Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 750: Chương 750: Khiêu khích miyamoto takeno




“Miyamoto Takeno, ông đừng quá tức giận. Truyền nhân của ông, kẻ được gọi là thiên tài võ học trăm năm không gặp của nước N giờ phút này đang nằm dưới gót chân tôi. Anh ta là một tên vô dụng, nhưng trong tương lai, ông vẫn chỉ là một kẻ vô dụng trong mắt tôi mà thôi!”

Trần Dật Thần không quan tâm ánh mắt muốn giết người của Miyamoto Takeno, khiêu khích nói: “Còn nữa, ông hãy chạy về nói với nước N rằng năm đó tôi giết người vẫn chưa đã lắm. Nếu các người dám đánh bạn thân của tôi, tôi sẽ lại đến. Nếu các người không tôn trọng giới võ học nước H, tôi nhất định sẽ khiến các người phải trả một cái giá nặng nề!

Hơn nữa, tương lai những người tiết lộ tung tích của sư huynh tôi, hãy bảo họ đợi tôi, tôi sẽ đến tận cửa cắt đầu từng người một.”

“Thằng nhóc, mi muốn chết ư?”

Miyamoto Takeno gào lên một tiếng giận dữ, ông ta không nhịn nổi nữa, cả người bay vọt lên, rồi nhảy xuống chạy thẳng về phía Trần Dật Thần trên võ đài.

“Vậy sao?”

Vừa dứt lời, Trần Dật Thần đá một chân ra, Đông Thần giống như mũi tên rời cung, lao đi với tốc độ cực nhanh. Còn chưa đợi Miyamoto Takeno rơi xuống, Đông Thần đã ngắt đi trước tiên.

*Tôi muốn tận mắt nhìn thấy anh em Trần Dật Thần giết chết cái tên xấu xa đó!”

Tiếng nói vẫn còn văng vẳng bên tai, lúc này, Trần Dật Thần đã làm được rồi. Đối với bạn bè, Trần Dật Thần có thể nói là hết lòng hết dạ, tuyệt đối không khiến bạn bè thất vọng, càng không để bạn bè đau khổ.

Dưới ánh mặt trời, tất cả khán giả đều nhìn về phía Đông Thần. Lúc này, Đông Thần nằm im không động đậy trên mặt đất, không rõ là vẫn sống hay đã chết.

“Bịch…”

Miyamoto Takeno rơi từ trên không trung xuống, đập vào mặt đắt, tạo ra một cái hố lớn, đá vỡ vụn, bắn tung tóe. Vốn dĩ với thực lực của ông ta sẽ không như vậy, nhưng lúc này ông ta vô cùng tức giận trong lòng, chỉ chăm chăm muốn giết chết Trần Dật Thần, nên không khống chế được sức lực.

“Ngài Miyamoto Takeno à, ngài đang làm gì thế? Chẳng lẽ ngài muốn làm trái quy định của cuộc thi hay sao?”

Đúng lúc này, Phó hội trưởng tổ chức võ học thế giới – Hi Đinh đột nhiên xuất hiện trên võ đài. Cơ thể thoáng chốc chặn tầm nhìn của Miyamoto Takeno, sau đó mặt không biểu cảm, hỏi.

Miyamoto Takeno không trả lời mà chỉ hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng, sau đó dần dần mát đi ý nghĩ giết người.

Trước đây, sư phụ của Hồng Dịch là Hồng Thiên Bá không dám vi phạm quy định thi đấu, nên lúc này Miyamoto Takeno đương nhiên cũng không dám. Hơn nữa, trước mặt nhiều cường giả như vậy, ông ta cũng không đánh chết được Trần Dật Thần.

Dường như trong khoảnh khắc Miyamoto Takeno nhích người, mấy tiền bồi nỗi tiếng của nước H năm đó như Võ Chí Châu, Phương Chính đại sư, Cơ Vô Thường và Thương Bác cũng dùng tốc độ nhanh nhất lao đến võ đài, đứng chắn phía trước Trần Dật Thần, đề phòng trường hợp không may xảy ra.

