Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 209: Chương 209: Không cần khiến mình phải uất ức




“Cậu Trần, lấy danh nghĩa của cậu?” trong khoảng thời gian ngắn Cố Minh Sâm không phản ứng kịp, lấy danh nghĩa của Trần Dật Thần theo lời anh nói là lấy danh nghĩa con rể nhà họ Hạ hay người thừa kế nhà họ Trần.

Trần Dật Thần chỉ nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Nhà họ Hạ”.

“Được, cậu Trần, tôi hiểu rồi.” Cố Minh Sâm vội gật đầu, nếu đã lấy danh nghĩa con rể nhà họ Hạ, vậy trong quá trình thông báo, đương nhiên cũng không thể để lộ thân phận của ông ta, phải để mấy người của nhà họ Diệp này cho rằng do chính Trần Dật Thần thông báo.

“Ừm.” Trần Dật Thần nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cúp máy, lại phát hiện Hạ Nhược Y đang nhìn mình với vẻ mặt phức tạp.

“Sao thế.?” Trần Dật Thần không khỏi dịu dàng hỏi.

“Trần Dật Thần, ngày mai để em nói chuyện với bọn họ trước được không? Em muốn thử xem.” Hạ Nhược Y đề nghị, cô đã nhìn ra tất cả việc Trần Dật Thần làm bây giờ là có ý đẩy cô về phía trước. Rất rõ ràng là Trần Dật Thần muốn cho cô có năng lực độc lập, nhưng Hạ Nhược Y cũng không rảnh suy nghĩ lý do của chuyện này,

Việc duy nhất cô có thể làm chính là không phụ lòng Trần Dật Thần, mau chóng khiến mình trở nên mạnh mẽ, có thể một mình chống đỡ một góc trời, chứ không phải mãi mãi đứng sau lưng Trần Dật Thần để anh bảo vệ, lần này đàm phán với nhà họ Diệp là cơ hội rèn luyện tốt nhất.

“Được, ngày mai sẽ để em bàn với bọn họ.” Trần Dật Thần mỉm cười, hoặc ít hoặc nhiều anh cũng có thể đoán ra được suy nghĩ trong lòng Hạ Nhược Y, đương nhiên anh cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện, dù sao đây cũng là mục đích ban đầu của anh.

“Trần Dật Thần, cảm ơn anh.” Hạ Nhược Y cười như trút được gánh nặng, cô vốn lo lắng Trần Dật Thần sẽ vì sợ cô bị tổn thương mà không cho cô tham gia vào buổi đàm phán này.

“Cảm ơn anh làm gì?” Trần Dật Thần cười nhẹ nhàng, nói tiếp: “Nhược Y, việc đàm phán ngày mai, anh chỉ có một yêu cầu với em”.

“Yêu cầu gì ạ?” Hạ Nhược Y không nhịn được hỏi.

“Đừng khiến mình phải uất ức” Trần Dật Thần nghiêm túc nói: “Nhớ kỹ, em là người phụ nữ của anh, bất kỳ nơi đâu, anh đều sẽ ở phía sau bảo vệ em, chỉ cần anh còn sống trên đời một ngày, em sẽ không phải chịu chút uất ức nào hết!”

“Vâng, em biết rồi.” Hạ Nhược Y nhẹ nhàng gật đầu.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày hôm sau.

Từ sớm Trần Dật Thần và Hạ Nhược Y đã đến sơn trang Cổ Nguyệt, sở dĩ hẹn người của nhà họ Diệp đến đây là vì Trần Dật Thần có suy xét tới việc đây là địa bàn của Cố Minh Sâm.

Nếu hôm nay những người này ngoan ngoãn giao công trình ra thì tốt, nếu không thì cũng tiện xử lý.

“Cậu Trần, cô Hạ.” Cố Minh Sâm tự mình đi nghênh đón, phía sau còn có mấy cốt cán là A Hào.

“Đã đến hết rồi chưa?” Trần Dật Thần hờ hững hỏi.

Cố Minh Sâm lắc đầu: “Cậu Trần, có mấy người không biết điều nên không đến, nhưng người phụ trách của nhà họ Diệp, bất động sản Sơn Thuỷ và bất động sản Khang Vân đều đã tới rồi”.

“Ừm.” Trần Dật Thần gật nhẹ đầu, tình huống thế này anh đã đoán ra từ trước rồi, những người không tới đều có thực lực tương đương với nhà họ Hạ, một phần không muốn nể mặt anh, một phần vẫn hơi kiêng dè nhà họ Hạ, cho nên định dùng cách không quan tâm nhà họ Hạ để tỏ thái độ.

Còn về mấy người nhà họ Diệp và bất động sản Sơn Thuỷ, bất động sản Khang Vân dám tới là vì bọn họ có lòng tin, hoàn toàn không sợ nhà họ Hạ, sở dĩ tới đây là mang tâm trạng vui đùa, nói cách khác, bọn họ hoàn toàn không lo lắng nhà họ Hạ có thể đòi lại công trình từ trong tay mình.

