Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 735: Chương 735: Không đội trời chung




Hồng Thiên Bá vừa rồi đã đè cảm xúc của mình xuống, lúc này nghe thấy lời của Hồng Dịch, sự phẫn nộ trong lòng lần nữa bị kích phát, cho dù Hồng Thiên Bá đã là cao thủ trong phạm trù này, lúc này cũng không kìm được tính khí của mình.

“Trần Dật Thần tên khốn này, tôi và cậu không đội trời chung!” Hồng Thiên Bá tức giận gầm lên một tiếng, hoàn toàn phát tiết cảm xúc trong lòng, sau đó túm lấy Hồng Dịch với tốc độ cực nhanh, ông ta một giây một phút cũng không muốn ở lại đây nữa.

Sau khi Hồng Thiên Bá ném câu nói này lại, mọi người ở đây đều sững sờ, bọn họ không ngờ vị cường giả trong Thần bảng này vậy mà không có phong độ lại nói ra lời lẽ như này.

Chỉ có điều vừa nghĩ đến mấy đồ đệ của Hồng Thiên Bá đều bị Trần Dật Thần đánh tàn phá, hơn nữa ngay cả phân bộ của Thanh Hồng ở nước H cũng bị hủy rồi, mọi người cũng hiểu được, thù hận giữa bọn họ quá sâu rồi, căn bản không thể điều đình được.

“Dật Thần, cậu không cần để trong lòng, trong thi đấu lần này, ngoài thi đấu trên lôi đài, những lúc khác tôi không cho phép bắt kỳ ai động vào cậu!”

Võ Chí Châu bước tới vài bước an ủi Trần Dật Thần, Võ Chí Châu thân là minh chủ của Võ Minh, lại là người đại diện của giới võ học nước H lần này, nếu như Trần Dật Thần có một chút sơ sảy, vậy thì người đại diện như ông ta xem như không còn mặt mũi gặp người khác rồi.

Dùng sự hiểu biết của Võ Chí Châu về Hồng Thiên Bá, đối phương có thể nói ra lời như này, rõ ràng là bị ép đến cùng rồi, chính vì như vậy khó tránh đối phương sẽ làm ra hành vi điên cuồng gì đó.

Ông ta sợ trong lòng Trần Dật Thần có kiêng ky, trong trận thi đấu tiếp theo không thể toàn lực ứng chiến, cho nên đành an ủi.

“Không sai, có chúng tôi ở đây, bất cứ ai đều không dám động vào cậu!” Phương Chính đại sư cũng lên tiếng an ủi.

Trần Dật Thần vốn muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn nuốt lời nói lại, lời của Hồng Thiên Bá, anh không có xem thường, chỉ có điều anh cũng không quá để ý.

Lấy tính cách của Trần Dật Thần sẽ không để chút uy hiếp này ở trong lòng, nếu không anh cũng không đi đến được ngày hôm nay, sự quan tâm của đám người Võ Chí Châu, khiến trong lòng anh chợt ấm áp, không có nói gì nữa.

Dưới sự đồng hành của đám người Võ Chí Châu, Cơ Vô Thường, Phương Chính, Thương Bác, Thiên Ưng và Cơ Uẫn rời khỏi đầu trường, người theo đó rời khỏi còn có Giáo hoàng và Thánh nữ Tiffany.

Trận thi đấu hôm nay Giáp hoàng và Thánh nữ đến là vì đây là trận đầu tiên trong tám trận cường giả đối chiến, xem như mở màn, nếu không lấy thân phận của hai người sẽ không đến.

Thánh nữ đỡ Giáo hoàng rời đi, vừa đi Giáo hoàng vừa mở miệng nói: “Tiffany, Trần Dật Thần đó không tệ!

Giáo hoàng cười như không cười tiếp tục nói: “Người trẻ tuổi này không tời, thực lực mạnh mẽ, tương lai cũng có thể trở thành cường giả một phương, hơn nữa đối đãi với người thân bạn bè cực kỳ trung nghĩa, loại người này rất hiếm có!”

Lời của Giáo hoàng chưa dứt, gương mặt nhỏ của Thánh nữ Tiffany đã đỏ ửng như trái táo, có chút ngại ngùng, trầm ngâm một lát thì xấu hỗ nói: “Không chỉ như vậy, người này cho người khác một loại cảm giác rất thần bí, hơn nữa khí chất rất xuất chúng, khiến người ta muốn biết mọi thứ của anh ta!”

“Chỉ là không biết trận thi đầu tiếp theo giữa Trần Dật Thần và Arthur, con sẽ ủng hộ ai?” Giáo hoàng nhìn Thánh nữ bên cạnh, mở miệng hỏi.

“Giáo hoàng bệ hại”

Thánh nữ Tiffany đẩy nhẹ Giáo hoàng, cô ta biết Giáo hoàng là đang trêu cô ta, lúc này khẽ mỉm cười mặt mày lộ vẻ mong chờ, muốn hiểu tất cả về Trần Dật Thần.

Có người thích có người rầu, ở một khu quan sát khác sắc mặt của Arthur trở nên âm trầm, nắm chặt tay, anh ta vừa rồi nhìn thấy Giáo Hoàng và Thánh nữ rời đi, tuy khoảng cách có hơi xa, nhưng người luyện võ thính lực rất tốt, Arthur dựa vào sự thay đổi biểu cảm của Giáo hoàng và Thánh nữ, lại thông qua sự thay đổi của miệng bọn họ, đã đọc hiểu được ý trong lời nói của bọn họ.