Mà tốc độ của Cơ Uẩn và Thiên Ưng cũng không chậm, họ theo sát phía sau. Mặc dù Thiên Ưng bị gãy một chân, còn vừa mới bó thạch cao, nhưng lo lắng cho sự an toàn của Trần Dật Thần, anh ta cũng không quan tâm nhiều đến thế, lập tức dùng tốc độ nhanh nhát.

“Ngài Hi Đinh, ngài hiểu nhằm rồi, tôi không hề có ý vi phạm quy tắc thi đấu!”

Miyamoto Takeno lên tiếng giải thích, nếu không phải bắt đắc dĩ thì ông ta quả thật không muốn đắc tội với Hi Đinh. Mặc dù nói rằng, ông ta được mệnh danh là Chiến thần nước N, nhưng đắc tội với Hi Đinh đối với ông ta hay là đối với võ giả nước N thì cũng không có lợi ích gì cả.

Sau khi Miyamoto Takeno giải thích xong, ông ta không quan tâm đến đối phương nữa mà ngồi xổm xuống kiểm tra kỹ tình trạng vết thương của Đông Thần. Lát sau, ông ta thở phào nhẹ nhõm, mặc dù lúc này bộ dạng của Đông Thần trông vô cùng thảm hại, nhìn có vẻ như sắp chết, nhưng thật ra anh ta vẫn chưa bị thương đến độ chết người. Nếu chữa trị kịp thời thì sẽ không sao, cũng không ảnh hưởng gì đến võ công của anh ta.

“Cáo từ!”

Có lẽ bởi vì tình trạng vết thương của Đông Thần không nặng nên cơn tức của Miyamoto Takeno cũng giảm bớt đi, ông ta lập tức chắp tay hành lễ với Hi Đinh.

“Được, không tiễn!”

Hi Đinh gật đầu, coi như đáp lại Miyamoto Takeno.

Sau đó, Miyamoto Takeno không chút do dự ôm Đông Thần lên, đi về phía đường dành cho tuyển thủ.

Không biết là trùng hợp hay gì, phía trước ông ta vừa khéo là vị trí của đám người Trần Dật Thần.

Hi Đinh cũng nhìn thấy, nhưng lại không nói gì. Một mặt là vì Miyamoto Takeno đã cam đoan sẽ không ra tay với Trần Dật Thần, như vậy thì đối phương có lẽ sẽ không làm trái lời thề của mình.

Mặt khác, cho dù Miyamoto Takeno thật sự ra tay thì cũng đừng quên, các cường giả tiền bối nổi tiếng như Võ Chí Châu, Phương Chính đại sư, Thương Bác và Cơ Vô Thường đều đang đứng bên cạnh Trần Dật Thần. Nếu Miyamoto Takeno dám ra tay, có thể giết được Trần Dật Thần không thì chưa nói đến, nhưng ông ta chắc chắn sẽ bị những người này kết hợp lại giết chết.

Dưới tình huống này, nếu Miyamoto Takeno ra tay, đám người Võ Chí Châu cho dù giết chết ông ta thì phía bên nước N cũng không dám nói gì vì dù sao cũng là ông ta sai trước.

Đúng như những gì Hi Đinh dự đoán, Miyamoto Takeno không hề ra tay. Nhưng khi ông ta đi đến bên cạnh Trần Dật Thần, ông ta dừng lại, hung ác nói: “Thằng nhóc mi, cứ đợi chết đi!”