“Liệt kê ra một phần danh sách của mấy người không tới đi, xong chuyện đánh gãy mỗi người một chân.” Trần Dật Thần hờ hững dặn dò, nếu những người này không nể mặt anh, vậy anh cũng không cần thiết phải nể mặt bọn họ.

“Vâng, cậu Trần.” Cố Minh Sâm rùng mình, vội gật đầu.

“A Hào, lát nữa cậu đi vào với Nhược Y, bảo vệ cô ấy.” Trần Dật Thần lại đưa mắt nhìn về phía A Hào, tuy đã đồng ý để Hạ Nhược Y bàn chuyện với mấy người kia, nhưng vẫn phải bảo vệ cô.

“Cậu Trần, vậy còn anh?” A Hào ngạc nhiên, chẳng lẽ cậu Trần không định đi vào cùng cô Hạ sao?

Trần Dật Thần cười khẽ nói: “Tôi sẽ ở bên ngoài, có chuyện gì thì tôi sẽ vào ngay”.

“Được, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô Hạ.” A Hào gật đầu, Trần Dật Thần làm thế chắc cắn có lý do của anh, đương nhiên anh ta sẽ không chất vấn.

Trong phòng bao lúc này, Diệp Minh Mân và hai người đàn ông trung niên đã bắt đầu ăn uống linh đình, bên cạnh ba người còn có mấy cô gái ăn mặc hở hang lột vỏ nho, rót rượu vang cho bọn họ, có thể nói là hưởng thụ như Đế vương.

Ngoài phòng bao, mười mấy vệ sĩ cường tráng mặc vest đen đeo tai nghe chia làm hai hàng, cực kỳ khí phách.

“Giám đốc Diệp, sao tên vô dụng kia vẫn chưa tới?” một người đàn ông trung niên mập mạp không nhịn được hỏi, ông ta tên Khang Hải Ba, là người phụ trách của bất động sản Khang Vân, bất động sản Khang Vân là một trong mười công ty bất động sản lớn của thành phố Thương Châu, tài lực cực kỳ hùng hậu, thậm chí quy mô của công ty đã gần tới mười lăm nghìn tỷ.

Là Giám đốc dự án của bất động sản Khang Vận, bản thân Khang Hải Ba cũng là một tồn tại thu nhập mỗi năm ba mươi tỷ, ông ta không định quan tâm đến Trần Dật Thần, nhưng sau khi nghe nói Trần Dật Thần có một cô vợ đẹp như tiên nữ thì ông ta lại đổi ý, bình thường ông ta thích nhất là chơi đùa phụ nữ nhà lành, đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội thế này được.

Diệp Minh Mân nhấp một ngụm vang đỏ, chậm rãi nói: “Nôn nóng cái gì? Việc nên tới sớm muộn gì cũng sẽ tới, hơn nữa tên vô dụng này không đến chẳng phải cũng hợp với ý ông sao, mấy công trình ông mua cũng không cần trả về nữa”.

“Hì hì, Giám đốc Diệp, ông thật biết nói đùa.” Khang Hải Ba cười hì hì: “Tôi cũng không định nể mặt tên vô dụng kia, trả công trình về, tôi đến đây chỉ vì vợ của cậu ta mà thôi?”

“Ông cũng để ý vợ của cậu ta à?” Diệp Minh Mân còn chưa nói gì, người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng đã ngạc nhiên mở lời trước.

“Vương Hải Sơn, ông có ý gì? Cái gì là cũng, chẳng lẽ ông cũng muốn chen vào?” Sắc mặt Khang Hải Ba hơi khó coi, người đàn ông đeo kính gọng vàng tên là Vương Hải Sơn, là Tổng Giám đốc tổng hợp của bất động sản Sơn Thuỷ, bình thường bất động sản Khang Vân và bất động sản Sơn Thuỷ không hợp nhau, cho nên quan hệ của ông ta và Vương Hải Sơn cũng không thân thiết gì.

“Sao hả, ông có ý kiến gì à?” Vương Hải Sơn cười lạnh, cũng không phủ nhận, khác với Khang Hải Ba, ông ta từng gặp Hạ Nhược Y từ xa một lần, từ sau lần đó, ông ta đã bị Hạ Nhược Y làm cho thần hồn điên đảo, cho nên sau này vẫn luôn nghĩ cách đến gần Hạ Nhược Y nhưng vẫn không có tiến triển, mãi đến lần này Hạ Lạc cho cơ hội, để ông ta có thể mua lại công trình núi Ngọc Tuyền..

“Hừ, tôi thì không có ý kiến gì, chỉ sợ bà vợ già nhà ông có ý kiến thôi” Khang Hải Ba hừ lạnh một tiếng, trong nhà Vương Hải Sơn có một con cọp cái là chuyện mọi người đều biết, nghe nói con cọp cái kia có quan hệ với nhà họ Lý, nếu Vương Hải Sơn dám vụng trộm bên ngoài, con cọp cái kia sẽ không khách sáo với ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.