiểu Nha, cô không biết đâu, khu vực giải trí nghỉ ngơi của Cửu Long quốc tế cũng chia thành mấy cấp bậc, nếu cô cấp thấp nhất hội viên bạc thì chỉ có thể vào khu vực hội viên bạc, hội viên vàng thì có thể đi vào khu vực hội viên vàng, ở trên nữa, còn có hội viên bạch kim, hội viên bạch kim thì có thể đi vào khu vực nòng cốt của Cửu Long quốc tế, ví dụ như đi những nơi như vườn săn và trường bắn.” Lý Tuyết có chút tự đắc nói. Thật ra cô ta cũng chưa từng vào Cửu Long quốc tế, nhưng tin đồn lại rất nhiều, được dịp có thể khoe khoang trước mặt Vương Hiểu Nha một chút.

“Phân cấp hội viên của Cửu Long quốc tế nghiêm mật như vậy sao?” Vương Hiểu Nha hơi kinh ngạc, đồng thời lại có chút tò mò, Từ Đông Lương là hội viên cấp bậc gì.

“Đúng thế, khi mới thành lập, phương châm của Cửu Long quốc tế là resort quý tộc, chuyên phục vụ cho tầng lớp ưu tú của xã hội, dân chúng bình thường đừng có mơ được vào Cửu Long quốc tế.” Khi nói lời này Lý Tuyết còn liếc nhìn Trần Dật Thần, dường như có ý riêng.

“Đúng rồi, anh Lương, anh chắc chắn là hội viên của Cửu Long quốc tế nhỉ?” Lý Tuyết đột nhiên hỏi, có ý nịnh bợ Từ Đông Lương.

Từ Đông Lương khẽ gật đầu, có chút đắc ý nói: “Tôi là hội viên vàng của Cửu Long quốc tế.”

“Hội viên vàng?” Lý Tuyết kinh ngạc che miệng lại, nói: “Anh Lương, hội viên vàng hàng năm chỉ riêng phí hội viên đã phải một tỷ rưỡi đấy?”

Từ Đông Lương tiếp tục gật đầu, càng có vẻ đắc ý: “Đúng, là một tỷ rưỡi, nếu như cộng thêm tiền để vui chơi trong resort thì hàng năm không chỉ một tỷ rưỡi đâu.”

“Anh Lương, đến bao giờ tôi có thể có nhiều tiền như anh thì tốt.” Lý Tuyết có chút hâm mộ nói. Bây giờ, cô ta là nhà thiết kế ở một công ty nhỏ, dốc hết sức làm việc lương một năm cũng chỉ có một trăm năm mươi triệu, mà một thẻ hội viên của Từ Đông Lương đã tiêu mất một tỷ rưỡi, sao sự chênh lệch giữa người với người lại lớn như vậy chứ.

Từ Đông Lương khụ khụ hai tiếng, nói: “Lý Tuyết, cô hãy nhìn xa trông rộng một chút, giờ tôi mới là hội viên vàng của Cửu Long quốc tế mà cô đã cảm thấy tôi giàu có thì sang năm nếu tôi thành hội viên bạch kim của Cửu Long quốc tế, chẳng phải cô sẽ coi tôi là người giàu nhất sao.”

Tất nhiên lời này của Từ Đông Lương ẩn chứa sự khoe khoang, sang năm anh ta sẽ trở thành hội viên bạch kim của Cửu Long quốc tế.

Mà Lý Tuyết cũng rất thức thời, vội hỏi: “Anh Lương, phí hàng năm hội viên bạch kim là bao nhiêu tiền?

“Không nhiều, chỉ ba tỷ mà thôi” Từ Đông Lương hờ hững nói, qua miệng anh ta ba tỷ chỉ như ba trăm nghìn mà thôi.

“Ối, anh Lương, ba tỷ mà còn không nhiều sao?” Lý Tuyết vẻ mặt đầy sùng bái nhìn Từ Đông Lương, lại nói: “Anh Lương, ba tỷ này của anh e là đối với một số người cả đời cũng không kiếm được.”

“Trần Dật Thần, nếu anh giao hàng thì cần bao lâu mới kiếm được ba tỷ?” Lý Tuyết vẫn ngầm ám chỉ Trần Dật Thần, Vương Hiểu Nha lại trực tiếp chĩa mũi nhọn vào anh. Dù sao trên xe này chỉ có hai người đàn ông, một người là Từ Đông Lương, một người là Trần Dật Thần, hơn nữa Trần Dật Thần còn vừa đắc tội Từ Đông Lương, tất nhiên lúc này, cô ta muốn Trần Dật Thần khó xử một phen.

“Chắc mười mấy năm.” Trần Dật Thần thản nhiên nói, nếu với tiền lương một tháng sáu bảy triệu, đúng là phải không ăn không uống, mấy chục năm giao hàng mới có thể tích lũy đủ ba tỷ.

“Mười mấy năm?” Vương Hiểu Nha khinh thường cười một tiếng, nói: “Trong mười mấy năm, anh không cần tiền để ăn mặc ngủ nghỉ sao?”

“Vậy thì chắc mấy chục năm, cô hài lòng chưa?” Trần Dật Thần giọng điệu mỉa mai, không phải Vương Hiểu Nha muốn anh mất mặt sao, vậy anh thỏa mãn cô ta là được rồi.

Vương Hiểu Nha cứng họng, có chút khó chịu, tên nghèo kiết xác này lại còn dám nói móc cô ta.

“Trần Dật Thần, anh nói năng với giọng điệu đó làm gì, Hiểu Nha không hề nói sai, anh không thể không ăn không uống mười mấy năm đề tiết kiệm ba tỷ được.” Lý Tuyết bất mãn nói.

“Ừm, không có khả năng.” Trần Dật Thần khẽ gật đầu. Từ nhỏ anh đã biết, không thể nói đạo lý với kẻ ngu, kẻ ngu nói gì, anh chỉ cần phụ họa là được rồi, nếu giảng đạo lý với kẻ ngu anh sẽ tự biến mình thành kẻ ngu mà thôi.

“Hừ, trước kia Nhược Y bị mù hay sao mà lại coi trọng mặt hàng như anh. Cùng là đàn ông, anh thử nhìn anh Lương xem, anh Lương có thể tiêu ba tỷ ở Cửu Long quốc tế để làm thẻ hội viên, còn anh, tôi thấy thật tức cười.” Lý Tuyết không buông tha tiếp tục mỉa mai.

Sắc mặt Trần Dật Thần trở nên lạnh lùng, mỉa mai anh thì thôi đi, còn mỉa mai Hạ Nhược Y, anh không nhịn được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.