Đối mặt với sự uy hiếp của Miyamoto Takeno, Trần Dật Thần không hề tỏ ra sợ hãi, anh vẫn cười khẩy, nói: “Tôi đã nghe câu này của ông hai lần rồi. Lần đầu là khi tôi khiến cả nước N đổ máu, khi đó còn có rất nhiều võ giả chuẩn bị bao vây tôi, nhưng kết quả thì sao? Hôm nay truyền nhân của ông đã bị tôi đánh thành bộ dạng thảm hại như thế này đây!”

Nghe thấy lời nói mỉa mai của Trần Dật Thần, Miyamoto Takeno đột nhiên trợn tròn hai mắt, ý nghĩ giết người lại hiện lên trong mắt, nhưng không nói thêm gì nữa.

“Không hồ là Trần Dật Thần, Trần Dật Thần của nước H ngầu quá!”

Khi Miyamoto Takeno bị chọc tức đến nỗi run người, khán giả lại nhao nhao cả lên. Lúc này, từng người một dướn cổ cao lên, hét lớn, họ vô cùng phần khích, họ tôn trọng Trần Dật Thần, đồng thời cũng vui mừng cho Trần Dật Thần.

Tiếng cổ vũ của khán giả khiến Miyamoto Takeno tái mét mặt mày. Lúc này, ông ta hận không thể nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng ngay lúc ông ta chuẩn bị rời đi thì Đông Thần trong lòng ông ta đột nhiên cử động.

Tiếng nói của khán giả lại khiến Đông Thần tỉnh dậy từ trong cơn mê.

Đông Thần ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mặt trời hơi chói mắt, anh ta cũng nhìn thấy nụ cười châm biếm của Trần Dật Thần, nụ cười đó giống như con dao thép từng giây từng phút cứa vào máu thịt anh ta.

“Hừ, thứ rác rưởi giống như mày chính là nỗi ô nhục của giới võ học nước H, đúng là mất hét thể diện!”

“Sao mày vẫn còn mặt mũi mà sống tiếp chứ? Nếu tao là mày, tao nhất định sẽ tự vẫn ngay tại chỗ!”

“Ôi chao, sao hôm nay tên vô dụng này lại đến đây, chẳng lẽ muốn tự vẫn trước mặt ta để nhận lỗi ư?”

“Khốn kiếp, đợi tao giết chết Trần Dật Thần xong, tao sẽ quay lại tìm mày tính sổ!”

Những lời bên trên chính là lời của Đông Thần nói với Thiên Ưng sau khi anh ta đến đấu trường ngày đó.

Bây giờ mỗi một câu giống như thần chú vướng mắc trong lòng anh ta. Nhưng câu thần chú này lại là ma chú, khiến anh ta hận không thể tìm được một cái lỗ chui vào.

“Này, tên xấu xa, còn nhớ những lời hôm qua anh nói với tôi không? Nếu Trần Dật Thần không đánh chết anh, vậy thì tôi sẽ tự vẫn trước mặt tất cả mọi người!”

Đúng lúc này, Thiên Ưng đột nhiên nói: “Tôi phải cảm ơn Trần Dật Thần, cậu ấy đã giữ lại cái mạng chó của anh cho tôi. Rồi có một ngày tôi sẽ chặt đứt đầu anh, dùng nó để rửa sạch nỗi ô nhục của tôi!”

“Mày…”

Sau khi Đông Thần nghe thấy lời Thiên Ưng nói, trong lòng anh ta vô cùng tức giận và càng cảm thấy nhục nhã hơn, sự tôn nghiêm cuối cùng của anh ta cũng không còn nữa. Lúc này, anh ta vô cùng uất ức, đang muốn nói chuyện, nhưng sư phụ của anh ta là Miyamoto Takeno không cho anh ta cơ hội đó, lập tức ôm anh ta rời khỏi đấu trường.

Trong lòng Miyamoto Takeno biết rất rõ, chuyện đã đến nước này có nói gì cũng vô dụng, ngược lại, càng tăng thêm cảm giác nhục nhã mà thôi, do đó dứt khoát rời khỏi nơi không thích hợp này thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.