Chính vì như vậy, Arthur mới tức giận, cực kỳ phẫn nộ.

“Hừ, tôi sẽ khiến hai người biết Trần Dật Thần của nước H đó không là cái thá gì, tôi mới là người xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ!” Arthur nghiến răng nghiền lợi, siết chặt nắm đấm, sát cơ lộ ra, anh ta muốn chứng minh bản thân, anh ta muốn ở trước mặt Thánh nữ Tiffany đánh bại Trần Dật Thần, khiến Giáo hoàng nhìn rõ ai mới là cường giả.

Mà William ở một bên cũng cảm nhận được sát ý của Arthur, sau khi liếc nhìn thì đưa mắt sang Trần Dật Thần, lúc đầu Aokulasic muốn anh ta giết Arthur, nhưng William lúc này đã đề Arthur ở đằng sau, anh ta một lòng muốn giết Trần Dật Thần.

“Trận thi đầu tiếp theo, đừng để tôi thất vọng!”

William lầm bẩm một câu, xoay người rời đi.

Rome Umberto số một là một tổ chức y tế, bệnh viện có đội ngũ bác sĩ cực kỳ giỏi, bệnh viện này đã có lịch sự hàng ngàn năm, trong bệnh viện có rất nhiều bác sĩ giỏi ở Châu Âu.

Bệnh viện Rome Umberto số một có sức chứa hàng ngàn người nằm viện một lúc, có thể nói là cực kỳ lớn, bệnh viện này một phòng bệnh nhiều nhất chỉ có thể nằm được hai bệnh nhân, hơn nữa được các bác sĩ y tá chăm sóc cả ngày.

Chính bởi vì như vậy, tổ chức võ học thế giới mới chỉ định bệnh viện Rome Umberto số một cho cuộc thi đấu, nếu như có tuyển thủ bị thương, sẽ được tức khắc đưa đến đây.

Tam Giới ở trong bệnh viện này, lúc này Tam Giới sau khi bị thương nặng bèn được đưa đến đây ngay, Trần Dật Thần sau khi kết thúc trận đấu với Hồng Dịch, đã cùng đám người Võ Chí Châu, Phương Chính đến bệnh viện, lập tức tìm được bác sĩ chữa trị chính của Tam Giới.

“Có một tin tốt, người bạn Tam Giới của các người bây giờ đã tỉnh táo rồi, hơn nữa nội tạng vậy mà có hiện tượng tự động hồi phục, thật là quá khó tin rồi!”

Bác sĩ chữa trị chính lập tức nói tin tốt này cho đám người Trần Dật Thần.

“Vậy sao, thật sự cảm ơn bác sĩ rồi!”

Sau khi Trần Dật Thần nghe được tin tốt này, trong lòng cũng vô cùng kích động, cảm ơn không ngừng.

Trần Dật Thần biết Tam Giới có thể tỉnh lại, chắc là khả năng hồi phục của bản thân anh ta rất mạnh, nhưng bệnh viện cũng có tác dụng rất lớn, Tam Giới là anh em của Trần Dật Thần, hiện nay Tam Giới tỉnh rồi, sự kích động trong lòng Trần Dật Thần đã không thể dùng từ ngữ để biểu đạt.

“Khách khí rồi, chúng tôi không có làm cái gì, đều dựa vào khả năng khôi phục của bệnh nhân, tôi đã làm bác sĩ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy người có năng lực khôi phục mạnh như vậy!”

Nhắc đến tố chất thân thể của Tam Giới, bác sĩ chữa trị chính không nhịn được mà khen ngợi.

Trần Dật Thần gật đầu, sau khi cảm ơn bác sĩ lần nữa thì mới xoay người rời đi.

Đám người Võ Chí Châu đã chờ đợi từ lâu, thấy Trần Dật Thần đi tới, mọi người vây lại chờ đợi câu trả lời của Trần Dật Thần.

“Như thế nào rồi?” Thấy Trần Dật Thần đi tới, Phương Chính đã đợi không kịp nữa, vọi vàng hỏi.

Bởi vì bác sĩ đó nói tiếng Ý, cho nên chỉ có Trần Dật Thần có thể nghe hiểu, cho nên để Trần Dật Thần làm phiên dịch.

“Mọi người không cần khẩn trương, bác sĩ nói rồi…” Trần Dật Thần đầu tiên là an ủi mọi người, sau đó lặp lại lời nói của bác sĩ.

“Tốt quát”

Mọi người đều thở phào một hơi, trong cuộc trao đổi vừa rồi của Trần Dật Thần và bác sĩ, mọi người nhìn biểu cảm cũng đoán được đại khái, lúc này nghe thấy Trần Dật Thần chính miệng nói ra câu bình an, trong lòng mọi người cực kỳ vui mừng, đây là chuyện vui lớn nhất trong khoảng thời gian này rồi.

Phải biết từ khi Tam Giới bị thương nặng, tâm trạng của mọi người đều không tốt, hơn nữa lúc đầu thương thế rất nặng, gần như ngàn cân treo sợi tóc, nếu không phải lực lượng sinh mạng của Tam Giới mạnh, lúc đó ở trên lôi đài đã không được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.